Chương 11: Khoảng Cách Và Sự Thật


Sau những sự kiện hôm qua, Đức Duy không thể ngừng nghĩ về Quang Anh. Mặc dù anh cố gắng giữ vững cái vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế là mỗi lần nhìn thấy Quang Anh, trái tim anh lại loạn nhịp một cách khó hiểu. Anh đã làm quen với việc tỏ ra không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Quang Anh bị tổn thương, một cảm giác gì đó lại trỗi dậy trong lòng.

Hôm nay, cả hai lại gặp nhau ở lớp học. Quang Anh ngồi vào bàn của mình, đầu hơi cúi xuống, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó. Đức Duy bước vào, không vội vã, chỉ nhìn thấy Quang Anh rồi lướt qua.

"Chắc cậu lại đang suy nghĩ về mấy chuyện hôm qua phải không?" Duy không nhịn được, buông một câu hỏi, mặc dù biết rõ câu trả lời.

Quang Anh hơi ngẩng lên, rồi lại cúi đầu xuống, không nói gì. Cậu không muốn đề cập đến chuyện đó, nhưng Duy cứ chọc vào những chỗ nhạy cảm.

"Thật ra, tôi không biết mình phải làm gì nữa," Quang Anh lên tiếng sau một lúc im lặng. Câu nói ấy vừa vang lên, Duy không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Quang Anh nói thật với anh về cảm giác của mình.

“Cậu không cần phải làm gì cả. Chỉ cần… tin tôi một chút thôi.” Duy đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

“Tin cậu?” Quang Anh lặp lại, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu. Cậu chưa bao giờ dễ dàng tin ai như thế, đặc biệt là khi tất cả những gì Duy từng làm là làm tổn thương cậu. Nhưng Duy lại nhìn cậu với ánh mắt rất khác biệt, không phải là sự xem thường hay chế giễu như trước kia, mà là một sự chân thành hiếm hoi.

Duy ngồi xuống gần cậu, nhìn thẳng vào mắt Quang Anh: “Tôi biết mình đã làm cậu đau, nhưng tôi muốn sửa chữa. Tôi không muốn cậu nghĩ tôi là kẻ vô dụng hay ích kỷ nữa.”

Quang Anh không nói gì thêm, chỉ lặng im nhìn Duy. Những lời này không phải là điều cậu mong đợi, nhưng ít nhất, chúng đã giúp xoa dịu phần nào vết thương trong lòng cậu.

Ngày hôm sau, Quang Anh và Duy tiếp tục đi cùng nhau đến lớp như mọi khi. Lần này, sự im lặng giữa họ không còn nặng nề như trước. Thỉnh thoảng, Quang Anh nhận thấy ánh mắt Duy dừng lại trên mình, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng. Cảm giác đó khiến Quang Anh bất giác cảm thấy mình có chút khác biệt.

Trong giờ giải lao, Duy bỗng nhiên mở lời: “Quang Anh, cậu có thể đi với tôi một lúc không? Tôi muốn nói chuyện về chuyện ngày trước.”

Quang Anh nhìn Duy với ánh mắt dò xét, rồi gật đầu. Cậu không biết Duy định nói gì, nhưng cảm giác này không giống những lần trước nữa.

Cả hai ra ngoài, đứng dưới bóng cây. Duy không vội vàng mà bắt đầu bằng một câu hỏi rất đơn giản: “Cậu có nhớ khi chúng ta còn nhỏ không? Cậu luôn đứng sau tôi, như một cái bóng, nhưng tôi không bao giờ nghĩ cậu sẽ là người tôi cần bảo vệ.”

Quang Anh hơi bất ngờ. Cậu không ngờ rằng Duy lại có những suy nghĩ như vậy. “Cậu... không nhớ à? Cậu luôn là người chỉ trích tôi. Mọi thứ, mọi lúc, lúc nào cũng vậy.” Quang Anh nhẹ nhàng nói, giọng có chút chua xót.

Duy im lặng một lúc, như thể đang cố gắng tìm lại những ký ức cũ. “Tôi nhớ chứ... nhưng khi nhìn lại, tôi mới nhận ra mình đã sai. Tôi không hiểu được cảm giác của cậu khi ấy, nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi muốn làm lại từ đầu, Quang Anh.”

Quang Anh nhìn vào mắt Duy, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu ta. Duy không phải là người dễ dàng thừa nhận sai lầm, nhưng khi anh nói những lời này, Quang Anh biết rằng mình có thể tin vào Duy, ít nhất là bây giờ.

Tối hôm đó, Quang Anh nhận được một tin nhắn từ Duy:
"Có thể cậu không cần phải trả lời ngay, nhưng tôi muốn cậu biết một điều. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở đây, không bao giờ bỏ cậu đi đâu."

Quang Anh nhìn tin nhắn, đôi tay bất giác run nhẹ. Cảm giác ấm áp và sự thật trong lời nói của Duy khiến cậu không thể không cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nhắm mắt lại, nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra.

“Liệu tôi có thể mở lòng thêm một lần nữa không?” Quang Anh tự hỏi, nhưng cũng không chắc liệu mình có thể tin tưởng hoàn toàn vào Duy hay không.
_____________________

Sắp end fic òi đấy nhaa🤭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro