Chương 1: Án Chìm (2)

4 ngày sau khi phát hiện nữ thi thể không đầu, tôi thấy thông báo tìm người mất tích cho vụ án thi thể bị cắt rời được dán trước cổng khu dân cư của mình.

Nữ giới, 20 – 25 tuổi, cao 155 – 160 cm, dáng người trung bình, mặc áo khoác dài tay màu xanh đậm. Không có ảnh khuôn mặt người chết, chỉ có một tấm ảnh chụp ma-nơ-canh mặc quần áo của người chết, vết rách ở quần áo đã được phục hồi thông qua chỉnh sửa trên máy tính, sau cùng đính kèm ảnh chiếc vali lẻ loi kia.

4 ngày đã trôi qua, chúng tôi vẫn không biết cô ấy là ai.

Những cáo thị đỏ rải rác khắp đầu đường cuối ngõ. Chúng tôi mở rộng thời gian mất tích của đối tượng điều tra lên 10 ngày trước khi xảy ra vụ án, đồng thời cũng mở rộng phạm vi điều tra từ khu vực địa phương sang các thành phố phía thượng nguồn sống nhưng vẫn chưa có kết quả nào phù hợp.

11 giờ mỗi đêm, các cảnh sát hình sự sau khi kết thúc điều tra sẽ tập trung lại để mở cuộc họp. Vụ án chặt xác có tình tiết man rợ trong một năm cũng hiếm có mấy vụ, họ sẽ nắm lấy các chi tiết rồi xác nhận với tôi nhiều lần.

Nếu vụ án chưa được phá giải thì những cuộc họp kiểu này sẽ không thể dừng lại.

Có một lần khi đi ngang qua chiếc ghế đệm dài trên hành lang, tôi không nhịn được mà đếm, ở một nơi nhỏ như vậy lại có đến 6 anh em trinh sát ngoại tuyến đang chen chúc cùng một chỗ để chợp mắt.

Không có ai báo án, cũng không có ai lộ diện. Nữ thi thể không đầu trong phòng giải phẫu vẫn nằm đó, dường như thật sự ngoan cường chờ đợi đầu và tứ chi của mình, chờ đợi chúng tôi nói lên sự thật.

Chúng tôi tranh luận rất lâu, cuối cùng vẫn trở lại điểm ban đầu, trở lại hiện trường.

Cây cầu chặn nữ thi thể lại là con đường chính nối liền một số thành phố cấp tỉnh xung quanh, nó không hoàn toàn đồng nhất với nơi mà dòng sông chảy qua.

Một ý kiến đang dần chiếm ưu thế: Có phải chiếc vali màu đen kia được ném xuống từ trên cầu hay không?

Nếu vứt xác ở quốc lộ thì thường sẽ có ô tô tham gia. Theo mạch suy nghĩ này, nơi tìm thấy thi thể có thể cách xa hiện trường vụ án đầu tiên. Nếu đúng như vậy, chúng tôi sẽ phải mở rộng phạm vi điều tra,mức độ khó khăn là điều có thể tưởng tượng được.

Đôi khi, giăng lưới khắp trời cũng là một phần của quá trình phá án, nhằm giành lấy một tia hy vọng cho những vụ án đang rơi vào tình cảnh khó khăn này.

Nhưng tôi không thấy vậy.

"Cậu có suy nghĩ gì về hiện trường đầu tiên?" Một ngày nọ, đội trưởng bỗng nhiên gọi tôi đến văn phòng.

"Tôi vẫn cho rằng hung thủ đã vứt xác ở nơi gần bờ sông"

Phán đoán của tôi dựa trên chiếc vali và quần áo của cô gái, trông có vẻ được làm bằng chất liệu bình thường, không phải nhãn hiệu gì đắt tiền. Tôi đã kiểm tra hai món đồ này không dưới 6 lần trước và sau, nên hiểu chúng rất rõ.

Tôi nghi ngờ rằng cả nạn nhân và hung thủ đều là những công nhân làm thuê có điều kiện kinh tế yếu kém, họ chắc hẳn ít có khả năng sở hữu phương tiện giao thông cỡ lớn. Các phương tiện chuyên chở khác, cho dù là xe máy hay xe đạp, sẽ không có kẻ giết người nào ngốc đến mức chở thi thể trong thời gian dài bên ngoài để bị bại lộ cả.

Tôi vẫn giữ vững quan điểm, trọng tâm của cuộc điều tra nên tập trung vào xung quanh khu vực mấy làng công nhân trong phạm vi 2– 3km.

Một phán đoán sai lầm sẽ tiêu tốn nhân lực và năng lượng vốn đã hạn chế, đồng thời có thể khiến các cuộc điều tra tiếp theo trở nên vô ích. Nên mở rộng hay thu hẹp vòng điều tra đây? Bây giờ chúng tôi đang đứng ở "ngã tư đường" này.

"Hay là lấy hai chiếc vali ra để thử nghiệm?" Tôi hỏi đội trưởng.

Một tuần sau, tôi và các đồng nghiệp trong tổ kỹ thuật đi đến cây cầu. Chúng tôi xách theo hai chiếc vali, bên trong chứa gần 20 kg đồ,nặng bằng cơ thể của nữ thi thể không đầu.

Bờ sông trong ngày đông xám xịt mờ mịt một mảng, cách bờ đê vài trăm mét không thấy một bóng người, lớp sóng lăn tăn dưới dòng sông vẩn đục.

Tôi đang nhìn cây cầu, nơi trục vớt được thi thể người phụ nữ.

Điện thoại đổ chuông. Đây là tín hiệu đã hẹn sẵn: Chuẩn bị đâu ra đó rồi.

Bỗng nhiên, một bóng đen hình khối rơi từ trên cầu xuống với tốc độ cao, một tiếng "tùm" lớn vang lên, như thể một quả bom nhỏ đã phát nổ. Ngay khi chiếc vali vừa chạm mặt nước, nó nổ tung, tia  nước bắn lên rất cao, tiếng nổ xuyên qua dòng xe cộ ầm ĩ, dội thẳng vào màng nhĩ của tôi.

Khi vớt lên, tất cả các khóa kéo và đường may của chiếc vali đều đã bị bung ra. Lực va chạm rất lớn.

Chúng tôi ném một chiếc vali khác, nhận được kết quả tương tự.  Điều này có nghĩa là nếu kẻ thủ ác vứt xác từ trên cầu xuống, chiếc vali chắc chắn sẽ bị hư hại nghiêm trọng, trong khi chiếc vali chứa xác chết cô gái không đầu vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn ở trong trạng thái tương đối kín khi được tìm thấy, chỉ bởi vì thi thể đã bị phân hủy, nên chiếc vali mới nổi lên khỏi mặt nước.

Có thể khẳng định, địa điểm vứt xác không phải trên cầu mà có khả năng ở bãi sông phía thượng nguồn, chắc cũng không xa lắm.

Dòng suy nghĩ mà tôi luôn giữ vững đã trở thành phương hướng pháán. 

Sau khi thí nghiệm xong chiếc vali trên cầu, trên đường trở về độicảnh sát, tôi nhận được kết quả xét nghiệm giám định DNA (axitdeoxyribonucleic) của xác chết nữ. Vài mẫu trong tử bông được thuthập cuối cùng rất hữu ích. 

Mẫu DNA của một nam giới đã được xét nghiệm ra, đồng thời phùhợp với mối quan hệ di truyền ruột thịt của mẫu DNA trên người xácchết nữ, nói nôm na một chút, trong bụng của cô gái đã chết có mộtbào thai đang thành hình. 

Một xác hai mạng. 

Cha của bào thai là ai? Có phải cô gái bị giết hại vì bào thai nàykhông? 

Điều kỳ lạ hơn nữa là cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng côgái đang mang thai đã mất tích hơn nửa tháng, vậy mà không cóbạn trai, người thân hay bạn bè nào trình báo vụ việc cả. 

"Anh nói xem có khả năng nào ngoài việc quen biết hung thủ thìngười chết không có người thân bạn bè nào khác không?" Nhìnnhững nét mặt vội vã, tôi không nhịn được mà nói nhỏ với đồngnghiệp.

"Điều này ai mà biết được, có lẽ chẳng ai thèm quan tâm đến cô ấyđầu. Khuôn mặt người đồng nghiệp đầy vẻ bất lực. 

Tôi tưởng tượng ra gương mặt của cô gái này, nếu không xảy rachuyện thế này thì bây giờ hẳn là cô ấy cũng đang bôn ba giữa dòngxe cộ vào giờ cao điểm buổi tối giống như những người đi đườngnày. 

Từ cái chết cho đến việc bị phân xác của cô gái đều lặng lẽ đến mứccó phần đáng sợ. Chúng tôi vẫn chưa đối chiếu được danh tính củangười chết trong kho dữ liệu DNA, cũng không có manh mối về chacủa thai nhi, cả hai người đều chưa từng có tiền án tiền sự. 

Một tia sáng của việc phá án chỉ trong cái chớp mắt. Cô gái trên bàngiải phẫu đang chờ đợi, tôi cũng vậy. 

Xin lỗi nhé, tôi chỉ là một bác sĩ pháp y mà thôi. 

Khi học đại học, không nhiều người biết về chuyên ngành này, tronglớp có 29 người bao gồm cả tôi, 28 người là được điều chuyển qua.Trước khi vào nghề, tôi cảm thấy pháp y có thể khám phá ra hìnhtượng của cái chết, trả lại sự thật cho người đã khuất, điều này kháý nghĩa. Nhưng mười mấy năm trôi qua, chỉ chưa đến một phần babạn học là còn đang công tác, những vụ án mạng chưa được giảiquyết mà tôi chỉnh lý cũng có hơn 50 vụ. Trong số này, có những vụcó đầy đủ vật chứng lại không tóm được kẻ ác, cũng có những vụán biết rõ danh tính của hung thủ nhưng không tìm ra. 

Làm việc càng lâu, những vụ án chìm trong tay càng nhiều, mỗi mộtvụ đều là trở ngại trong lòng tôi. 

Phải vượt qua những rào cản này thì mới có thể tiếp nhận các vụ ánmới. Nhưng một khi vượt qua rồi, sẽ lại cảm thấy áy náy day dứt, aisẽ cho những người đã chết này một câu trả lời đây? Đặc biệt lànhững cô gái không ai biết đến, không ai quan tâm?

Đôi khi, lúc phá án chỉ thiếu đi một bước ngoặt nhưng liệu bướcngoặt đó sẽ đến vào ngày mai hay sẽ không bao giờ đến, tôi khôngcó cách nào biết được. 

Đây chính là định mệnh của nghề này.Những phòng trọ ở mấy thôn làng xung quanh trở thành trọng điểmđiều tra, nơi này có rất nhiều công nhân làm thuê từ nơi khác đếnsinh sống. 

Nếu hiện trường vụ án đầu tiên là phòng trọ, vậy thì kẻ giết ngườirất có khả năng sẽ dọn dẹp và trả phòng ngay lập tức. Hơn nữa đãsắp sang năm mới, việc kẻ thủ ác bỏ việc về quê rồi không quay lạisẽ chẳng khiến ai nghi ngờ gì. Lúc đó, chúng tôi thật sự như đangmò kim đáy bể. 

Thời gian cho chúng tôi đã không còn nhiều nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro