Side Story: Zhongli

[Ta tuy vô ý trục lộc, lại biết thương sinh khổ sở.]

Zhongli khẽ tự nhủ, nhìn về phía đường chân trời của Liyue, đôi mắt tràn đầy vẻ u ám sâu sắc.

Mặc dù sở hữu trí tuệ vô tận và sự hiểu biết sâu sắc về lịch sử nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn hiểu hết mọi trạng thái của cuộc sống con người.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, Zhongli đã chứng kiến vô số biến đổi, cùng Nhà Lữ Hành đi bộ giữa thành phố Cảng Liyue, đối mặt với thế sự và nhân tình trong Nghi Lễ Tiễn Tiên.

Mặc dù nắm vững truyền thống của Liyue anh vẫn không thể giải tỏa được sự mơ hồ trong lòng.

Anh biết rằng, dù sở hữu sức mạnh thần thánh vẫn phải đối mặt với những khó khăn và phiền toái của thế gian.

Đằng sau sự phồn hoa của Liyue ẩn chứa vô số khổ đau, những khổ đau này giống như những vết khắc trên đá, dần bị thời gian bào mòn.

Anh hiểu sâu sắc rằng dù có bao nhiêu kiến thức và trí tuệ cũng không thể thay đổi được số phận đã định.

Trong cuộc sống ở Vãng Sinh Đường, Zhongli bề ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong lại trống rỗng.

Ban đêm, anh ngồi một mình dưới ánh nến, lắng nghe những câu chuyện và bài thơ cổ, tự hỏi liệu mình có thể thực sự thay đổi được điều gì không.

Anh cảm thấy vô cùng mơ hồ về tình cảm của con người và những xáo trộn của thế gian, biết rằng dù có thể giúp họ thì kết cục cuối cùng cũng khó thay đổi.

Những  ham muốn và nỗi sợ hãi của con người như một vòng xoáy vô tận, kéo họ xuống vực sâu.

Theo thời gian trôi qua, Zhongli dần hiểu ra rằng trí tuệ thực sự có lẽ nằm ở việc chấp nhận những sự thật không thể thay đổi.

Anh đã từng cảm thán về những truyền thuyết cổ xưa ở Cô Vân Các, cũng đã đối mặt với những bí mật ẩn sâu trong Vực Đá Sâu, cảm nhận được một cảm giác định mệnh sâu sắc, hiểu rõ sức mạnh và giới hạn của bản thân.

Anh tràn đầy sự đồng cảm và quan tâm đến con người nhưng cũng chấp nhận sự thật rằng không thể thay đổi hoàn toàn thực tế.

Điều anh có thể làm chỉ là gánh vác gánh nặng lịch sử theo cách riêng của mình, cố gắng giảm bớt khổ đau cho những người vô tội.

Trong cuộc trò chuyện với Nhà Lữ Hành, Zhongli cảm nhận sâu sắc vai trò và trách nhiệm của mình.

Dù dùng trí tuệ để giải đáp những câu đố thì câu trả lời cuối cùng cũng chưa chắc làm hài lòng tất cả mọi người.

Nỗi khổ của thế gian như một hạt cát trong biển cả, dù nỗ lực đến đâu cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ.

"Muốn mua quế hoa cùng chở rượu, chỉ tiếc cố nhân, bao giờ gặp lại đây..."

Zhongli khẽ lẩm bẩm, nhìn lên bầu trời.

Anh biết rằng những kí ức về quá khứ, những người bạn đã từng, thậm chí cả những khả năng trong tương lai, sẽ ngày càng trở nên mơ hồ theo thời gian.

Trân trọng những kí ức này nhưng cuộc gặp gỡ thực sự lại xa vời.

Trong dòng sông thời gian, cuối cùng chỉ còn lại những cảm xúc sâu sắc và khó diễn tả thành lời.

Đó... có lẽ là sự cô độc kéo dài đến vô tận.....

{Zhongli tiên sinh? Sao ngài lại ở đây?}

Cho đến một ngày, anh nhìn thấy một điểm sáng.

Xa vời vợi...
Nhưng chân thực vô cùng.

"Zhongli tiên sinh, tôi không có quyền được sống. Nhưng nếu vận mệnh của tôi là cái chết... tôi muốn được chết bên cạnh ngài, dẫu có là một nấm mộ cũng muốn bầu bạn với ngài đến tận cùng."

"Đây là ước nguyện duy nhất của tôi..."

=> [Kết tựa] <=

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro