Phần 45: Địch Lệ Nhiệt Ba! Phụ nữ!?
Nhiệt Ba đang trong bếp bày bát đũa, nghe tiếng người kêu tên mình, tạp dề cũng chưa kịp cởi, vội vàng chạy ra coi chuyện gì.
Trần Hách vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn, tiến vào trong thì trông thấy một cô gái đang đeo tạp dề: "Địch Lệ ... Nhiệt Ba???"
Nhiệt Ba gật đầu, đáp lời: "Vâng! Anh là?" Là ai? Cô liếc nhìn Lộc Hàm đang đứng phía sau.
Lộc Hàm mặt không chút cảm xúc.
"Phụ nữ?" Dĩ nhiên là phụ nữ!
"Ừm"
Nghe cô trả lời, anh ta lại không tin được, hỏi lại: "Đúng là phụ nữ sao?", mơ hồ lên đến đỉnh điểm.
"Có vấn đề gì sao?", Nhiệt Ba không phải hỏi Trần Hách, mà đang hỏi người đứng đằng sau anh ta, Lộc Hàm.
Lộc Hàm: "Không có chuyện gì đâu. Cô cứ tiếp tục việc của mình đi."
"Ờ ..", Nhiệt Ba xoay người vào lại nhà bếp: "Anh mau đi, cơm xong rồi, nguội không ngon đâu!"
Cơm_Thức Ăn_Nóng_Ngon
Nguội_Không_Còn_Ngon
Trời ơi! Anh nghe thấy gì thế này.
Trần Hách chắc chắn tai mình lãng tai rồi, trong nhà Lộc Hàm làm sao có thể xuất hiện mấy từ ngữ thế này ... làm sao có thể sản sinh được những ngôn từ ấm áp của gia đình thế này?
Trần Hách ngây ngốc không biết nguy hiểm đến gần, mãi cho đến khi cổ áo bị người nào đó kéo ra ngoài.
"A a a a ...", Trần Hách ôm chặt người vào bộ sofa: "Nhiệt Ba! Nhiệt Ba ... Cứu mạng!"
Nhiệt Ba chưa vào đến nhà bếp đã nghe tiếng gào thét kêu cứu, quay đầu nhìn lại thì trông thấy một người đàn ông chẳng cần để ý hình tượng đang ôm chặt sofa: "Được rồi! Được rồi! Có gì từ từ nói."
"Đúng vậy ... có gì từ từ nói!", Trần Hách gật đầu lia lịa.
"Không có gì để nói nhiều!"Lộc Hàm lại lôi cổ áo của Trần Hách.
Thật sự Trần Hách chỉ muốn tìm hiểu thực hư, sao lại bị đánh đuổi thế này. Vì vậy anh ta mặc kệ cổ áo đang bị lôi kéo, tay ôm sofa càng ngày càng chặt, cặp mắt nhìn thẳng Nhiệt Ba phát sinh tín hiệu cầu cứu ... Anh ta nhìn là biết, Lộc Hàm trước sau như một là kẻ vô tình vô nghĩa, chỉ có người phụ nữ mang tên Địch Lệ Nhiệt Ba này còn có chút tình cảm.
Nhiệt Ba trông thấy gương mặt anh ta đỏ au: "Lộc Hàm, anh nhẹ tay một chút, kẻo giỡn chết người." Cô có thể nhìn ra mối quan hệ của người đàn ông này và Lộc Hàm không bình thường, vì vậy cũng không lo lắng cho lắm.
Trần Hách: "..." theo kịch bản đâu phải 'thoại' như thế đâu ...
"Ừm", Lộc Hàm gật gù: "Yên tâm, tôi khống chế lực cả rồi."
Nhiệt Ba cười cười: "Vậy thì được!"
Trần Hách chịu đả kích: "Coi như muốn tôi chết thì cũng cho tôi là một con ma no chứ." Anh ta ngửi mùi thơm của thức ăn mới vội vội vàng vàng lại đây.
"Trên đường đầy quán ăn!", Giáo sư Lộc luôn luôn không hiểu đạo tiếp khách.
Trần Hách bị hành tới mức này, muốn anh ta ra chiêu phải không ... vậy đừng trách anh ta! Một người đa mưu như Trần Hách ngay lập tức biến đổi.
"Nhiệt Ba! Tôi nói cho cô biết, vừa rồi, Lộc nhị gọi cho tôi kêu tôi tìm đồ giúp cậu ta."
Sắc mặt Lộc Hàm biến chuyển, tay đang lôi cổ Trần Hách bất giác buông lỏng, thanh âm có mấy phần cảnh cáo: "Hee!"
Lộc Hàm không biết trong lòng anh đang có cảm giác gì.
Rõ ràng là ... anh cho rằng việc phân tích hiện tượng phóng hormone của phụ nữ giống Nhiệt Ba là một nghiên cứu rất ư là bình thường, chuyện này trước đây anh cũng từng làm, không khác gì nhau. Nhưng trước mặt Nhiệt Ba, anh lại không thể giải thích được vì sao anh lại nảy sinh cảm giác chột dạ. Cảm giác đó giống như mèo cào ... cào cào tim anh.
Vừa được tự do, Trần Hách ngay lập tức đứng cách thật xa.
"Ôi người phụ nữ xinh đẹp và thiện lương, Nhiệt Ba! Tại hạ tên Trần Hách. Không biết có thể vinh hạnh cùng cô dùng bữa trưa."
Trần Hách giả vờ giả vịt khom lưng, động tác kính cẩn.
Người đàn ông tên Trần Hách này, gương mặt búng ra sữa nhưng tâm địa rất giản xảo, biết được không cách nào ra tay được với Lộc Hàm nên mới chuyển hướng sang Nhiệt Ba.
Nhiệt Ba liếc Lộc Hàm, hỏi dò ý kiến của anh, dù sao đâu cũng là khách của anh, cô không được tự ý làm chủ.
Lộc Hàm không hề thích Trần Hách ở đây. Trước đây không phát hiện, bây giờ mới để ý anh không thích Trần Hách chút nào, không hề thích sự xuất hiện của Trần Hách một chút nào.
Anh chỉ thích ngồi ăn cùng Nhiệt Ba. Bây giờ bàn ăn lại đột nhiên xuất hiện Trần Hách khiến Lộc nhị thiếu chẳng thấy vui vẻ, cảm giác như lòi thêm một con chuột ngồi lên bàn ăn, mà lại là con chuột cống bò ra từ nơi bẩn thỉu khiến người ta căm ghét.
Trần Hách làm sao không nhận ra được ánh mắt ghét bỏ của Lộc Hàm, nhưng anh ta mặt dầy, không sợ, cứ thản nhiên ngồi trên ghế ăn. Chưa đụng đũa, anh ta trước nhìn hết một lượt bàn ăn, kinh ngạc thốt lên: "Chỉ cần nhìn mâm cơm thôi cũng thèm, ngày nay có mấy phụ nữ biết cơm nước đâu chứ, Nhiệt Ba thật đúng là một người thông minh khéo léo ..."
Lộc Hàm thẳng thắn bài xích lời khen ngợi của Trần Hách: "Dối trá, xốc nổi, làm quá!"
Ba tính từ này khiến Trần Hách nghẹn họng.
"Tay đưa lên trán, biểu thị sự xấu hổ vì bị nói trúng tim đen."
Trần Hách vội vàng thu hồi cánh tay đang lau trán, tên Lộc nhị này ăn nói quả thực ...
Nhiệt Ba biết anh ta khen kiểu thảo mai ...
Thật ra tay nghề Nhiệt Ba không hề kém cỏi nhưng tuyệt đối không phải thuộc dạng khiến người khác nhỏ dãi, chỉ có thể nói là bậc trung trung.
"Cơm nấu không nhiều, để tôi đi làm chút mì."
Ngày thường Lộc Hàm và cô ăn cơm, Đường Tố chỉ ăn cá là nhiều, ăn cơm không bao nhiêu, cô thì ăn ít, vì vậy hai người nấu một lon gạo là đủ. Không ngờ hôm nay có khách tới, chỗ cơm kia chắc chắn đâu đủ ăn, may là thức ăn cô nấu nhiều, Lộc Hàm có ba món cá một món canh, còn có thêm rau xào cho cô ... đủ cho ba người.
"Không cần phiền thế đâu!"
"Vậy thì phiền cô quá!"
Hai người bọn họ đồng hồ mở miệng nhưng hàm ý khác nhau hoàn toàn.
Nhiệt Ba nhún nhún vai quay lại nhà bếp, chưa đầy ba phút đã có thêm dĩa mì xào cá.
Khi ăn cơm, Nhiệt Ba với Lộc Hàm không nói nhiều, ăn xong thì anh rửa chén còn cô cắt trái cây hoặc pha thêm bình trà. Nhưng hôm nay có thêm Trần Hách.
Trần Hách đến đây đâu phải vì bữa ăn ... mà vì người phụ nữ tên Nhiệt Ba này.
Trên đường đến đây, anh ta phác họa rất nhiều hình ảnh về Nhiệt Ba .... Không phải là một quái thai ba đầu sáu tay, thì ít nhất cũng mang theo một trái tim cũng cực kỳ mạnh mẽ. Vì vậy, khả năng Nhiệt Ba là một phụ nữ bị anh ta đã loại ngay khỏi đầu.
Thêm vào đó Lộc Hàm không phải loại thích đàn bà con gái, trái lại một người đàn ông anh tuấn như nhị thiếu gia nhà họ Lộc, đầy đủ mọi điều kiện thế kia, có đem đàn bà thả trước mặt anh để ve vãn, để hút mật thì sẽ biết - mật thì có ngọt nhưng thật ra mật do toàn ong độc đem về, nếm phải một miếng coi chừng chết ngay lập tức.
Chương 46
Không những Trần Hách mà ngay cả ông Lộc còn tự nhận không cách nào chịu nổi nhị thiếu gia họ Lộc, hai người 'sớm tối đối lập', thật sự là ông không thể chịu đựng được cảm giác bị Lộc Hàm nhìn thấu. Trần Hách cũng vậy, anh ta luôn cảm thấy mình như trần truồng khi đứng trước mặt Lộc Hàm, lõa thể trước mặt đàn bà anh ta còn thích, chứ trước mắt Lộc Hàm ... thôi cho xin, anh ta không dám nhận. Thêm nữa, Trần Hách cũng không chịu được chuyện thỉnh thoảng mở tủ lạnh, lò viba, hoặc một ngóc ngách nào đó bốc được vật kỳ quái, thí dụ như con mắt, lỗ tai ... Trần Hách tự nhận mình không có quả tim thép.
Vì vậy khi thấy Nhiệt Ba một thân mặc tạp dề từ trong nhà bếp đi ra mà không phải là một tên đàn ông to con ... khiến Nhiệt Ba kinh sợ, phản ứng đầu tiên của anh không nghĩ Nhiệt Ba là phụ nữ mà nghĩ: đối phương đã từng qua Thái Lan chuyển giới.
Bây giờ, ba người ăn cơm cùng một bàn, Trần Hách đã tự mình nghiệm chứng, đích thực Nhiệt Ba không phải là chuyển giới mà hàng thật trăm phần trăm, điều làm cho anh ta kinh ngạc hơn chính là ...
"Nói vậy .. hai người ở với nhau hơn tháng rồi?"
Trần Hách khẽ nhếch miệng, quãng thời gian này lọt vào tai anh ta khiến anh ta mụ mị hẳn. Không nghĩ tới đã hơn một tháng.
Nhiệt Ba gật gù ... bản thân cô cũng thấy quá nhanh.
"Hee ... cậu ba hoa chích chòe quá đấy!"
Lộc Hàm không thể nào chịu nổi Trần Hách lải nhải, vo ve bên tai như con ruồi không để anh yên, lại còn chướng mắt nữa.
"Xin lỗi!", Trần Hách cũng ý thức được mình thất lễ. Anh ta lập tức im bặt nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc Nhiệt Ba một cái, cũng không biết được lén lén lút lút nhìn con gái người ta như vậy là bất lịch sự đến mức nào.
Trái lại Nhiệt Ba rất bình tĩnh, có thể ở với Lộc Hàm lâu ngày sức đề kháng cũng mạnh dần, bị người ta fnhòm ngó đến mức ấy mà ăn ăn uống uống như thường, chả xi nhê gì.
Đương nhiên, điểm khác biệt là cô luôn cảm giác Lộc Hàm là người đặc biệt, suy nghĩ khác người cũng là chuyện bình thường. Nhiệt Ba không hề biết rằng bản thân cô đã được phong tặng là 'Người kỳ quái' trong mắt Trần Hách.
Sau khi ăn xong, Nhiệt Ba thấy Lộc Hàm hôm nay có khách nên bao thầu luôn chuyện rửa chén nhưng anh không chịu, anh nói rõ đã đặt ra giao ước là phải tuân theo, cho nên đây là nhiệm vụ của anh.
Mang bát dĩa đi rửa, còn Nhiệt Ba cắt trái cây cho hai người bọn họ, rồi quay qua cho mèo ăn. Xong xuôi đâu đó cô về phòng mình.
Trần Hách ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn hai người này 'Sinh hoạt thường ngày', thấy sao sao nhỉ ... Rất hài hòa!
Hài hòa đến mức không chân thật!
"Nhị thiếu gia ... cậu vừa rồi trong điện thoại có nói cậu muốn nghiên cứu ... nghiên cứu 'Hiện tượng phóng hormone nữ' ... chính là chỉ ... cô ấy sao?", anh đến gần thì thào hỏi.
Lộc Hàm 'ừ' một tiếng, cũng chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, chăm chú rửa chén dĩa. Rửa được một nửa, anh dường như nhớ ra gì đó, nhìn chăm chăm chiếc dĩa trên tay mấy giây, sau đó đem dĩa đặt qua một bên, tiếp tục rửa cái khác.
Trần Hách thầm nghĩ Nhiệt Ba không thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng là một cô gái rất dễ nhìn, gương mặt khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Nhưng chỉ là một cô gái rất rất bình thường. Một cô gái rất bình thường mà có thể sống cùng với Lộc Hàm, hơn nữa sống chung còn rất hòa hợp.
Trần Hách nghĩ mãi không ra: "Lộc nhị ... Nhiệt Ba có gì đặc biệt sao?", anh ta khiêm tốn thỉnh giáo, e sợ mắt trần của mình không phát hiện thánh nhân.
Lộc Hàm nhìn chăm chú đôi đũa trong tay, suy nghĩ một chút, sau đó lại gác đôi đũa sang một bên.
"Trên người cô ấy có kích thích tố đặc biệt ảnh hưởng đến tôi."
Đặc biệt ảnh hưởng đến tôi.
Trần Hách rợn gáy ... kiểu đặc biệt này quả thật rất đặc biệt á.
Á ... chờ chút!
Trần Hách nghĩ đến chuyện Lộc Hàm muốn đem Nhiệt Ba biến thành một máy nghiên cứu hiện tượng phát hormone nữ, mà Nhiệt Ba là người còn sống sờ sờ. Chuyện điên điên trong nghiên cứu của Lộc Hàm không phải anh ta không rõ.
"Nhị thiếu gia!", Trần Hách thều thào, "Cậu đừng làm loạn được không? Dù sao người ta cũng còn là một cô gái sống sờ sờ ở đó."
Trần Hách luôn cho rằng tư duy Lộc Hàm khác hẳn người thường, đến một ngày nào đó anh hứng chí chỉ vì cái nghiên cứu quỷ quái ấy mà đem Nhiệt Ba đi 'giải phẫu', chẳng phải quá tai hại ư?
Lộc Hàm liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Trần Hách: "Chuyện ấy không phải tôi chưa từng nghĩ đến ... nhưng tôi cho rằng để Nhiệt Ba sống tốt hơn là chết rất nhiều."
Thật sự đã từng cân nhắc chuyện mang con người ta đi giải phẫu rồi sao?
Trần Hách nghẹn giọng, đây là trọng điểm ư? Có điều, suy nghĩ chín chắn một chút, đây là đầu tiên Lộc Hàm có cảm giác hứng thú với một người phụ nữ.
Trần Hách đã từng nghĩ cuộc đời này Lộc Hàm sẽ giữ trung trinh đến trọn đời bởi vì anh đối xử ai cũng như ai. Bất luận là người nào dù nam hay nữ cách nhìn nhận của anh đều giống nhau. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là có sự hiện diện của anh.
Bây giờ nhị thiếu gia nhà họ Lộc lại hứng thú với một người phụ nữ mang tên Địch Lệ Nhiệt Ba.
Trần Hách chẳng muốn nói nhiều với Lộc Hàm, một người đàn ông thấy hứng thú với một người phụ nữ, kết quả sẽ thế nào? Nếu là người có tư duy bình thường thì dễ kết luận, còn Lộc nhị thuộc về cấu tạo bất thường, không được suy nghĩ theo lối mòn, nên thôi kệ Lộc Hàm.
Trần Hách quyết định, sau khi rời khỏi nhà Lộc Hàm, anh sẽ đi lùng sục tất cả các bệnh viện ở thành phố Tân, thành phố Tân không có thì qua các thành phố khác, chuyện Lộc nhị đã ra lệnh, anh ta nhất định phải tuân theo.
Thế nhưng ... tên người đàn ông này lại có hứng thú nghiên cứu từ chân người chết sao?
Nội chuyện này thôi cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Cậu cố gắng kiềm chế một chút, đừng dọa Nhiệt Ba sợ!"
Lộc Hàm cảm thấy câu nhắc nhở của Trần Hách quá dư thừa: "Không có gì! Cô ấy cũng từng nói muốn giải phẫu tôi!"
Ngay lập tức lòng Trần Hách ngổn ngang, không thốt nên lời, thì ra hai người này có sở thích đặc thù giống nhau.
Được bữa cơm lại thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Trần Hách chào tạm biệt, ra về. Trước khi đi, Lộc Hàm đưa cho anh ta bộ chén đũa.
"Làm gì?" Trần Hách không hiểu đầu cua tai nheo, đang yên đang lành đưa chén đũa cho anh làm gì?
"Cái này cậu đã dùng qua."
Sau khi nói xong, Lộc Hàm trực tiếp cửa đóng then cài, cảm giác trong phòng không còn tên ba hoa Trần Hách thật thoải mái.
Trần Hách đứng chết trân ngoài cửa, trên tay là bộ chén đũa, hiu quạnh trong gió, lòng dạ ngổn ngang.
Anh ta dùng qua thì sao chứ? Sẽ lây bệnh truyền nhiễm sao? Tên Lộc Hàm này mắc căn bệnh sạch sẽ quá độ rồi.
Chuyện Lộc Hàm mắc căn bệnh sạch sẽ ai ai cũng biết ... nhưng Trần Hách không biết, người đàn ông mang căn bệnh này còn thêm tính soi mói? Lỡ chẳng may Nhiệt Ba lấy chén đũa này ra dùng thì thế nào?!?
Trần Hách uất hận, trong lòng âm thầm quyết định, sau này anh cứ ôm chén dĩa qua đây!
Cầm chén của nhà cậu, còn không cho tớ vào nhà hay sao!
Còn lâu!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro