Phần Không Tên 81
Thiên Anh đưa Ân Ân về, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của con gái, bà Liên rất hài lòng, Thiên Anh cúi chào rồi ra về, khi chạy được một quãng ngắn, điện thoại rung lên, có tin nhắn, cô bật lên, nhìn dòng chữ " Anh lái xe về cẩn thận nha..Ân Ân", Thiên Anh thở dài rồi nhắn lại " Hì..Anh biết rồi, em ngủ ngon nha", sau đó, cô tiếp tục lái xe về, sao hôm nay cô có người yêu, mà lại cảm giác nặng nề và buồn bực như vậy, khoảng một tuần nữa là Thanh Phượng và Yến Vy sẽ kết hôn, chắc..Băng Băng cũng sẽ đính hôn, cô nghe bà Linh nói như vậy,còn cô và Ân Ân, Thiên Anh nghĩ rồi chợt cười buồn, khi bạn ở bên cạnh người bạn ko yêu, như cố gắng ko làm người kia buồn, thì bạn có nghĩ, người kia cũng sẽ cảm nhận được điều gì đó không đúng ko?.
Còn Băng Băng, ông Tiến nói gì đó với cô, cô im lặng ko nói gì,nếu hôm nay cô ko kìm nén được, chắc cô sẽ ôm ai kia thật chặt, nói rằng ai kia chỉ được là của mình, ko được ở bên người khác như vậy, nhưng..cô đã chịu bao đau thương để đi tới bước cuối cùng như lời hứa năm xưa với ba mình, còn một bước nữa,lần này, cô xin đặt yêu thương vào ai kia,cô sẽ đứng chờ,yêu thương sẽ quay về bên mình, hay sẽ bỏ qua như chưa từng có gì với nhau.
Sáng hôm sau...
Ân Ân đến bệnh viện với một tâm trạng cực kì tốt, nhắn một tin nhắn nhỏ đến Thiên Anh, với nội dung tình cảm, với tư cách là một người yêu,thật sự rất hạnh phúc.Bệnh viện hôm nay náo loạn với tin đồn "người yêu trong mơ" của Ân Ân làm cô càng hãnh diện.Thiên Anh nhận được tin nhắn cũng đã trả lời lại, sau đó lên đường đi làm, điện thoại lại vang lên, Thiên Anh liếc nhìn, rồi bắt máy nói
- Ba à, con nghe đây.
.. .... .....
Thiên Anh tắt máy, khóe mắt cay cay,nguyên do, trong cuộc điện thoại,ba cô đã nói rất rõ ràng," Một tháng nữa..chị Băng Băng..sẽ kết hôn".Cô vòng ngược tay lái, phóng xe với tốc độ rất cao, tiến thẳng tới nhà Băng Băng, nhưng...chỉ được như vậy, cô ngước nhìn ngôi nhà, rồi cúi đầu xuống, nước mắt rớt xuống," anh đã nói sẽ quên em..vậy mà...anh...hức...anh...", Thiên Anh gần như ngã quỵ xuống, hai răng cắn chặt, nếu ai thấy cảnh này, thật không ngờ, một tổng giám đốc uy quyền và lúc nào cũng cười lại có thể yếu ớt như vậy.Cô nhanh chóng quay đi vì sợ người khác thấy hành động trong vô thức của mình.Nhưng cô không biết, có một người đã chứng kiến tất cả, ông Tiến lặng người khi thấy Thiên Anh, người ông xem như con ruột, người khiến ông tự hào và hãnh diện trong mấy năm qua, người được coi như xứng đáng nhất để kế thừa ông, lại đau khổ như vậy, ông quay đi, thở dài, chẳng lẽ trong mấy năm qua, con bé lúc nào cũng dằn vặt và đau khổ như vậy sao.
Băng Băng đi đến tiệm thử đồ cưới cùng Trường Khánh, khuôn mặt của cô không có chút sức sống, Trường Khánh nhiều lúc phát cáu, nhưng vẫn cố nhịn, rồi nói nhỏ vào tai cô
- Em đừng tưởng anh không biết gì trong 5 năm qua.
- Nếu anh đã biết, thì chúng ta còn tới đây làm gì?- Băng Băng nói
- Anh cũng muốn cá cược..- Trường Khánh mỉm cười nói
- Anh nói đi?- Băng Băng đáp
- Nếu..ai kia..ko đủ bản lĩnh để kịp nhận ra..và ko giữ em lại...
- Thì tôi sẽ theo anh..mà ko luyến tiếc điều gì nữa- Băng Băng cắt ngang lời, làm Trường Khánh lặng im, anh gật đầu đồng ý, Băng Băng không nói gì thêm, suy nghĩ của cô, giờ chỉ đang hướng tới một người mà thôi.
Thiên Anh tiến vào công ty, một đống công việc cần cô duyệt, đủ thứ từ A-Z, Thiên Anh cau mày, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng, ko chú ý tới thời gian, làm một mạch tới tối, khi đã thấm mệt, cô mới chợt nhớ mình quên điều gì đó, nhìn đồng hồ, đã 8h tối hơn, cô đã nói sẽ đón Ân Ân về, giờ chỉ còn 15 phút, sau khi dặn dò thư ký riêng, cô chạy nhanh tới thang máy, nhưng khi cửa thang máy mở ra, tim cô đột nhiên đứng lặng, Băng Băng cũng thoáng giật mình khi thấy Thiên Anh.
- Em..giờ này...mới về sao?
- À..dạ, hôm nay công việc hơi nhiều..nên..- Thiên Anh nói xong, rồi ngại ngùng bước vào trong thang máy.
- Hì..ừ...- Băng Băng ngại ngùng đáp, tim cô cũng đang đập rất nhanh, bầu không khí rất ngượng ngùng, Thiên Anh cố làm ra vẻ tự nhiên, cô nói
- Mà chị vào công ty, có chuyện gì không?
- À..ba gọi chị đến có chút việc, giờ em về nhà luôn sao?- Băng Băng đáp
- Hì..em có hẹn đón Ân Ân, mà quên mất...
TING.......
Thiên Anh vừa nói xong, cánh cửa thang máy cũng bật ra, cô nói nhanh
- Chị về cẩn thận nhé,em đi trước ạ.
Nói xong, cô liền chạy đi, Băng Băng nhìn theo bóng của cô, thấy mặn ở môi,"em biết mình có lỗi..nhưng em phải chịu đựng tới bao giờ nữa..".
Bệnh viện XX...
KÉT............KÉT..........
Ân Ân giật mình nhìn chiếc xe thắng gấp trước mặt mình, nhưng cô lại thoáng vui khi thấy Thiên Anh bộ dạng hớt hải chạy tới, trên người vẫn còn mặc vét,Ân Ân cười khì nhìn Thiên Anh nói
- Anh..muộn 5 phút...
- Hì...đồng hồ Anh chắc bị trễ 5 phút ý- Thiên Anh lanh miệng nói, Ân Ân híp mắt
- Đưa em xem xem...
- KOOOOOOO.- Thiên Anh cười dấu tay ra sao,Ân Ân cũng ko chịu thua, hai người vờn qua vờn lại một hồi, Thiên Anh cười khì khì chịu thua
- Được rồi, được rồi..Anh chịu thua..được chưa..hihi.
- Hì..thêm tội nói dối nữa..- Ân Ân nói
- Em..sao hồi trước ko học thêm khóa luật sư nữa chứ- Thiên Anh bĩu môi nói, Ân Ân dựa hẳn vào người Thiên Anh, nhỏ giọng nói
- Em đói...nhưng em muốn Anh nấu cho em ăn...
- Hì..Anh nói trước..Anh nấu ko được ngon đâu nhé- Thiên Anh cười rồi cùng Ân Ân ra xe, Ân Ân cười tươi nói
- Ko sao..em sẽ giúp...hihi.
Thiên Anh gật đầu, nhưng trong đầu cô, vẫn suy nghĩ về cuộc gặp trong thang máy khi nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro