Chương 1

Chương 1: Muôn sự tại... nhân (và một chút tại trời)

Buổi sáng đầu năm học.

Trên khắp bầu trời, vang vọng những âm thanh quen thuộc: tiếng khóc thảm thiết của học sinh tiểu học, tiếng cười khúc khích pha mùi hormone dậy thì của học sinh cấp hai, và... tiếng "thở dài" trầm ngâm của học sinh cấp ba – những kẻ đã bước sang một cấp độ mới của nỗi khổ nhân sinh.

Giữa khung cảnh đó, tại cổng trường PTTH Khổ Qua (vâng, Khổ Qua như cái tên, "đắng" từ trong ra ngoài), xuất hiện Gia Phú Tiêu Sang – nam sinh được đồn là đi học chứ không đi học phí. Mái tóc cậu ta óng ánh như được tài trợ bởi dầu gội 3 trong 1, giày Nike sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời, và trên hết – cậu bước ra khỏi chiếc Porsche lấp lánh như vừa rẽ nhầm đường từ buổi họp doanh nhân sang trường học.Cậu tiến vào trường với dáng đi chuẩn catwalk, hương nước hoa lan tỏa khiến mấy nữ sinh suýt nữa đi nhầm vào... phòng y tế.


Ở một góc khác của sân trường, Hà Mã – cô gái với mái tóc đỏ rực và tinh thần mạnh mẽ như cơn bão mùa thi – đang nhai bánh mì và quan sát toàn bộ cảnh tượng. Mọi người gọi cô là "ngựa hoang" của lớp (theo nghĩa... tinh thần, chứ không phải ngoại hình, dù đôi khi hơi khó phân biệt).Hà Mã nổi tiếng vui vẻ, thân thiện và có khả năng biến mọi buổi chào cờ thành gameshow tương tác.

Và rồi, như một cú plot twist nhẹ: Khi cả lớp 10 belta đã vuột mất cô giáo xinh đẹp đầy thân thiện vào tay lớp kế bên và nhận lại một người thầy với cái tên đầy triết học nhân sinh – Thầy Quách Thành Nhân.

Ngay tiết đầu, thầy nở nụ cười "triết lý học đường" và ra đề kiểm tra đầu năm với độ khó tương đương... đề thi triết học Hy Lạp cổ. Còn Hà Mã – vì quá nhiệt tình thu bài (hoặc do ngồi gần nhất) – nghiễm nhiên trở thành lớp trưởng bất đắc dĩ, mở đầu cho chuỗi ngày "đầy trách nhiệm và bi kịch học sinh".

Tuy nhiên...(vâng, luôn có một chữ "tuy nhiên" trong mọi bi kịch học đường). Bởi vì ngay sau khi thầy Nhân phát bài kiểm tra đầu năm, cả lớp 10 Belta đồng loạt chết lặng như cá kho tiêu.Đề bài chỉ có đúng một câu:

"Em hãy trình bày cảm nhận của mình về nhân sinh quan trong thời đại 4.0."

Nghe xong, Gia Phú nhẹ nhàng đặt bút xuống bàn. Không phải vì cậu không biết làm — mà vì bút hiệu Montblanc của cậu đã hết mực.Trong khi đó, Hà Mã giơ tay hỏi:

– Thầy ơi, cho em hỏi... nhân sinh quan có ăn được không ạ?

Thầy Nhân khẽ nhếch mép cười, nụ cười của một người đã chuẩn bị tinh thần sống sót qua 3 năm giảng dạy:

– Ăn không được, nhưng có thể khiến em mất ngủ ba đêm liền.

Cả lớp cười ồ, ngoại trừ Tiêu Sang — người vẫn đang chăm chú chụp ảnh "bài kiểm tra đầu tiên của năm học" để đăng story kèm caption #BackToSchool #HọcSinhQuýTộc #TriếtHọcLàGì?

Giữa tiết học, Hà Mã – trong vai trò lớp trưởng mới tinh – đứng dậy điều hành lớp. Nhưng chỉ sau 5 phút, cô đã nhận ra "điều hành lớp 10 Belta" chẳng khác gì "điều khiển bầy mèo đang uống Red Bull". Mỗi bàn là một thế giới riêng: bàn 1 đang chơi caro, bàn 2 thảo luận về idol, bàn 3 bàn kế hoạch trốn học thể dục, và bàn cuối... đang gọt bút chì bằng dao gọt trái cây.

– Các bạn ơi, trật tự một chút được không? – Hà Mã gào lên.

– Được ạ! – cả lớp đồng thanh, rồi... vẫn tiếp tục nói chuyện như chưa từng có lời kêu gọi nào.

Thầy Nhân ngồi trên bục, khẽ lẩm bẩm:"Đúng là lớp 10 Belta – nơi mà niềm tin sư phạm bị thử thách từng phút giây."

Chuông tan học vang lên như tiếng chuông tự do. Chưa kịp dứt hồi thứ hai, toàn bộ lớp 10 Belta đã biến mất khỏi phòng học với tốc độ của phản ứng dây chuyền hạt nhân. Chỉ còn lại ba người: thầy Nhân, Hà Mã, và... cục tẩy của ai đó vẫn nằm im trên bàn — minh chứng cho sự tàn khốc của tiết học đầu tiên. Hà Mã vừa dọn bàn vừa thở dài:

"Ngày đầu đi học, chưa kịp làm quen bạn mới đã kịp... tuyệt vọng với tương lai."

Còn Gia Phú, tất nhiên không thể tan học bình thường như dân thường được. Cậu thong thả bước ra cổng trường, nơi chiếc Porsche bạc sáng bóng đang đợi. Một vài học sinh dừng lại ngắm, vài người khác chụp ảnh "check-in cùng siêu xe" để đăng caption #TrườngTôiCóRichKid.

Nhưng đời vốn không yên ả. Vừa mở cửa xe, Tiêu Sang bỗng nghe tiếng hô thất thanh phía sau:

"Ê ê ê! Tránh ra! Xe đạp mất thắng rồi!!!"

Quay lại, cậu chỉ kịp thấy một bóng đỏ rực lao đến như sao chổi.

RẦM!

Gia Phú Tiêu Sang nằm đo đất, bộ đồng phục trắng tinh nhuốm bụi đất, còn người gây án – không ai khác chính là Hà Mã với chiếc xe đạp có tuổi đời ngang... thời khai sinh trường.

– Trời đất ơi! Ông có sao không? Tui xin lỗi, cái thắng nó phản chủ!


– Tui... tui nghĩ... tôi vừa thấy tuổi thơ mình vụt qua.

Hà Mã hoảng hốt đỡ cậu dậy, trong khi mấy học sinh xung quanh lập tức rút điện thoại ra.

– Quay lẹ! Quay lẹ! "Rich kid bị xe đạp tông" – clip này lên top trend chắc luôn!

Gia Phú hít một hơi thật sâu, chỉnh lại mái tóc rối:

– Không sao, chỉ là bụi thôi.

– Bụi á? – Hà Mã chớp mắt – Ủa, vậy sao ông nói là thấy tuổi thơ vụt qua?

– Thì... nó vụt qua trong đám bụi đó.

Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua.Rồi cả hai cùng phá lên cười, trong khi thầy Nhân từ xa hét lớn:

"Hai đứa kia! Đã tan học chưa mà làm phim hành động ngoài cổng vậy hả!?"

Câu chuyện tình cờ mà định mệnh ấy nhanh chóng trở thành đề tài hot nhất trường Khổ Qua:"Lớp 10 Belta mở màn năm học bằng cú đâm lịch sử!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro