Chương 4: Cảm xúc không tên

Chiều thứ Bảy, tôi đến trạm tàu sớm hơn hẹn gần mười lăm phút. Trong lòng có chút hồi hộp khó gọi tên. Không phải vì buổi học – mà vì người sẽ dạy.

Wonwoo đến đúng giờ, như mọi khi. Hôm nay anh mặc áo hoodie xám tro, quần jeans đen và đeo kính gọng tròn. Không phải kiểu diện lên để gây ấn tượng, nhưng ở anh vẫn toát lên nét gì đó khiến người khác chú ý.

“Em đến sớm.”

“Em không muốn để anh đợi.” – Tôi cười.

Chúng tôi bắt tàu đến quận Hongdae – nơi có một quán sách nhỏ kiêm tiệm cà phê yên tĩnh, góc yêu thích của Wonwoo. Nơi ấy có ánh nắng rọi nghiêng qua cửa kính, mùi sách cũ và tiếng nhạc jazz dịu dàng.

“Ngồi đây nhé.” – Anh chọn một bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ kéo ghế cho tôi.

Tôi ngồi xuống, mở tập vở, định bắt đầu học thì cửa quán bật mở.

“Ủa? Thanh Vân?”

Tôi quay đầu. Là Mingyu.

Áo sơ mi trắng xắn tay, tóc hơi rối vì nắng. Ánh mắt cậu ấy sáng lên khi nhìn thấy tôi.

“Cậu cũng hay đến đây à?”

“À, hôm nay học với anh Wonwoo.” – Tôi chỉ tay về phía gia sư của mình.

Mingyu nhìn sang, hơi gật đầu chào Wonwoo – ánh nhìn xã giao.
Wonwoo cũng đáp lại, lịch sự nhưng hờ hững.

“Tớ cũng đến học bài. Có phiền nếu ngồi cùng không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì Wonwoo đã nhẹ giọng:

“Chỗ này chỉ dành cho học sinh của tôi.”
Không quá sắc lạnh, nhưng đủ khiến người tinh ý hiểu rằng anh không thích sự có mặt của Mingyu.

Tôi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. Nhưng Mingyu chỉ cười, như chẳng mấy bận tâm:

“Vậy không làm phiền đâu. Nhưng nếu cần giúp gì, cứ nói nhé, Vân.”

Cậu ấy rời đi, ngồi cách đó ba bàn.

Tôi quay lại. Wonwoo đã mở vở, nhưng nét mặt không còn bình thản như mọi khi. Anh đang xoay cây bút trong tay – thói quen tôi chưa từng thấy.

“Anh… không thích Mingyu ạ?”

“Anh không có ý kiến.” – Anh đáp, không nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu.

“Nhưng anh nói rõ là không muốn cậu ấy ngồi cùng.”

“Anh chỉ muốn em tập trung.”

“Vậy anh đang giận em sao?”

Im lặng.

Một khoảng lặng dài. Rồi cuối cùng, anh khẽ nói:

“Em cười với cậu ấy. Nhiều hơn mọi lần em cười với anh.”

Tôi sững người.

Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tim tôi khựng lại. Tôi không chắc anh đang nghĩ gì – nhưng tôi cảm nhận rõ ràng một chút buồn, một chút... ghen trong giọng anh.

Tôi cười khẽ:

“Vì với anh, em luôn nghiêm túc. Anh làm em thấy… muốn trở nên tốt hơn. Em không dám lơ là.”

“Nhưng em không cần phải căng thẳng với anh.” – Giọng anh dịu lại, như có chút hối hận vì đã nói quá lời.

Tôi gật đầu, rồi lật sang trang mới, chủ động:

“Vậy mình học nhé. Em muốn chứng minh là mình có tiến bộ.”

Wonwoo khẽ mỉm cười – không còn ánh ghen trong mắt, chỉ còn sự ấm áp quen thuộc.

---

Tối đó, khi tôi về đến nhà, cả phòng khách đang ồn ào.

Lee Jihoon – anh hai tôi, đang ngồi ở góc ghế sofa, tay cầm guitar, gảy vài nốt nhẹ. Mắt anh nhìn tôi đầy dò xét.

“Đi học về trễ vậy?”

“Em đi học với gia sư.”

Lee Dokyeom – anh ba, đang uống sữa chuối – chen vào:

“Là cái anh đeo kính lạnh lùng hôm trước hả?”

Tôi cười:

“Anh ấy không lạnh lùng. Chỉ là ít nói thôi.”

“Em khen ảnh hơi nhiều đấy.” – Jihoon nhướng mày.

Tôi lườm hai ông anh. Dù họ hay soi mói, nhưng luôn dõi theo tôi – âm thầm và kín đáo.

“Em đó, nhớ giữ khoảng cách với mấy anh ‘trai lạ’ đó.” – Doyeom trêu – “Kẻo Woozi đánh guitar vào đầu.”

Jihoon không nói gì, nhưng gật đầu một cách... nguy hiểm.

Tôi thở dài, trèo lên phòng.

---

Tối khuya, tôi mở điện thoại ra. Có tin nhắn mới từ Mingyu:

> “Hôm nay cậu học chăm thật đấy. Mai cho tớ mượn vở được không?”

Tôi chưa kịp trả lời, thì lại có một tin nhắn khác – từ Wonwoo:

> “Em đừng bận tâm về chuyện lúc chiều. Anh… không quen cảm giác thấy em thân thiết với người khác.”

Tôi nhìn màn hình. Tim tôi khẽ đập mạnh.

Anh ấy đã ghen. Và lần đầu tiên, anh nói ra điều đó.

Tôi đặt tay lên màn hình, rồi nhắn lại:

> “Em không cần ai khác giúp mình học. Vì em có anh.”

Dù tin nhắn không dài, nhưng tôi biết... nó đủ để khiến ai đó mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro