Chương 8 - Lời hứa giữa những người trẻ

Sáng hôm sau, bầu trời xám nhạt phủ lên khu phố vẻ trầm lặng. Tôi khoác áo khoác mỏng, bước đi thật chậm về phía quán cà phê cũ.
Tim tôi đập nhanh. Không phải vì lạnh. Mà là vì tôi sắp nói ra điều mình đã giấu từ lâu.

Anh Wonwoo đã đồng ý gặp. Chúng tôi hẹn lúc 9 giờ sáng, trước giờ anh có lớp. Nhưng tôi đến sớm hơn cả tiếng, chỉ để bình tĩnh lại.

Đúng 9 giờ, cánh cửa quán mở ra. Anh bước vào, dáng người cao gầy vẫn trầm lặng như mọi khi. Anh nhìn thấy tôi, gật đầu:

“Em đến sớm quá.”

“Em… muốn suy nghĩ kỹ trước khi nói chuyện với anh.”

Chúng tôi ngồi xuống, gọi hai ly cacao nóng. Im lặng bao trùm vài phút. Tôi bối rối, nhưng rồi lấy hết can đảm:

“Hôm qua… em đã thấy anh và chị Yuna.”

Anh hơi khựng lại, nhưng gật đầu:

“Anh biết em thấy. Lúc đó… anh cũng lo em hiểu lầm.”

Tôi nhìn anh, giọng nhỏ lại:

“Thật ra… em ghen. Em biết em không nên như vậy. Nhưng em sợ chị ấy từng là người quan trọng với anh.”

Anh im lặng. Tôi tiếp tục:

“Nhưng em không trách. Vì… người sai là em. Em cứ ôm trong lòng mà không dám nói. Nên hôm nay…”

Tôi đặt tay lên ngực mình, nhìn anh thật nghiêm túc.

“Em thích anh, Wonwoo à. Từ rất lâu rồi. Từ lúc anh kiên nhẫn dạy em từng từ tiếng Hàn, từng câu văn ngữ pháp. Em không biết từ khi nào, nhưng đến khi thấy chị Yuna, em mới nhận ra mình sợ mất anh đến vậy.”

Anh ngước mắt nhìn tôi. Tôi nói tiếp, dù giọng run:

“Em biết em còn non nớt, có khi trẻ con và chưa chín chắn. Nhưng nếu có thể, em muốn được… thử yêu anh. Dù chỉ một chút cũng được.”

Không khí lặng đi. Tôi nghe rõ nhịp tim mình đang đánh từng hồi.

Rồi… anh khẽ thở dài.

“Cảm ơn em, Vân. Cảm ơn vì đã dũng cảm nói điều đó. Nhưng…”

“Anh không thích em sao…?” – Tôi cắt lời, tim thắt lại.

Anh vội lắc đầu:

“Không phải. Là anh có tình cảm. Nhưng anh cần chắc chắn… em biết mình đang làm gì. Yêu không chỉ là cảm xúc nhất thời, nhất là với người còn đang đứng giữa tuổi học trò và tương lai như em.”

Tôi cúi mặt. Nhưng anh tiếp:

“Tối qua, anh có nói chuyện với Yuna. Cô ấy… giúp anh hiểu nhiều thứ.”

Tôi ngước lên.

“Yuna là người từng thích anh. Nhưng tụi anh chưa từng hẹn hò. Cô ấy bảo, con gái thường không cần một chàng trai hoàn hảo, chỉ cần một người đủ rõ ràng và thật lòng. Yuna còn nói, nếu em đủ dũng cảm để thổ lộ tình cảm, thì anh cũng nên dũng cảm cho em một cơ hội—khi cả hai đã sẵn sàng.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu đi:

“Vân, anh sẽ không từ chối em. Nhưng hãy cho anh – và cho chính em – một thời hạn. Nếu em đậu vào ngôi trường đại học mà em mong muốn nhất, lúc đó… anh sẽ chính thức hẹn hò với em. Không còn là gia sư, không còn là người anh lớn – mà là người yêu.”

Tôi mở to mắt, bất ngờ.

“Thật sao?”

“Thật. Nhưng chỉ khi em chứng minh được rằng… tình cảm của em đủ lớn để đi cùng với ước mơ.”

Tôi mím môi, sau đó gật đầu, mắt long lanh nước:

“Em sẽ cố gắng. Không phải vì anh, mà vì cả em nữa.”

Anh cười, xoa đầu tôi nhẹ nhàng:

“Giỏi lắm.”

Tôi ngồi thẳng lưng, đôi mắt sáng bừng lên. Lần đầu tiên, tôi thấy tương lai của mình không chỉ có một mình.
Dù chưa chính thức, nhưng lời hứa ấy – lời hứa giữa một cô gái đang lớn và chàng trai trầm lặng – đã là một khởi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro