43

"Khởi bẩm thành chủ, Giác công tử, người này tự xưng là đệ đệ của Giác công tử, muốn vào thành."

"Thượng Giác huynh, người này... là đệ đệ của ngươi ư?"

---

Cơ thể bởi vì buốt lạnh mà tê cứng, Cung Viễn Chủy dụng lực rụt cổ một cái.

"Ngẩng mặt." Một giọng nói trầm lãnh lại quen thuộc từ phía trên truyền đến.

Tiếng gió quá lớn khiến Cung Viễn Chủy nghe không rõ, nhưng phản ứng của thân thể so với đại não càng nhanh hơn. Hắn thập phần mù quáng thuận theo thanh âm vừa rồi nâng lên khuôn mặt, đưa tay vén đi mạn che.

Cung Viễn Chủy kỳ thực nhìn cũng không còn rõ, coi như không có mạn che mặt cản trở, hắn vẫn như cũ không thấy gì. Nhưng trong lòng hắn có thể tưởng tượng ra, Cung Thượng Giác ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm lấy dây cương, ánh mắt lạnh nhạt ở trên cao nhìn xuống, từ trong ra ngoài đều là quý khí, cao ngạo bễ nghễ không gì sánh bằng.

Có điều Cung Thượng Giác sắc mặt không đổi nhìn Cung Viễn Chủy rất lâu. Sau đó y từ tốn nói "Không biết."

Lưu lại hai chữ này xong, Cung Thượng Giác ghìm lại cương ngựa, không chút lưu tình xoay người mà đi.

Ngược lại, người đứng bên cạnh y là thành chủ Lãnh thành, cũng là chưởng môn đương nhiệm của phái Hàn Sơn, Lục Húc, một mặt đầy kinh ngạc.

Lục Húc chỉ có duyên gặp mặt đôi lần cùng Cung Thượng Giác, lại như vừa gặp đã thân, có thể gọi là tri kỷ hảo hữu. Nhưng hôm nay hắn thực không hiểu hành vi lần này của Cung Thượng Giác.

Người này từ lúc tới Lãnh thành, liền cả ngày lẫn đêm canh giữ ở đài quan sát trên tường thành, hiển nhiên là đang chờ ai đến tìm y. Lục Húc thấy y phiền muộn, thế là thường tới tường thành tìm y đánh cờ uống rượu. Đêm qua bọn họ nói chuyện trắng đêm, mãi cho đến khi họ mơ hồ nghe thấy tại cổng thành có động tĩnh.

Cung Thượng Giác chỉ liếc mắt đã xoay người hướng về dưới tường thành mà chạy, ngoài miệng nói muốn đi ra ngoài thành tuần tra một phen, nhưng Lục Húc vừa nhìn đã thấu, cái này chính là người mà Cung Thượng Giác ngày đêm chờ đợi rốt cuộc đã đến.

Trước khi cổng thành mở ra, Cung Thượng Giác rõ ràng sốt ruột, chiến mã cũng cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, móng trước từng chút một cào xuống mặt đất. Vậy mà sau khi cửa thành mở ra, Cung Thượng Giác lại giống như biến thành người khác, duy trì một vẻ lạnh bạc vô tình.

Lục Húc không hiểu nổi.

Cung Viễn Chủy cũng giật mình sững sờ tại chỗ, đầu ngón tay run lên, mạn che mặt vừa mới xốc lên lần nữa rơi xuống, một mảnh trắng xoá cũng rơi theo. Cách lớp mạn che mặt, Cung Viễn Chủy càng thấy không rõ bộ dáng của Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác không chút do dự quay người rời đi, như một nhát dao nhói đau đâm vào Cung Viễn Chủy.

Lục Húc lặng lẽ cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Cung Thượng Giác, nghiêng đầu nhỏ giọng vấn, “Thượng Giác huynh, hắn không phải là người ngươi một mực khổ sở chờ đợi sao? Ngươi đây là làm gì vậy?”

Cung Thượng Giác buông thõng đôi mắt, mím môi không nói.

“Ai nha, người kia đang đi hướng khác kìa, không phải hướng núi tuyết sao?”

Cung Thượng Giác vẫn như cũ bất vi sở động.

Lục Húc xoay đầu nhìn, hoảng hốt kêu lên, “Ai nha, như thế nào ngã vào trong tuyết rồi...... Còn......”

Lục Húc vừa định quay đầu khuyên vài câu nữa, đã thấy trước mắt xẹt qua một cái bóng, Cung Thượng Giác giống như một đạo sấm chớp, ghìm ngựa đổi hướng mà chạy.

“......” Lục Húc không nói gì, không hiểu, vẫn là không thể hiểu.

Cung Viễn Chủy lặng lẽ nằm trong tuyết, mạn che mặt màu trắng rơi một bên, khuôn mặt lộ ra so với mạn che mặt càng trắng hếu hơn.

Cung Thượng Giác phóng ngựa đến, không đợi ngựa dừng liền xoay người nhảy xuống ngựa, trực tiếp nhào về bóng người trong đống tuyết.

“Viễn Chủy!” Cung Thượng Giác chỉ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Cung Viễn Chủy, hai mắt đã vội phiếm hồng. Y đem người từ trong tuyết ôm lấy, kéo vào trong ngực, đưa tay sờ khuôn mặt lạnh như băng của Cung Viễn Chủy, âm thanh có chút phát run, “Viễn Chủy?”

Y làm sao có thể không nhận ra Cung Viễn Chủy, ở trên tường thành y sớm đã ngửi được khí tức tuyết tùng.

Y chỉ là...... có chút tức giận.

Vừa nghĩ tới tiểu gia hỏa bốc đồng trong ngực mình, giấu giếm y một thân một mình gánh chịu biết bao ủy khuất, còn không từ mà biệt, y liền tức giận, nhưng cũng chỉ là có chút tức giận mà thôi.

Nhưng nhìn đến bộ dáng Cung Viễn Chủy ngất xỉu trong đống tuyết, Cung Thượng Giác lập tức đã hối hận. Y biết rõ Cung Viễn Chủy chịu oan ức, chịu khổ sở, biết rõ đứa nhỏ này chính là một lòng chạy đến Lãnh thành tìm y, biết rõ Cung Viễn Chủy cơ thể suy yếu......

Tại lúc Cung Thượng Giác hối hận đến cặp mắt đỏ lên, một đôi tay đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo y.

Sau đó y nghe được người trong ngực khe khẽ cười. Cung Viễn Chủy tay ôm hông Cung Thượng Giác, đem gương mặt của mình vùi vào hõm cổ của Cung Thượng Giác, cơ hồ toàn là khao khát hít một hơi thật sâu.

“Ta biết mà...... ca ca không nỡ để ta đi đâu.”

“Ngươi......” Cung Thượng Giác nghẹn lời, y rũ mắt nhìn qua khóe môi hơn nhếch lên của Cung Viễn Chủy, cuối cùng phải nhận thua, “Ngươi oắt con không nghe lời này.”

Cung Viễn Chủy mở to mắt, có chút mịt mù nhìn Cung Thượng Giác, giống như một con nai mới sinh vào buổi sớm.

"Đệ có biết tình huống hiện tại của Lãnh thành không mà còn dám tìm tới?" Cung Thượng Giác đưa tay vuốt ve gò má Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy vậy mà không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn theo bản năng dùng gò má chủ động tìm lòng bàn tay Cung Thượng Giác, ngoan ngoãn cọ xát, giống như đang lấy lòng, lại như muốn nhỏ giọng nói xin lỗi.

Lòng bàn tay Cung Thượng Giác dán vào gương mặt hắn, xoa lên gáy của hắn, chỗ vết thương đã hoàn toàn bình phục, bây giờ lại là một mảnh trắng nõn.

Đầu ngón tay Cung Thượng Giác thế nhưng vẫn như cũ lưu luyến chỗ kia, một lần rồi thêm một lần ve vuốt, “Đồ cún con không nghe lời, đáng bị dùng xích sắt buộc trong nhà cả đời......”

Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn vào đôi mắt ẩn nhẫn của Cung Thượng Giác, tiếp tới hắn lần nữa nhẹ nhàng ôm lấy Cung Thượng Giác. Lúc cơ thể kề sát vào nhau, khí tức tuyết tùng dễ ngửi quấn quanh y giống như một đóa hoa nở rộ.

Cung Viễn Chủy đưa tay vén đi bím tóc của mình, đem phần gáy hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Cung Thượng Giác.

“Ca, bên ngoài lạnh lắm, mau dẫn ta về nhà đi.”

Đối với Cung Viễn Chủy mà nói, nhà, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một chỗ. Hắn không sợ Cung Thượng Giác khóa hắn lại, hắn chỉ sợ Cung Thượng Giác bởi vì nguy hiểm mà đẩy hắn ra.

Cái đêm phóng túng điên cuồng đó lại lóe lên trong đầu y, từng thực tủy tri vị, làm sao y có thể cưỡng lại khao khát? Cung Thượng Giác đáy mắt lờ mờ, cơ hồ không chút do dự liền nghiêng đầu cắn lên phiến da thịt trơn mềm trắng noãn.

Cung Viễn Chủy vô thức run lên một cái, một tiếng nhẹ rên gần như không thể nghe. Hắn càng thêm dùng sức ôm lấy Cung Thượng Giác, giống như muốn thông qua động tác này khắc chế bản năng phản kháng.

Khí tức gỗ trầm hương nồng đậm, nhưng vẫn dịu dàng, giống một tấm đệm chăn mềm mại nhẹ nhàng đắp lên trên thân Cung Viễn Chủy. Lòng ham muốn chiếm hữu cơ hồ đã muốn trào khỏi đáy mắt Cung Thượng Giác, hận không thể đem người trong ngực triệt để tan vào thân thể mình, khiến hắn cả đời cũng không thể trốn khỏi mình nữa.

Không thể đánh dấu thì đã sao? Tất nhiên vĩnh viễn không cách nào lưu lại dấu vết, vậy y ngay tại lúc ấn ký chưa kịp tiêu biến, hết lần này đến lần khác cắn thêm một vết, liền tốt.

.

.

.

.

.

===Còn tiếp===
Xát miếng muối xong thì tẩm đường lên lại nè 🤣

Giả bộ tương tác đi mấy b, xong t giả bộ làm siêng t ra đều một chút =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro