Trích Nguyệt Lượng
- Viễn Chủy đệ đệ đối với Giác công tử thật tốt.
Thượng Quan Thiển rời sự chú ý khỏi đôi mắt đẫm lệ của Cung Viễn Chủy, ôm má dừng một chút
- Nếu hắn muốn mặt trăng đang treo trên bầu trời thì sao?
Thượng Quan Thiển dường như vô ý nhìn chằm chằm vào Viễn Chủy, khóe miệng mang theo ý cười
- Viễn Chủy đệ đệ cũng sẽ hái xuống, đúng không?
Ngâm mình ở trong bồn tắm thuốc, Cung Viễn Chủy vô thức nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy với Thượng Quan Thiển ở bậc thềm Giác cung. Lúc ấy Thượng Quan Thiển còn chưa nghe được câu trả lời của hắn đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một mình Viễn Chủy chăm chăm nhìn bóng lưng của nàng. Ca ca mới không yêu cầu chuyện vô lý như vậy, Viễn Chủy thầm nghĩ.
- Tại sao đi tắm còn xuyên trung y?
Cung Thượng Giác từ phía sau bình phong đi ra, ngồi xuống cạnh bể tắm nhìn Cung Viễn Chủy thật chăm chú.
- Ca! Sao bây giờ mới tới, tìm ta muộn như vậy là có chuyện trọng yếu gì sao?
Cung Thượng Giác nhìn cổ áo của đệ đệ vẫn chưa thấm ướt, hẳn là chưa ngâm mình được lâu. Nhưng hắn vẫn thật lo lắng, kéo tay áo bước xuống thềm đá.
- Không cần vội vàng, lưng của đệ vẫn còn vết thương. Trước hết phải an tâm tắm thuốc mới có thể nhanh lành hơn một chút.
Cung Thượng Giác vừa dứt lời, Cung Viễn Chủy đã vội vàng chạy tới cạnh hồ, ngẩng đầu chăm chú nhìn lên. Ánh mắt đệ đệ trong sáng lấp lánh. Cung Thượng Giác bị ánh mắt ấy làm cho mềm lòng liền đưa tay gạt nhẹ mấy sợi tóc hỗn loạn ở trên trán của thiếu niên
- Viễn Chủy đệ đệ lớn rồi, bể nước này cũng không phủ được hết lưng của đệ.
Vừa nói vừa dùng tay múc chút nước, thuận theo gáy của Cung Viễn Chủy đổ xuống. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, ống tay áo của hắn cũng ướt đẫm nước từ bao giờ.
Nước cùng y phục dán trên thân Cung Viễn Chủy, dù không ngâm mình ngập trong nước nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
- Ca, bể dược thủy này có công dụng lưu thông kinh mạch, tiêu trừ huyết ứ, vô hại.
Cung Viễn Chủy quay lưng lại, nhỏ giọng nói. Cung Thượng Giác cũng mỉm cười, động tác trên tay ngừng lại. Hắn đứng lên bước ra bên ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Cung Viễn Chủy cảm thấy trong lòng chua xót khó tả, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại. Chỉ khẽ hạ thấp thân mình trong bể thuốc ngâm thêm một chút.
Không bao lâu, tiếng nước rào rạt phá vỡ sự im lặng của Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác cũng bước xuống thềm đá, chậm rãi đi vào bể thuốc.
- Ta cũng cầm thêm một bộ y phục. Đêm nay không trở về Giác cung, không biết Viễn Chủy đệ đệ có thể thu lưu ta một đêm hay không?
- Ca...... Không giận ta sao?
Đêm nay Cung Viễn Chủy khóc quá nhiều, hiện tại hai mắt vẫn còn sưng đỏ. Vừa nói tới chuyện này, hốc mắt lại bắt đầu đau nhức, vậy nên Viễn Chủy lại quay lưng đi, muốn bình ổn tâm tình của mình.
Cung Thượng Giác thở dài, đặt tay lên bả vai đệ đệ
- Tật xin lỗi...Viễn Chủy đệ đệ, ta không khống chế được cảm xúc, nói ra lời tổn thương tâm tình của đệ.
- Ta biết... Ca không cố ý nói như vậy
Cung Viễn Chủy mím miệng
- Ta chỉ là không biết mình đang ở vị trí nào thôi.....
Cung Viễn Chủy đáp lại hắn, phía sau lưng đột nhiên bị thân thể hơi lạnh của ca ca áp lên. Cung Thượng Giác thuận lợi bắt được hai tay của Cung Viễn Chủy, ngón tay cái miết qua ngực trái, hôn nhẹ lên vành tai đệ đệ
- Tất nhiên là, ở trong tâm của ta.
Cung Viễn Chủy quay đầu, đối diện chính là ánh mắt yêu thương cùng khóe miệng mỉm cười của Cung Thượng Giác. Cung Viễn Chủy có chút bối rối không biết phải làm sao, nhưng ca ca đã kịp phản ứng
- Để ta nhìn xem, lưng đệ thế nào rồi.
Nói xong buông tay Viễn Chủy ra, sau đó khẽ nắm bờ vai của đệ đệ, chậm rãi kéo y phục xuống. Trung y treo ở khuỷu tay Cung Viễn Chủy, còn chưa có chút phòng bị nào liền phát giác ra Cung Thượng Giác hôn lên tấm lưng, tiếp đến là cần cổ. Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại, khẽ thở dốc. Cung Thượng Giác thấy vậy liền ngừng động tác, đem cằm kề lên bờ vai của đệ đệ, vòng tay đem ôm Cung Viễn Chủy vào trong ngực
- Ta gần đây thường xuyên suy nghĩ...
Hắn dừng một chút, nhắm mắt lại, đem Cung Viễn Chủy ôm càng chặt
- Viễn Chủy, chỉ có ở bên cạnh đệ, ta mới cảm thấy an toàn.
Cung Viễn Chủy lập tức đỏ hồng cả vành mắt.
Hắn đều hiểu.
Gần đây Cung Môn phát sinh quá nhiều chuyện, bọn họ đều không thể tránh khỏi chuyện bắt đầu nghi kỵ những người thân thiết xung quanh. Viễn Chủy cũng hiểu ca ca nghi ngờ Thượng Quan Thiển, chỉ là mối nghi ngờ vẫn quá mông lung không có chứng cứ xác thực. Mặc kệ mục đích của nàng có là gì, Cung Viễn Chủy cũng không thể trơ mắt nhìn Cung Thượng Giác lại mất đi thân nhân. Vậy nên nhanh chóng vòng tay ôm lại Cung Thượng Giác
- Ca, ta trưởng thành rồi, cũng có thể bảo hộ ca.
Cung Viễn Chủy kéo ta Cung Thượng Giác, khẽ hôn một chút, sau đó lại đem lòng bàn tay dán lên gò má của chính mình
- Ca ca có ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ca ca
Mỗi chữ mỗi câu Cung Viễn Chủy nói đều thập phần chân thật. Cung Thượng Giác tinh tế hôn lên cánh môi của thiếu niên
- Ân!
Hôn một hồi, thân thể Cung Viễn Chủy cơ hồ đều dựa lên người Cung Thượng Giác, tất nhiên cũng cảm thấy nơi đó của hắn khẽ ngẩng đầu cọ lên cánh mông. Cung Viễn Chủy cảm giác được mình cũng hưng phấn, cũng đã muốn. Vậy nên lặng lẽ đưa tay an ủi một chút lại bị Cung Thượng Giác vượt lên trước một bước. Bàn tay to rộng mơn trớn bắp đùi mềm mại, lòng bàn tay bao lấy tiểu Viễn Chủy mà vuốt ve lên xuống. Lúc ngón tay sát qua đỉnh, Cung Viễn Chủy kêu to một tiếng, nhịn không được rướn người về phía trước.
Cung Thượng Giác đem toàn bộ y phục trên người Viễn Chủy kéo xuống, nghiêng người đè y lên thành bể tắm
- Để tay lên thành bể, không cho phép tự mình lén lút sờ.
Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn làm theo, tùy ý để Cung Thượng Giác đem một bên chân áp lên thềm đá, kéo ra khe mông, đem ngón tay cắm đi vào.
- Nơi này không tiện, ra ngoài tiếp tục làm đi.
Cung Thượng Giác sờ lên nộn huyệt đang gấp co chặt, đột nhiên có chút lo lắng.
- Làm ngay đây đi ca, ta mang dược cao, có thể dùng...
Thấy được Cung Thượng Giác ngầm đồng ý, Cung Viễn Chủy liền mượn lực đứng dậy, cầm lấy bình sứ nhỏ ở bên cạnh bể tắm.
Mấy ngày nay bởi vì trên lưng có máu ứ đọng, một đêm phải đổi tư thế mấy lần, vậy nên hầu như ngủ không ngon. Những chuyện này Cung Thượng Giác đều nhìn thấy, thu lại ở trong mắt, có lẽ làm trong nước ấm áp không khiến Cung Viễn Chủy đau, cho nên hắn cũng nghe theo đệ đệ.
Cảm giác được lực đạo kẹp lấy tay mình dần dần buông lỏng, Cung Thượng Giác chậm rãi rút ra, một tay vịn bên hông Cung Viễn Chủy, một tay vịn thành bể tắm, chậm rãi động thân ra vào. Hắn biết Cung Viễn Chủy luôn luôn nguyện ý bao dung hắn, len lén hít thở cũng không hô một tiếng đau nhức, cho nên Cung Thượng Giác luôn chú ý tới biểu cảm của đệ đệ, cho y thời gian thích ứng. Mỗi lần tiến vào càng sâu hơn, eo nhỏ của Cung Viễn Chủy cũng thuận theo động tác của hắn. Cung Thượng Giác buông tay ra, phủ lên bàn tay bám lên thành bể tắm của thiếu niên, động tác dưới thân vẫn không hề dừng lại.
- Không cần nhẫn nhịn, ta chịu được.
Cung Viễn Chủy vuốt ve sườn mặt Cung Thượng Giác, không rõ là do trong nước trong hồ hun lên hay là vì nguyên do nào khác, gương mặt đỏ hồng như thoáng say rượu. Cung Thượng Giác cảm thấy rất đáng yêu, hôn hôn lên gò má cùng vành tai của người dưói thân. Sau đó lại đem tóc dài của đệ đệ đẩy đến trước ngực. Người Cung Viễn Chủy cong lại, cơ hồ cả thân thể rút vào trong ngực Cung Thượng Giác. Da thịt phía sau lưng dán sát lên nhau.
Nhiệt độ cơ thể thêm cao, cảm giác thỏa mãn trọn vẹn như vậy khiến Cung Viễn Chủy muốn bật khóc, cơ thể có chút lâng lâng.
Cung Thượng Giác đột nhiên buông lỏng hai tay, nắm vào bắp đùi non mềm của Cung Viễn Chủy
- Viễn Chủy đệ đệ đứng không nổi sao?
Cung Viễn Chủy khẽ hé miệng, chỉ có thể phun ra hơi thở đứt quãng. Cung Thượng Giác bất đắc dĩ cười cười, đem phân thân từ trong huyệt rút ra một nửa. Lúc đỉnh qua vách thịt liền đụng trúng một điểm. Nộn huyệt mềm mại đang bao lấy côn thịt của hắn đột nhiên mạnh mẽ co rút. Cung Viễn Chủy cũng hoảng sợ rướn eo. Cung Thượng Giác thấy vậy lập tức tiếp tục đỉnh lộng không ngừng, kích thích điểm mẫn cảm nhất trong tiểu huyệt của Cung Viễn Chủy. Sống lưng dâng lên khoái cảm tê tê dại dại, lan tràn ra toàn thân. Hạ thân Cung Viễn Chủy dường như sắp phun ra thứ gì, cảm giác ê ẩm khiến y ngạt thở. Viễn Chủy muốn há miệng nói ca ca chậm lại để mình thở một ngụm. Như Cung Thượng Giác càng đỉnh càng nhanh, thao lộng đến mức hai chân thiếu nên run run rẩy rẩy mở lớn, ở bên tai của hắn trầm thấp kêu rên.
Một tiếng "Ức" bật ra, Cung Viễn Chủy run rẩy cao trào. Cung Thượng Giác cũng thuận theo cần cổ của đệ đệ đang ngửa ra sau, hạ xuống một nụ hôn ướt át, hưởng thụ cảm giác tiểu huyệt ướt nóng sau khi cao trao đang gấp gáp mút lấy côn thịt. Bàn tay của hắn du tẩu trên thân thể thiếu niên cùng làn da trắng nõn trơn mịn, nắm lấy đầu nhũ của đệ đệ nhẹ vỗ về.
Qua một hồi lâu, Cung Viễn Chủy mới từ trong cảm giác thư sướng sau khi cao trào hồi thần, cảm giác được Cùn Thượng Giác rút ra côn thịt đang chôn trong thân thể của mình.
- Ca, không tiếp tục nữa sao? Nhưng ta còn chưa giúp huynh thấy dễ chịu......
Cung Viễn Chủy xoay người, ngây ngốc nhìn về phía Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác bị ánh mắt này làm cho mềm lòng, nhẹ giọng dỗ dành y
- Làm quá mức ta sợ đệ thấy không thoải mái.
Cung Viễn Chủy thực sự rất dễ hiểu, từ lông mi khẽ cụp xuống cùng vẻ mặt nhụt chí liền có thể biết được y đang ủy khuất.
Có lẽ là bởi vì quyển y án kia, từ mặc trì mà bắt đầu. Trong lòng hai người lúc ấy đều ức một ngụm khí. Cung Thượng Giác không phải là không nhìn thấy Cung Viễn Chủy rơi nước mắt. Chờ đến khi hắn bình tĩnh lại cảm xúc, tìm thấy thân ảnh mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ở trong hồ tắm thuốc, hắn mới thấy an tâm. Cung Thượng Giác trải qua một lần mất đi thân nhân, sớm đã muốn trân quý người trước mắt gấp ngàn lần.
Một giây trước khi Cung Viễn Chủy bỏ cuộc, Cung Thượng Giác đã nắm lấy tay đệ đệ, dẫn đến bộ vị nghẹn khuất chưa phóng thích. Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngẩn của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ôn nhu
Thiếu niên nghe được hắn nói
- Viễn Chủy, ta muốn ôm đệ.
Cung Viễn Chủy vòng tay chống lên khuỷu tay của hắn. Cánh môi run rẩy hôn lên thật thành kính. Lập tức Viễn Chủy được ca ca vững vàng nâng lên, hai tay vòng qua cổ Cung Thượng Giác, một lần nữa cướp đoạt hơi thở của đối phương.
Cung Thương Giác kỳ thật rất thích ôm Cung Viễn Chủy thao làm. Ngẩng đầu có thể hôn lên cần cổ thơm mềm. Hắn đem hai chân Cung Viễn Chủy tách mở, một đường thuận lợi cắm đi vào. Cung Thượng Giác hắn thích dạng kịch liệt va chạm này. Cung Viễn Chủy sẽ tự giác kẹp chặt nhục bích, bởi vì bị kích thích mãnh liệt mà thở gấp, không ngừng cuộn chặt hai tay. Giờ phút này bọn họ chặt chẽ tương liên, giống như có thể đem đối phương hòa tan vào máu thịt trong thân thể của mình, từ đây về sau không còn thứ gì có thể chia cắt hai người.
Trong hơi nước mờ mịt, hơi thở nặng nề của Cung Thượng Giác và tiếng rên rỉ của Cung Viễn Chủy đan xen vào nhau. Bọt nước văng khắp nơi, tiểu huyệt nuốt lấy tính khí bừng bừng phấn chấn, mà Cung Thượng Giác vẫn giống như không biết mỏi mệt, nặng nề trừu sáp va chạm. Huyệt thịt bị thao lộng, tuôn ra chất lỏng dâm mỹ. Cung Viễn Chủy chìm trong khoái cảm, lần nữa đạt đến cao trào, vách thịt mãnh liệt co rút khiến Cung Thượng Giác thỏa mãn xuất ra. Nộn huyệt sưng đỏ co rụt lại nuốt vào toàn bộ dịch thể ca ca vừa bắn.
Duy trì tư thế tương liên này, Cung Viễn Chủy chợt thất thần, giương mắt nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Ta không hái được mặt trăng cho ca ca, Cung Viễn Chủy nghĩ. Nhưng ta nguyện làm một mảnh đất ẩm ướt, tối tăm, có được sự bảo hộ của một thân cây che trời Cung Thượng Giác, giúp ca ca nâng lên cành lá rậm rạp, đến khi chạm tới được mặt trăng.
T còn trữ H song tính, các nàng có đọc được khum thì t thầu về, H song tính bên ấy vừa cháy vừa nhon :>>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro