Chương 14

Chương 45 - 47

------

"Ca, ta muốn đi Tây viện." Được Cung Thượng Giác an ủi, tâm tình Viễn Chủy cũng bình tĩnh lại không ít. Cậu cúi đầu lén lút liếc nhìn ca ca, cẩn thận nói: "Ta sẽ đề phòng, không đi sâu vào, chỉ ở bên ngoài nhìn thôi."

"Được." Không ngờ lần này Cung Thượng Giác lại dễ dàng đồng ý, nhưng y cũng nói: "Ta đi cùng đệ."

"Ca!" Viễn Chủy không hài lòng nhìn Cung Thượng Giác: "Huynh ở lại đây xử lí việc sửa chữa Diêm Thành, ta một mình đi được."

"Vậy đệ cho rằng ta có thể yên tâm? Hay là đệ quá tự tin vào chính mình?"

"Ta..." Viễn Chủy cúi đầu nắm lấy tay Cung Thượng Giác cau mày. Do dự hồi lâu mới nói tiếp: "Được rồi, ca, huynh đừng cách xa ta quá."

"Được." Cung Thượng Giác cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Y cố ý bắt chước cách thường ngày của Viễn Chủy mà túm ống tay áo và ôm eo cậu siết chặt, trong giọng nói đầy trêu chọc.

"Ta sẽ đi theo ngoan ngoãn, Viễn Chủy đệ đệ."

Viễn Chủy vốn có ít kinh nghiệm trong chuyện này. Cũng chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy, lập tức đỏ mặt, lắp bắp không nói nên lời.

"Đệ đệ, đệ không thích ca ca đi theo sao?"

Luồng khí nóng phả vào tai Viễn Chủy, gần như đỏ bừng khi nhìn bằng mắt thường. Cậu càng không nói nên lời, đôi mắt hoảng loạn đang bay khắp nơi.

"Ca! Đừng trêu ta nữa!"

Cung Thượng Giác thấy lỗ tai Viễn Chủy đỏ bừng, liền ngừng trêu chọc, nghiêm túc nói: "Vậy ta giao mọi việc cho đệ."

Cung Thượng Giác biết rất rõ, với tính cách của Viễn Chủy, nếu chuyện này không được giải quyết thì cậu sẽ không yên tâm. Thay vì tiếp tục ngăn cản thì thà để cậu làm vậy, nhưng Cung Thượng Giác thực sự đã có quá nhiều kinh nghiệm về kiếp trước, nên không dám dễ dàng buông lỏng, chỉ có thể đặt mình vào nguy hiểm. Chỉ có như vậy, khi gặp phiền toái, Viễn Chủy mới có thể được bảo vệ an toàn.

Không cần phải trì hoãn nạn dịch, ngày hôm sau sau khi hai người quyết định rời đi. Họ tìm được một biệt phủ còn nguyên vẹn ở gần Tây viện để làm nơi khám tạm. Cung Thượng Giác lệnh cho Kim Phục tạm thời xử lý việc tái thiết, nếu có vấn đề lớn quyết định đưa ra, không ai được phép đến gần ranh giới Tây viện khi trao đổi thư từ.

"Nhị vị công tử, chúng ta về nhà thôi."

Trước cổng gác Tây viện, Kim Phục nhìn làn khói xám đã bốc cháy mấy ngày sau lưng hai vị công tử của mình. Đôi mắt hắn đỏ hoe, Kim Phục chỉ là một người hầu nhỏ bé và không có nhiều ý tưởng để cứu độ chúng sinh. Muốn ích kỉ chỉ cứu hai vị chủ nhân của mình - những người coi hắn như người nhà được an toàn.

Cung Thượng Giác vỗ vỗ vai Kim Phục.

"Dân chúng trong thiên hạ, nếu không giải quyết được ôn dịch, chúng ta không thể rời đi. Nhớ kỹ, sau khi nhận được thư của ta lập tức đốt đi."

"Vâng, công tử." Kim Phục cố chịu đựng mũi đau nhức nhìn hai người rút lui, mãi cho đến khi họ biến mất ở góc đường mới quay lại.

Ngôi biệt phủ rộng lớn dành cho bệnh nhân dịch hạch ở trước mặt cả hai. Cung Thượng Giác dừng lại và ngăn cản Viễn Chủy đi tiếp.

"Ca, đừng lo." Viễn Chủy quay đầu nhìn Cung Thượng Giác: "Ta sẽ không sao."

Hai người uống một bát thuốc phòng bệnh rồi mới vào, tuy không biết có tác dụng hay không nhưng cũng khiến Cung Thượng Giác yên tâm một chút. Vì lo nên y đã chuẩn bị một ít khăn che mặt và găng tay cho cậu.

"Chúng ta đi thôi."

Có một người đứng bên ngoài cánh cổng đổ nát của biệt viện, nhìn thấy hai người đàn ông, vui vẻ tiến tới hỏi: "Hai vị đây là Giác công tử và Chủy công tử?"

"Đúng."

"Cả hai đều là những thiếu niên tốt bụng." Ông nhìn khuôn mặt trẻ trung của hai người và thở dài nặng nề.

Lão đã ngoài sáu mươi, sắc mặt tái nhợt. Nhưng lưng vẫn thẳng, dẫn cả hai vào trong không nói một lời.

Mạt Dịch đã gửi thư cho bọn họ, đương nhiên cũng biết đến Viễn Chủy, tất cả bát thuốc giảm đau mấy ngày qua đều là của cậu gửi đến. Nhưng ông không ngờ rằng thiếu niên tài giỏi này lại còn trẻ như vậy. Nhìn đôi lông mày thanh tú và dịu dàng ấy, dường như vẫn còn chưa thành niên.

Trước khi Viễn Chủy đến gần, cậu đã nghe thấy những tiếng thở hổn hển và ho nặng nề từ bên trong phát ra, dường như đang kể lại câu chuyện về sự đau đớn và bất lực.

Đây là một sự tồn tại giống như địa ngục, không gian có hạn, những người nhiễm bệnh nằm hoặc ngồi dày đặc trong sảnh chính và hành lang, hay cuộn tròn dưới mái hiên và rên rỉ đau đớn. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đầy vết thâm, sợ hãi xen tuyệt vọng. Họ sợ hãi, vì có thể là những người được quấn trong tấm vải trắng vào ngày mai hay ngày mốt.

"Những gì ngươi có thể nhìn thấy trước mặt đều là những người có triệu chứng nhẹ. Còn người có triệu chứng nặng được đặt ở hậu viện. Gần ba trăm người đang ở trong biệt viện và hơn sáu mươi người đã chết vì căn bệnh này, chỉ mới bảy ngày ngắn ngủi. Không, quá nhanh, là quá nhanh..."

Lão y sư ngơ ngác nói, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, ông đột nhiên ho không ngừng. Viễn Chủy theo bản năng muốn giúp, nhưng lại bị tránh ха.

"Ông......"

"Ta già rồi, ngày tốt của ta cũng sắp tàn rồi, tốt nhất không nên mang ngươi theo." Lão y sư trên mặt đeo khăn che, trong đôi mắt trần lộ ra nụ cười buồn bã.

"Để ta xem." Viễn Chủy cởi găng tay ra, đưa tay bắt mạch cho lão y sư bất chấp sự né tránh.

"Nó bắt đầu từ khi nào?"

"Hôm qua." Lão y sứ ý thức được mình đang nói cái gì, tiếp tục nói: "Ta là người cuối cùng ở đây. Trận dịch này đang đến dữ dội và bắt đầu nhanh chóng. Dù chúng ta phòng ngự tốt đến đâu, miễn là không tiếp xúc với chúng mỗi ngày. Nếu pháp không thu, ta quanh năm luyện võ, có nội lực gia trì, nên triệu chứng coi như nhẹ."

"Còn phát hiện được gì nữa không?" Viễn Chủy nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận. Mạch của lão y sư nặng nề, giống như gió lạnh, tựa hồ ẩn giấu dưới da, khó nắm bắt, khiến cậu có cảm giác hơi quen thuộc.

"Không, các y sư ở đây đều có kinh nghiệm chữa bệnh nhiều năm, có người đã từng trải qua trận đại dịch ở Gia Hoành nhiều năm trước. Thậm chí đã thử các phương pháp của trưởng bối nhưng vẫn không tìm được cách giải."

Nhìn những người khốn khổ trước mặt, lão y sư cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Ca, chúng ta trở về y viện trước đi". Viễn Chủy thu tay lại, trong lòng lóe lên một tia nóng lòng muốn trở về. Cậu lùi lại một bước, sau đó quay lại hỏi: "Ta có thể hỏi tên tiền bối là gì không?"

"Cứ gọi ta là Khương gia gia".

Viễn Chủy nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, tại sao người đàn ông này lại giống Mạt Dịch, luôn muốn mọi người gọi mình là gia gia?

Sau đó cậu lễ phép gật đầu: "Khương gia gia, ngày mai gặp lại."

Viễn Chủy quay người định cùng Cung Thượng Giác quay về. Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của y, trong lòng chấn động. Cung Thượng Giác chắc chắn đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới để cậu tiếp xúc với Khương tiên sinh.

"Ca."

Cung Thượng Giác cởi găng tay, nắm lấy bàn tay mà Viễn Chủy vừa mới bắt mạch, im lặng đi đến trước mặt cậu.

Chỉ cần cứ thoải mái tiến về phía trước, ta sẽ luôn ở bên cạnh đệ.
.....

Ngày hôm sau, Viễn Chủy lại chuẩn bị một đơn thuốc mới gửi đến Tây viện. Căn dặn Khương tiên sinh sau khi uống có triệu chứng mới thì báo lại.

Hai ba ngày tiếp theo, Viễn Chủy mỗi ngày đổi đơn thuốc, tận tay giao thuốc cho Khương tiên sinh. Tình hình có vẻ khá hơn, số người chết ở Tây viện mỗi ngày một ít. Bên ngoài y quán, thời gian ngắn đi rất nhiều, khói xám tán đi, ánh nắng chói chang chiếu vào trong sân, phá tan không khí chết chóc dày đặc nhiều ngày.

Cuối cùng trời cũng sáng.

Vẫn có thể đi bộ cho đến khi mọi người bước ra khỏi mái hiên và để ánh sáng ấm áp chiếu vào họ.

"Đing đing... "

Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông reo, quay lại nhìn về phía cánh cửa phía xa, chính là vị Tiểu thần y của hị đã đến.

Ánh nắng rực rỡ cuối cùng cũng chiếu sáng ưu ái cho thị trấn đổ nát này. Nắng ấm và gió nhẹ trong vài ngày, Diêm Thành dần dần mở ra cuộc sống mới.

Bên ngoài cổng sân Tây viện, Viễn Chủy đưa thuốc mới hôm nay đến, đang kiểm tra mạch đập cho một thiếu niên.

Thiếu niên không khỏi tò mò nhìn Viễn Chủy, hắn đã được nhiều y sư đến kiểm tra trong nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy cậu, người trước đây chưa từng bước vào.

Lúc Viễn Chủy đến giao thuốc, nhưng đứng ở xa đưa cho Khương tiên sinh ở cửa, họ họ chỉ có thể phán đoán là cậu từ việc nghe tiếng chuông.

Đinh đinh đang đang, từng bước một, như thể người dẫn đầu đang lang thang trong bóng tối, họ tiến về phía ánh sáng.

"Là cậu ấy."

Một giọng nói có chút non nớt truyền đến trước mặt, chàng trai trẻ đã hiểu vì sao người trước mặt gọi mình là tiểu tiên. Dù sao tiểu tiên này thoạt nhìn thực sự rất trẻ, tựa như không lớn là bao. Y thuật quá xuất sắc nhưng vẫn mang trên mình gánh nặng lớn như vậy.

"Chủy y sư, ta chân thành đa tạ ngài."

Viễn Chủy nghe không rõ người đó nói gì, mệt mỏi chớp chớp mắt. Mấy ngày nay cậu bị bệnh dịch ám ảnh, không khỏi suy nghĩ, lúc này cũng phát hiện ít đột phá, nên thả lỏng một lát.

Vừa mới bắt mạch xong, Viễn Chủy mãi suy nghĩ nên giơ tay lên lên, muốn dụi mắt, lại bị Cung Thượng Giác nắm lấy ngăn cản.

"Ta quên mất."

Ngày thường, Cung Thượng Giác thường dẫn Viễn Chủy đi rửa tay khi cậu quay lại từ y quán.

Cung Thượng Giác biết cậu mệt mỏi, liền nhích lại gần để cậu có thể dựa vào.

"Trở về nghỉ ngơi đi." Khương tiên sinh ở một bên trìu mến nhìn Viễn Chủy. Cậu so với cháu trai thiếu kinh nghiệm của ông còn nhỏ tuổi hơn, thân thể này nhìn qua không cường tráng lắm. Khương tiên sinh khuyên cậu đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, sẽ ngã bệnh.

"Ừm." Viễn Chủy hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, cũng không muốn nói gì. Ngoan ngoãn để Cung Thượng Giác dẫn đi, vô tình nhìn thấy người bảo vệ ở đèo đã bị thay thế mấy ngày trước vì bị bệnh.

Viễn Chủy cảm thấy hình như mình đã bỏ sót điều gì đó, đây là một bước rất quan trọng, nhưng cậu mệt đến mức trước khi về đến y quán đã ngủ quên trong vòng tay Cung Thượng Giác.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, trong phòng cũng được thắp đèn. Cung Thượng Giác đang ngồi trên giường quay lưng về phía cậu, tấm lưng cao cao như một người bảo vệ thầm lặng và mạnh mẽ.

"Ca."

Cung Thượng Giác buông lá thư trong tay xuống, xoay người đỡ Viễn Chủy đứng dậy, trầm giọng hỏi.

"Đệ đói không? Ta có nấu cháo bạch quả."

"Ta vẫn chưa đói." Viễn Chủy tránh sang một bên nói. "Huynh nằm với ta thêm một lát đi."

Cung Thượng Giác cũng không ép buộc, dù sao cũng không muộn, liền cởi giày gấm, nằm xuống.

Viễn Chủy lại nằm trong vòng tay của Cung Thượng Giác, y dùng một tay vỗ nhẹ đôi vai căng thẳng của cậu.

"Ca, đừng lo, ta không sao đâu."

Bàn tay vỗ lưng cho Viễn Chủy bổng chốc chậm lại. Trong mắt Cung Thượng Giác, cậu giống như một cánh bướm mỏng manh, chỉ một lần chạm nhẹ đã có thể vỡ tan.

Nhưng cho đến khi nghe câu này, Cung Thượng Giác lại im lặng. Y hít một hơi thật sâu, không nói gì.

Viễn Chủy từ trước đến nay đều biết Cung Thượng Giác là đang nối dối, y không phải không lo lắng. Từ khi Cung Thượng Giác cùng cậu vào Diêm Thành, y liền đối xử với cậu như búp bê sứ, sợ xảy ra chuyện gì.

"Ca, về nhà ta sẽ chăm sóc tốt cho mình." Viễn Chủy nắm lấy lòng bàn tay Cung Thượng Giác, đan các ngón tay vào nhau, an ủi người gần như bị cậu hù dọa.

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác ánh mắt tối sầm, y tựa cằm lên đầu Viễn Chủy, giọng run run nói: "Ta thật muốn nhốt đệ."

"Được rồi, ca ca, nhốt ta trong phủ, ta không ra ngoài, ta không ra ngoài... "

Viễn Chủy gần như nằm trên người Cung Thượng Giác. Y cảm giác được thân thể nặng nề của cậu, xoay người đem đứa nhỏ nhốt vào giữa tường, cẩn thận hôn lên đôi môi hơi tái nhợt.

Hai người nằm trên giường mệt mỏi một lúc, khi đứng dậy, bụng Viễn Chủy lại biểu tình. Cung Thượng Giác đi xuống mang đồ ăn lên. Còn cậu dựa vào đầu giường đợi.

Lúc này Viễn Chủy mới chú ý, nhìn thấy lá thư nằm trong góc cạnh giường.

Trong thư viết về sự tình trong hoàng thành, đầu ngón tay của Viễn Chủy ngưng động lại. Sau đó bắt được thứ mà cậu vẫn cho là một ý nghĩ vừa lạ vừa quen.

Viễn Chủy lập tức rời khỏi giường viết đơn thuốc. Sau đó lấy ra những gì mình đã làm trong những ngày gần đây để so sánh, hạ mắt suy nghĩ kỹ càng.

Mạch sâu và mỏng như gió lạnh, nhưng khó nắm bắt, đây chẳng phải là mạch ngày đó giúp hoàng thượng kiểm tra sao?

Nhưng chẳng phải bệnh đó không lây lan?

Đó là gì, chỉ cần gần hơn một chút thôi, đã gần chạm tới rồi.

Viễn Chủy bực dọc so sánh nhiều lần các đơn thuốc, đột nhiên trong đầu cậu hiện lên vài khuôn mặt. Đó là lính gác cổng, những lính canh đó được sắp xếp khi cậu và Cung Thượng Giác lần đầu tiên đến Tây viện.

Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều người đã chết. Bệnh dịch nặng đến mức ngay cả lính canh gác đèo cũng có thể bị nhiễm bệnh. Nhưng tại sao chỉ có mình Viễn Chủy và Cung Thượng Giác vẫn ổn.

Tuy cậu cũng rất mạnh mẽ, nhưng so ra vẫn yếu hơn Cung Thượng Giác rất nhiều, lại không nhiễm bệnh.

"Là Bách Thảo Tụy!" Viễn Chủy đột nhiên đứng dậy.

"Viễn Chủy!" Cung Thượng Giác nghe được tiếng hô, vội vàng bưng cháo bạch quả chạy tới.

"Ca! Ta hiểu rồi." Viễn Chủy chợt hiểu ra, ôm lấy Cung Thượng Giác háo hức nói: "Dịch bệnh ở đây đã bị lợi dụng, trong thời gian đó có người đã thêm chất độc vào, nếu không nó sẽ không phát triển nhanh như vậy. Nếu ta đoán không sai, kẻ hạ độc ở đây cũng chính là kẻ hạ độc hoàng thượng. Chất độc này đã làm cho dịch bệnh lây lan trầm trọng hơn, nhưng vì chúng ta đã uống Bách thảo tụy, nên huynh và ta đã bình yên nhiều ngày như vậy. Chỉ có thủ vệ đi cùng chúng ta bị bệnh."

"Làm sao đệ có thể chắc chắn?"

"Ngày mai chờ ta chuẩn bị thuốc mới sẽ biết."

Sau khi Viễn Chủy hưng phấn lắng xuống, cậu bắt đầu lo lắng, lại gần hỏi: "Nhưng ca, kẻ nào to gan như vậy, dám đầu độc hoàng thượng, chuyển triệu chứng sang người vô tội? Điều này có lợi gì với họ?"

"Mấy năm nay biên giới loạn lạc, hoàng đế cử Vương gia đi trấn áp. Trong thời gian đó, hắn gặp được Miêu ma y, ra lệnh cho hắn bí mật đầu độc hoàng thượng, tiêu hao quyền lực trong lúc hoàng thượng đang bệnh. Để quét sạch những kẻ phản loạn trong triều đình, hoàng thượng và thái tử đã bí mật nuôi dưỡng mười vạn binh mã ở Giang Nam."

Viễn Chủy ngay lập tức hiểu rằng có người đã nhận được tin tức và muốn tận dụng thời điểm này để giết mười vạn binh sĩ. Và những người dân vô tội này chỉ là nạn nhân trong cuộc tranh giành quyền lực của họ.

"Ca, còn chúng ta thì sao?"

"Hôm nay ăn cơm trước, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ viết ra một đơn thuốc mới, ta cũng sẽ viết một lá thư gửi cho hoàng thượng." Cung Thượng Giác để Viễn Chủy ngồi xuống ghế, đặt cháo trước mặt cậu.

Y suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Việc làm thế nào để tiêu trừ ôn dịch sẽ bàn riêng với Khương tiên sinh, tạm thời đừng công khai."

Chuyện này quá liên quan, Cung Thượng Giác nhất định phải cùng hoàng thượng bàn bạc. Tất nhiên phải ra ngoài, nếu như có thể chữa khỏi bệnh dịch, Viễn Chủy nhất định sẽ trở thành cái gai trong lòng quân phản loạn, họ họ chắc chắn sẽ không để cho cậu đi. Nhưng để cậu một mình ở Diêm Thành, thật sự khó có thể yên tâm.

"Ca, huynh yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ mình, ngày mai ta sẽ gọi Bạch Nguyệt đến, còn có Lang Ảnh, đến lúc đó họ cũng sẽ ở đó cùng ta. Huynh yên tâm, ta có thể xử lý được."

Viễn Chủy nói thật lòng, nếu như cậu nói như vậy khi mới đến Diêm Thành, chỉ đơn giản là có tâm ý giúp đỡ Cung Thượng Giác. Nhưng bây giờ cũng là vì tất cả những người bệnh mà mình đã chữa trị.

Một lũ khốn dám động đến bệnh nhân của Viễn Chủy. Hiện tại đã biết phương hướng giải trừ bệnh dịch, Viễn Chủy vội vàng chuẩn bị một loại thuốc mới. Ngày thứ hai sẽ gửi đến Tây viện, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, sau thời gian sẽ có tác dụng.

Còn dặn dò các y sư ở y quán Tây viện nếu có tình huống gì phải thông báo càng sớm càng tốt. Đồng thời không tiết lộ bất kỳ tin tức nào có thể chữa khỏi bệnh dịch trong thời điểm hiện tại.

"Yên tâm, chúng tôi cũng sẽ ghi chép chi tiết bệnh tình đưa cho cậu, cứ giao cho chúng tôi."

Khương tiên sinh và những người khác cũng đã có kinh nghiệm, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Viễn Chủy. Họ đã ở bên nhau nhiều năm, vị y sư già kết hợp với sự kỳ lạ của bệnh dịch có thể đoán ngay rằng bệnh dịch có kẻ nhún tay vào.

Viễn Chủy hàm ý gật đầu, bọn họ có thể hiểu được chính mình sẽ tránh được không ít phiền toái. Cậu cùng các y sư tạm biệt sau đó quay người đi về phía Cung Thượng Giác đang đợi phía sau.

Sáng nay Bạch Nguyệt đã bị Viễn Chủy gọi về. Thật ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh và chờ đợi. Còn rắn nhỏ Thanh Ngọc cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều sau khi đi cùng với sói lớn. Viễn Chủy được rắn nhỏ quấn quanh cổ như một chiếc vòng ngọc bích.

"Mọi việc đã được giải thích rõ ràng chưa?" Cung Thượng Giác tiếp lời Viễn Chủy.

"Ừm, nếu sau khi có tin tức, ta sẽ lệnh cho Lang Ảnh tiến vào Tây viện và đi theo ta. Yên tâm, ca ca, huynh cứ đi kinh thành đi."

Viễn Chủy một tay nắm tay Cung Thượng Giác, tay còn lại đặt lên trên bụng sói Bạch Nguyệt ở bên cạnh. Cảm thấy Bạch Nguyệt khi vào rừng một thời gian, đã ăn rất nhiều lông trên đầu nó cũng mượt hơn trước, khiến cậu không nỡ bỏ tay xuống.

"Có lẽ trong hoàng thành sẽ xảy ra hỗn loạn, ta phải đến đó. Chờ ta trở về." Cung Thượng Giác dừng lại, trong mắt tràn đầy lo lắng. "Đừng đi đâu cả, trước mắt đợi ta."

"Ca, huynh yên tâm, ta hiện tại là Lang Ảnh chủ nhân." Viễn Chủy nhìn chung quanh cũng không thấy ai. Liền mạnh dạn tiến lên một bước, sờ sờ trán Cung Thượng Giác nhẹ giọng nói: "Ca, huynh cũng phải tự bảo vệ mình."

Cung Thượng Giác bị giọng điệu dỗ dành làm buồn cười. Ôm cậu vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Được, nghe đệ."

Sau thời gian gửi đơn thuốc, đã có tin tức từ khu phía Tây viện truyền đến. Danh sách cải tiến được ghi trên tờ giấy mỏng gửi đến cho Viễn Chủy. Nét chữ cứng rắn, hơi lộn xộn, thể hiện sự phấn khích của người viết.

Viễn Chủy thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cáu kỉnh nhiều ngày cũng bình tĩnh lại. Quay trở về trong lều, chạy đến trước mặt Cung Thượng Giác, hưng phấn nói: "Ca, thành công rồi!"

Cung Thượng Giác nhìn thấy Viễn Chủy mỉm cười vui vẻ, vỗ nhẹ vào sau đầu cậu như khen ngợi: "Viễn Chủy của ta rất giỏi."

Viễn Chủy mỉm cười nheo mắt, tiếp nhận lời khen của Cung Thượng Giác. Cúi đầu nhìn lá thư trong tay y, liền hỏi: "Lại là thư của Kim Phục đưa?"

Hai ngày nay, Kim Phục được gửi thư nhiều hơn mấy ngày trước. Hắn thường đi theo Cung Thượng Giác, rất tinh ý, có thể xử lý những việc đơn giản. Xem ra hôm nay đã gặp phải chuyện khó khăn, ngày nay bệnh dịch hạch có thể cũng bị xử lý, sau khi được dỡ bỏ, Cung Thượng Giác thật sự phải ra khỏi.

"Ừ, hắn phát hiện đê Diêm Thành đã bị phá hoại."

"Lại là hắn à?"

Rõ ràng biết Viễn Chủy đang nói đến ai, hai người nhìn nhau, Cung Thượng Giác đau lòng nói.

"Mọi chuyện khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều, ta lo lắng đệ ở đây một mình, nên sẽ gọi Ảnh đến bảo vệ."

"Ca." Viễn Chủy không đồng tình ngăn cản. "Ảnh còn phải bảo vệ Chủy Phủ, ta chỉ cần Kim Phục đi theo. Hãy tin ta và tin tưởng Kim Phục."

Cung Thượng Giác do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ. Kéo Viễn Chủy lại gần, âu yếm hôn lên môi cậu.

"Viễn Chủy, sanh thần vui vẻ."

Viễn Chủy gần như quên mất sinh nhật của mình sắp đến.

"Khi ta trở về, ta sẽ tặng đệ một món quà."

"Được."

Kế hoạch bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ, Cung Thượng Giác nóng lòng muốn đến ngày hôm sau để lên đường. Sau khi màn đêm buông xuống, y dỗ Viễn Chủy ngủ, lập tức chuyển Kim Phục đến Tây viện, đồng thời để lại những vệ sĩ tinh nhuệ của mình cho Viễn Chủy. Còn y chỉ mang theo hai thị vệ để đi kinh thành.

Ngày hôm sau Viễn Chủy tỉnh dậy, giường bên đã lạnh. Sói Bạch Nguyệt và rắn nhỏ Thanh Ngọc không biết từ lúc nào đã được cho vào, nằm bên giường ngủ say.

"Haiii." Viễn Chủy thở dài có chút u sầu, cậu luôn cảm thấy bất an khi không có Cung Thượng Giác ở bên.

"A -- " Bạch Nguyệt đang ngủ tựa hồ nghe được thanh âm của Viễn Chủy, ồ lên một tiếng.

Viễn Chủy trong lòng buồn cười, liền xuống giường ngồi xổm ở bên cạnh, xoa xoa cái đầu to của nó.

Cảm nhận được đầu mình bị chạm vào, đôi mắt mơ hồ của Bạch Nguyệt mở ra một khe hở. Trước mắt chỉ nhìn thấy một đôi chân trắng nõn, nó giơ hai chân trước lên ôm chủ nhân vào lòng.

Đôi chân của cậu ấm áp, cảm giác mất mát khi không có Cung Thượng Giác đã tiêu tan, chỉ tập trung chôn người trong lông thú mềm mại.

Không thể không nói, Cung Thượng Giác rất hiểu rõ Viễn Chủy. Hôm qua y cho Bạch Nguyệt và Thanh Ngọc vào trước khi ra ngoài. Viễn Chủy sẽ cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều khi có hai vật nhỏ này ở cùng.

Cậu mang theo hai con vật mấy ngày, cùng tuần tra ở Tây viện. Một sói lớn đi theo, không ai dám đến gần, ngay cả Kim Phục lại gần mấy lần cũng bị con sói tru lên xua đuổi.

Kim Phục nhìn Bạch Nguyệt ngày càng oán giận, hắn phải làm việc chăm chỉ mỗi ngày để đối phó với con thỏ mà con sói lớn này đã đem về.

"Ca ca ta có tin tức gì không?" Viễn Chủy đang ở y quán phát thuốc, không ngẩn đầu lên mà hỏi Kim Phục vừa mới trở về.

"Không có." Kim Phục lại gần và cầm lấy lọ thuốc vừa chuẩn bị.

"Chủy công tử, có chuyện rồi." Giọng nói lo lắng của thị vệ từ ngoài cửa truyền đến.

"Ngươi có chuyện trước ấy." Kim Phục vẫn cầm lọ thuốc trong tay, đá vào chân thị vệ chạy vào.

Đầu gối của thị vệ mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt khẩn trương khiến Viễn Chủy bật cười. Không thèm để ý đến mà hỏi: "Sao lại hoảng hốt như vậy?"

"Triều đình phái quân, nói, để ngăn chặn dịch bệnh lây lan, toàn bộ Diêm Thành sẽ bị thiêu rụi!"

"Cái gì?"

Viễn Chủy nghe xong liền nằm lấy song đao chạy ra ngoài. Kim Phục cũng đặt bình thuốc xuống, theo sát phía sau.

Ở cổng thành, Mạt Dịch đang cãi nhau với các quan tham gia tái thiết Diêm Thành và các tướng lĩnh chỉ huy quân đội.

"Đốt thành? Công bộ của chúng ta là Hoàng thượng phái tới, tại sao ta không nhận được mệnh lệnh?" Công bộ thị lang đứng trước mặt mọi người, đây chắc chắn là lừa đảo, hoành thượng làm sao có thể ban hành một sắc lệnh như vậy?

"Làm sao ta biết ngươi không nhận được chiếu chỉ? Chẳng lẽ chiếu chỉ trong tay ta là giả?" Trần Lạc cười lạnh liếc nhìn những người phía sau: "Hôm nay không ai có thể sống sót đi ra khỏi thành này!"

Vô số binh mã đến gần, Công bộ thị lang đi theo rồi rút lui. Trong lòng cảm thấy khó hiểu, Trần Lạc này kiêu ngạo như vậy, hoàng thành có chuyện gì không ổn sao?

Đại lộ chật kín người, bọn họ tuyệt vọng nhìn những người lính và ngựa đang tiến tới từ xa với những trường kiếm sắc bén trong tay. Chưa kể họ đều là người già yếu và bệnh tật, không thể phản kháng bằng tay không được.

Đánh thì họ không dám, liệu có thể trốn thoát được không? Bọn đã trải qua những thảm họa thiên nhiên, nhưng không thể tránh khỏi những thảm họa do con người tạo ra.

"Xem ai dám!"

Một giọng nói thiếu niên pha lẫn chút kiêu ngạo từ phía trên truyền đến. Viễn Chủy cầm đao đáp xuống trước mặt quan binh. Theo sau là hàng chục người mặc hắc y, họ đều vững vàng đáp xuống bên cạnh Viễn Chủy. Rút ra lưỡi kiếm, âm thầm bảo vệ cậu và nhiều người phía sau.

"Awww--" Theo sau là một tiếng sói tru, sau tiếng gầm đó, hàng chục con sói xám từ khắp nơi xuất hiện. Hoặc đứng trước mặt Viễn Chủy, hoặc đứng trên tường thành nhìn ngựa.

Những con ngựa sợ hãi và đi lang thang trong vòng tròn.

Viễn Chủy sốt ruột đến mức không mặc áo choàng mà chỉ mặc một bộ trung y màu tối. Mái tóc đen được buộc cao, khi buông xuống có tiếng chuông rung lên. Trên khuôn mặt ngang ngược hiện lên một tia u ám, không phù hợp với tuổi của thiếu niên.

"Khốn khiếp." Trần Lạc an ủi con ngựa đang sợ hãi, nhổ nước bọt vào Viễn Chủy.

"Ngươi là ai? Ngươi có xứng đáng nói chuyện với ta không?" Viễn Chủy cười khúc khích và khinh thường nhìn Trần Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro