Chương 3

Chương 8 - 11

-----

"Nếu ngươi nhìn lại, ta sẽ móc mắt ngươi!"

Tuyết Trùng Tử vội vàng cúi đầu, giả vờ nhấp một ngụm trà. Cung chủ Chủy cung quá soái lại trẻ con, khác hẳn với lời đồn. Hình ảnh xấu xa của việc sử dụng thuốc độc và tàn nhẫn gì đó đều dẹp qua một bên.

Ngoại trừ Tuyết Trùng Tử, những người khác cũng đang âm thầm đánh giá Viễn Chủy, bọn họ cũng không thành thật. Dù sao bốn người ở Hậu Sơn bây giờ đều là "tù nhân" của Viễn Chuỷ. Thay vào đó bọn họ có thể thoải mái ngồi ở đây uống trà. Chưa bị bắt đưa đi đưa cho các vị trưởng lão đã vô cùng khoan dung rồi.

"Tất cả là lỗi của ngài! Ngài có ý gì khi nói đi theo hướng đó mà không bị phát hiện?" Sống lưng của thiếu niên đi theo Tuyết Trùng Tử lạnh ngắt không rõ nguyên nhân.

"Xin đừng tranh cãi trước mặt Giác công tử." Tuyết Trùng Tử nói.

Viễn Chủy không nói gì, vươn mắt nhìn mọi người, đây chính là Sơn quân thử thách Tam Giới mà ca ca nhắc tới sao? Không có gì là nổi bật, nhìn tên đó có vẻ không mạnh bằng Cung Thượng Giác.

Viễn Chủy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đến gần Cung Thượng Giác: "Ca, sau khi cập quan, đệ có thể tham gia thử thách tam vực không?"

Bốn người ở Hậu Sơn nghe thấy lời này, đều là vẻ mặt mong đợi. Đặc biệt là Tuyết Trùng Tử, hắn ta đã sớm nghe nói Viễn Chủy là một dược sư trăm năm hiếm gặp. Tuyết Trùng Tử đã trồng Xuất Vân Trọng Liên từ khi còn trẻ. Nếu Viễn Chủy đến núi sau, bọn họ có thể có thời gian nói chuyện suốt đêm.

Tóc của Viễn Chủy bị ánh mắt thiêu đốt thổi bay, nhưng cậu không muốn nhượng bộ mà trừng mắt nhìn lại. Viễn Chuỷ không biết rằng trong mắt một số người, cậu trông giống như một con mèo đang nổi cơn thịnh nộ, thực sự cậu chỉ là một trẻ vị thành niên.

"Đệ không cần đi, cứ ở bên cạnh ta là được." Cung Thượng Giác ôm Viễn Chủy, che khuất tầm mắt của mấy người kia.

Viễn Chủy thất vọng cúi đầu, cậu tự nhiên biết nguyên nhân. Lại có chút oán hận thân thể vô dụng của mình, yên lặng tựa vào vai Cung Thượng Giác không nói lời nào.

....

"Thử thách tam vực của Cung Tử Vũ diễn ra thế nào rồi?"

Cung Thượng Giác cùng lúc hỏi vài người.

"Việc điều tra vụ án bị gián đoạn nên ta có chút thời gian rảnh rỗi." Cung Thượng Giác nhấp một ngụm trà: "Lần này ta xin đa tạ Tuyết Trùng Tử đã không báo cáo."

"Không thành vấn đề, hai cung Giác và Chuỷ cách Hậu Sơn gần nhất, việc thám hiểm bình thường rất nhàm chán."

Nghe xong lời này, mấy người đồng thời ngẩng đầu lên. Ý này đã quá rõ ràng, Tuyết Trùng Tử và hai cung có thể che chở cho mấy người, lúc rảnh rỗi có thể đến Chuỷ chung chơi.

"Giác công tử có việc gì cần ta giúp sao?"

Quả nhiên là người vững vàng nhất Hậu sơn, Cung Thượng Giác biết trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.

"Ta chỉ hy vọng rằng ngươi sẽ bảo vệ Viễn Chủy trong khi đệ ấy đến đây thử thách."

Cung Thượng Giác nói như vậy là vì ích kỷ của chính mình. Bốn người ở Hậu sơn trong Cung môn đều có thế lực khá lớn, kiếp trước bọn họ cũng đã giúp đỡ Cung Tử Vũ mấy lần. Lần này có cơ hội tốt như vậy để Viễn Chủy tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn. Giúp đỡ cậu cũng chẳng hại gì.

Chủ đề xoay quanh Viễn Chủy, có mấy người quay lại nhìn, thấy cậu đã ngủ say trong vòng tay Cung Thượng Giác.

Thiếu niên gầy yếu, đã quá giờ ngủ, nên bây giờ nằm ngắm nghiền mắt. Sự đụng chạm dịu dàng và vòng tay ấm áp của Cung Thượng Giác khiến Viễn Chủy có cảm giác an toàn. Cậu vui vẻ ngủ thiếp đi trong khi những người kia đang nói chuyện.

Thiếu niên trên mặt vẫn mang theo vẻ trẻ con, thân hình thiếu niên mảnh khảnh, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Cung Thượng Giác.

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác thấp giọng gọi, sợ cậu ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.

"Hừm ~ Ca... buồn ngủ..." Viễn Chuỷ đã nửa ngủ nửa tỉnh, không ngừng rúc vào trong vòng tay ấm áp của Cung Thượng Giác. Nói những lời vô nghĩa một cách trẻ con như sữa, giống như một chú cún con vừa mới rời khỏi tổ.

Tuyết Trùng Tử lông mày giật giật, vô cớ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy. Quả nhiên ở tuổi này, đối với những vật nhỏ đáng yêu như vậy, hắn không thể không yêu thích.

"Đã muộn rồi, xin thứ lỗi."

Cung Thượng Giác bế Viễn Chủy trở về phòng, để lại những người kia ở lại một mình.

"Các ngươi nghĩ thế nào?" Tuyết Trùng Tử hỏi mấy người kia. Mặc dù không biết Cung Thượng Giác đang suy nghĩ gì, nhưng đối với bọn hắn cũng sẽ không có hại.

"Không vấn đề." Hoa công tử đáp lại, cái này có chuyện gì vậy? Bây giờ hai Cung coi như che chở nhau, hắn cũng có thể thường xuyên đến chơi với Cung Tử Thương. Hơn nữa hắn cũng rất có hứng thú với vũ khí giấu kín của Viễn Chuỷ.

"Ta không phản đối." Tuyết công tử lên tiếng.

....

Ngày hôm sau, khi Viễn Chủy tỉnh lại, những người khác đã rời đi từ lâu. Trên bàn chỉ còn lại mấy tách trà thảo mộc và một chiếc hộp chạm khắc tinh xảo. Viễn Chuỷ lại gần, lấy một tờ giấy dưới hộp.

<Chủy công tử, ta rất vui được làm bạn của ngươi.>

Bằng hữu? Viễn Chuỷ vuốt ve hai chữ này, tâm trạng có chút bối rối.

Lúc này, Cung Thượng Giác đi đến trước mặt cậu, nhìn tờ giấy trong tay, nói đùa: "Ta có bạn bè trong lúc ra ngoài làm ăn."

(Đoạn này dịch rồi nhưng không hiểu CTG đang đùa cái gì)

Bằng hữu? Viễn Chuỷ vẫn có chút không chắc chắn, trong cuộc đời ngắn ngủi hơn mười năm của cậu, hai chữ này rất ít khi xuất hiện. Viễn Chủy tựa hồ chỉ quanh quẩn quanh Cung Thượng Giác, không thích chơi đùa cùng những người bạn cùng lứa.

Những người khác cũng sợ cậu. Nếu cậu mở lòng, Viễn Chuỷ vẫn có thể có bạn bè chứ?

Viễn Chủy có chút bối rối, tựa cún con ngơ ngác nhìn Cung Thượng Giác.

"Viên Chủy, đệ phải tin tưởng bản thân, trên thế giới này người nguyện ý yêu đệ có rất nhiều người."

Những ngày gần đây, Cung Thượng Giác luôn cảm thấy bất an, Lễ Thượng Nguyên đang đến gần, mỗi lần nghĩ đến ngày này đều cảm thấy đau lòng. Nhưng rõ ràng kiếp này đã có an bài, Thượng Quan Thiển bị trả về. Cung môn được giám sát chặt chẽ, Cung Thượng Giác cũng tặng Viễn Chủy một cái chuông mới, âm thanh trong trẻo hơn, sáng hơn nhưng sao trong lòng vẫn thấy khó chịu.

"Ca... ca!" Viễn Chuỷ gọi.

Thấy Cung Thượng Giác thất thần, lo lắng nói: "Ca, sao gần đây huynh thường xuyên thất thần như vậy? Có phải huynh đang cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Cung Thượng Giác phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng vuốt đi đôi lông mày lo lắng của Viễn Chủy.

"Không khó chịu, chỉ là ta nghỉ ngơi chưa tốt mà thôi."

Viễn Chuỷ bĩu môi, không biết tại sao Cung Thượng Giác lại không được nghỉ ngơi thật tốt?

Lại không biết, Cung Thượng Giác bị ám ảnh kiếp trước, ngày qua ngày không thể ngủ ngon.

"Được rồi, tối nay ta sẽ không làm phiền đệ nữa. Đệ hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Viễn Chuỷ nghe xong liền hài lòng gật đầu. Đột nhiên nở nụ cười nịnh nọt, nắm lấy cánh tay Cung Thượng Giác, nũng nịu nói.

"Ca, mấy ngày nữa chúng ta có thể ra ngoài chơi Lễ Thượng Nguyên không?"

Ngày hôm đó theo Cung Thượng Giác ra Cung chơi khiến Viễn Chủy nghiện. Cậu luôn nghĩ đến những chuyện vui vẻ ở ngoài Cung môn, hôm nay cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp.

"Không!" Cung Thượng Giác không chút suy nghĩ từ chối. Lễ Thượng Nguyên đã là nỗi đau của y hai đời, trải qua ngày này giống như đang treo một thanh kiếm treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Ngoài Cung môn một mình Cung Thượng Giác càng khó khống chế. Trong Lễ Thượng Nguyên lại càng đông đúc, dễ hỗn loạn. Viễn Chủy thân thể suy nhược, nếu ra ngoài gặp nguy hiểm đến tính mạng, y sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.

Đây là bảo bối cuối cùng Cung Thượng Giác lấy lại được, đây là huyết mạch trong lòng y, bảo bối trong tay y, không thể để Viễn Chủy bị tổn hại thêm nữa.

Sự hung dữ đột ngột của Cung Thượng Giác khiến Viễn Chủy sợ hãi.

Viễn Chủy, người luôn được Cung Thượng Giác bảo vệ, chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu hung tợn của y trước đây, nên chỉ yếu ớt gọi "Ca."

Cung Thượng Giác không đáp lại, hai mắt đỏ hoe như gặp ác mộng. Cậu nói mấy lần cũng không được đáp lại. Sợ hãi kêu lên, không thèm quan tâm đến việc Cung Thượng Giác vừa la mình.

"Ca! Huynh có chuyện gì vậy?"

Cung Thượng Giác bị tiếng khóc của Viễn Chủy đánh tỉnh. Nhìn thấy hài tử đang khóc trước mặt mình, y ôm mặt đau khổ, thấp giọng xin lỗi.

"Thực xin lỗi Viễn Chủy, ca ca sai, ta không nên làm tổn thương đệ. Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Ca..."

"Ta ở đây."

"Huynh thật hung dữ!"

"Được rồi được rồi, ta sai rồi, không khóc nữa, không khóc nữa nhé."

Những giọt nước mắt lớn nhỏ thi nhau rơi xuống.

Vào đêm Lễ Thượng Nguyên, Cung Thượng Giác ra lệnh khóa chặt cửa Cung môn. Tăng gấp đôi số thị vệ canh giữ cổng, thị vệ và y sư của Chủy cung đều được chuyển đến Giác cung để nghỉ qua đêm.

Không những vậy, để ngăn chặn bi kịch tái diễn, Cung Thượng Giác còn xin Nguyệt trưởng lão một lọ thần dược phong ấn nội lực, tạm thời cắt đứt nội lực của chính mình.

Miễn là chúng ta vượt qua được đêm nay...

Tiếng chuông vang lên, bước chân nhẹ nhàng của thiếu niên dường như từng bước một giẫm lên trái tim Cung Thượng Giác, để lại dấu vết đau đớn và ngứa ngáy.

"Ca."

Viễn Chủy chạy về phía Cung Thượng Giác, trong tay cầm đèn rồng, mặc y phục màu bạc. Nụ cười rạng rỡ chiếu thẳng vào trái tim đang rỉ máu của y trong đêm tối này.

"Ca, ta đã làm một chiếc đèn lồng rồng cho huynh." Viễn Chủy ngượng ngùng cúi đầu.

Cung Thượng Giác không có chút kinh ngạc. Y nắm lấy tay còn lại của Viễn Chuỷ hôn lên vết thương trên đó, vừa đau lòng lại vừa vui mừng: "Lần sau đừng làm vậy, ta lo."

"Vậy thì ta phải cố gắng nhiều hơn, đèn rồng này là ta làm dành riêng cho huynh. "

Viễn Chủy vui vẻ đưa đèn rồng cho Cung Thượng Giác. Đúng lúc này đột nhiên xảy ra tai nạn. Ngay khoảng khắc y nhận lấy đèn rồng, Viễn Chuỷ đột nhiên hít một hơi thật sâu, sắp ngã xuống trước mặt Cung Thượng Giác.

"Viễn Chuỷ!"

Cung Thượng Giác chạy tới đỡ lấy Viễn Chủy. Nhưng đột nhiên tay chân trở nên yếu ớt, cả hai đều ngã xuống đất.

"Ca..."

Viễn Chuỷ ôm tay trước ngực thở gấp, hơi thở yếu ớt như lụa.

"Ca...đau quá..."

Đau đến thế, cũng không phải Viễn Chuỷ chưa từng bị đau tim. Nhưng từ khi còn nhỏ, cơn đau chưa bao giờ nặng nề như vậy. Giống như có ai đó dùng nội lực đâm vào tim cậu vậy, đau đến mức không thể chịu được, thật khó để thở.

"...Kim Phục! Đi mời Nguyệt trưởng lão từ Hậu Sơn đến! Nhanh lên!!"

Trong Giác Cung ồn ào náo loạn. Cung Thượng Giác cưỡng ép đột phá cấm chế trong cơ thể, truyền nội lực cho Viễn Chủy.

Cậu hít một hơi, phun ra một ngụm máu lớn. Cảm giác ấm áp rơi vào trên mặt Cung Thượng Giác, lúc đó y giống như quay trở lại cái đêm mất đi cậu.

Tất cả những điều này vẫn không thể thay đổi được sao? Tất cả đều là giả? Có phải tất cả chỉ là một giấc mơ hay không?

"Viễn Chuỷ... Viễn Chuỷ!!!"

Nửa đêm, vừa mới Lễ Thượng Nguyên xong, mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ. Cung môn vắng lặng tối tăm, nhưng góc Giác cung lại sáng rực, mọi người đều hoảng sợ.

Người trong hai Cung không thể hiểu nổi tại sao một chuyện như vậy lại có thể xảy ra vào một ngày lễ tốt lành. Và tại sao bệnh tim của Viễn Chuỷ vô cớ lại có thể trở nên nghiêm trọng như vậy.

Các y sư gần như không cảm nhận được mạch đập, y sư lau mồ hôi lạnh rồi đổi người khác lên.

Liên tục thay đổi mấy người, bọn họ đều kinh hãi không thể tin được, sao có thể... hiển nhiên chỉ là một cơn đau tim mà thôi.

"Xảy ra chuyện gì?" Cung Thượng Giác thanh âm trầm thấp, giống như có một đợt sóng lớn tràn tới.

Một số y sư hông dám đứng, lần lượt quỳ xuống đất: "Giác công tử, Chủy công tử.. ta sợ thời gian của cậu ấy không còn nhiều nữa."

"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy." Cung Thượng Giác tức giận, đuổi y sư trước mặt ra ngoài.

Viễn Chủy của y rõ ràng vẫn còn trong vòng tay với nhiệt độ cơ thể ấm áp. Tại sao...

Y sư nhanh chóng đứng dậy, ông thậm chí còn không có thời gian cảm nhận được đau đớn.

"Mặc dù y thuật của tiểu nhân không bằng Chủy công tử, nhưng ta cũng không dám giấu diếm. Chủy công tử chỉ bị bệnh về thể xác và tinh thần, nhưng không hiểu sao hôm nay lại tái phát, còn nằm như vậy, ta sợ... chúng tôi bất tài!" Y sư đứng trên mặt đất, buồn bã nói.

"...Tim mạch đứt... Tim đập hỏng..." Cung Thượng Giác thấp giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên cười lớn, dở khóc dở cười. Hóa ra chỉ là niềm vui ngắn ngủi, hóa ra chỉ là giấc mơ, hóa ra chỉ là sự trừng phạt của ông trời, khiến Cung Thượng Giác lần nữa lại mất đi người mình yêu thương.

"...Ca, cháo...cháo có độc..."

Viễn Chuỷ đang hôn mê phát ra âm thanh, Cung Thượng Giác kinh ngạc nhìn cậu. Trong lúc nhất thời y cảm giác như bị sét đánh, tâm hồn chấn động.

Cung Thượng Giác mất hồn, chỉ có thể ôm chặt người vào lòng không buông. Đây là ba hồn sáu vía của y, là trái tim và linh hồn của y không ai có thể lấy đi.

Đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ, Viễn Chủy ghét Cung Thượng Giác và thất vọng về ca ca mình nên đã quay lại và cho y một giấc mơ trong bảy năm đầu tiên. Để y trải qua nỗi đau mất đi đệ đệ của mình một lần nữa, để y có thể nhớ mãi.

Chắc chắn chính Cung Thượng Giác y đã giết chết Viễn Chủy bằng chính đôi tay của mình. Đây chính là điều mà bốn người Hậu Sơn và Cung Tử Thương đi vào đã nhìn thấy.

Y sư và thị vệ đều đang quỳ trên mặt đất.

Cung Thượng Giác hai mắt trống rỗng ôm Viễn Chủy, sắc mặt tái nhợt. Trên mặt vẫn còn lấm lem máu tươi của cậu và chính y. Kẻ đã mạnh mẽ đột phá sự giam cầm của nội lực, nhất thời không phân biệt được là ai mới là người bệnh.

"Viễn Chủy, đệ ấy..." Cung Tử Thương sửng sốt, nhưng lời tiếp theo lại không nói ra được.

"Vẫn còn sống." Nguyệt trưởng lão tiếp lời nàng.

Nhưng cái chết cách đó không xa. Người có nội lực mạnh mẽ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Viễn Chuỷ, nhưng rất yếu.

Nguyệt trưởng lão nhanh chóng bước tới để giúp Viễn Chuỷ bắt mạch nhưng bị Cung Thượng Giác gạt đi.

"Cung Thượng Giác!" Nguyệt trưởng lão trừng mắt nhìn y, nhưng người đàn ông này lại không có phản ứng gì. Giống như Cung Thượng Giác chỉ là một cái vỏ bọc trong cơ thể, không có nội tâm sức sống.

Viễn Chủy ngã xuống, đều khổ sở nhất đối với Cung Thượng Giác chính là mất đi cậu. Nguyệt trưởng lão thậm chí không thể nói được lời nào trách móc.

"Nếu ngươi không buông ra, hắn sẽ chết!"

Tuyết Trùng Tử dùng nội lực nắm lấy tay Cung Thượng Giác mới khiến y buông Viễn Chủy ra một chút, nhường chỗ cho Nguyệt trưởng lão.

"Viễn Chủy."

Cung Thượng Giác lúc này mới có phản ứng, buông ra, cẩn thận đặt cậu trở lại giường.

"Làm ơn."

Cung Tử Thương quay đầu đi, nhịn không được rơi nước mắt. Cung Thượng Giác là người kiêu ngạo như vậy, đây hẳn là lần đầu tiên nàng nghe được y khiêm tốn cầu xin.

Nguyệt trưởng lão không còn có thể để ý tới người khác, cẩn thận kiểm tra mạch cho Viễn Chủy, một lúc lâu mới nói: "Có thể cứu được, nhưng chúng ta thiếu một ít dược liệu."

"Cứ nói ra đi."

"Xuất Vân Trùng Liên."

Xuất Vân Trùng Liên hình thành kinh mạch đã biến mất nhiều năm. Dược liệu duy nhất mà Nguyệt trưởng lão biết đến có lẽ đã không còn tồn tại.

Niềm hy vọng mới nhen nhóm của Cung Thượng Giác lại tan vỡ, nỗi oán hận đối với bản thân ngày càng sâu sắc.

Nhưng y lại nhớ đến, Viễn Chuỷ có trồng chúng.

"Xuất Vân Trùng Liên đang được Viễn Chủy trồng."

Nguyệt trưởng lão vui mừng khôn xiết và cho rằng Viễn Chủy thực sự là một dược sư hiếm có.

"Ta có thể sử dụng Xuất Vân Trùng Liên và loại thuốc đặc biệt để kéo dài tuổi thọ của Chủy công tử. Mặc dù Xuất Vân là một loại dược thần kỳ và có thể thay đổi trái tim của Chủy công tử. Nhưng bệnh tim vẫn không thể chữa khỏi nên cậu ấy phải được chăm sóc kiên nhẫn hơn trước."

Khi Cung Thượng Giác nghe, niềm hy vọng của y lại được nhen nhóm trở lại. Cho dù Viễn Chủy không thể chạy nhảy nữa, y vẫn sẽ đồng hành cùng cậu cả ngày lẫn đêm và không bao giờ rời xa.

"Vậy cần phải làm gì?" Cung Thượng Giác đầy hy vọng nhìn Nguyệt trưởng lão.

"Giữ Chủy công tử lại."

Nguyệt trưởng lão lấy kim châm ra, nhét một miếng bách thảo tuỵ vào miệng Viễn Chủy. Huớng dẫn Cung Thượng Giác cởi y phục, rút ra một cây kim mảnh dùng nội lực từ từ đưa vào huyệt đạo trên ngực cậu.

Gần được nửa chặng đường, Viễn Chuỷ tỉnh lại, cố gắng thoát khỏi cơn đau tràn ngập trong cơ thể.

"Ca!!!"

"Tới đây và giữ Chuỷ công tử lại!"

Nguyệt trưởng lão không thể cử động, nên đã gọi Cung Thượng Giác và một số người khác để giữ chân tay cậu lại.

Viễn Chủy bị bốn người đè xuống, đau đớn giãy giụa, cậu mất hết sức lực. Bách thảo tụy trong miệng đã rơi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hét như tiếng muỗi kêu.

"Ca... đau quá... ca ca... Viễn Chủy đau quá... "

Đêm nay nhất định là một ngày không yên tĩnh ở Giác Cung, người hầu đã thức suốt đêm quỳ xuống canh giữ cửa góc phòng của Cung.

Cầu xin vị Bồ Tát từ bi, đừng mang Viễn Chuỷ của chúng ta ra đi. Cuộc đời ngắn ngủi của cậu đầy bất hạnh và đau khổ. Thế giới đẹp đẽ biết bao nhưng Viễn Chủy chưa nhìn thấy sông núi bao la bên ngoài.

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên một tiếng kêu, miêu tả nỗi đau của Cung Thượng Giác từng chữ một. Sau đó yếu dần, lặp đi lặp lại vô số lần, như một nhát dao cứa vào trái tim của những người có mặt.

Mọi người đều là những người hiểu rõ và yêu quý Viễn Chủy nhất nhưng không ai có thể cứu được cậu.

Các thị vệ đứng canh ở cửa phòng, cầm chặt đao không nói một lời, lưng vững vàng cao lớn, trong khi các nha hoàn đã rơi nước mắt.

Mãi cho đến khi ánh sáng ban ngày ló dạng, màn đêm kết thúc và mặt trời mọc thì mọi chuyển động trong phòng mới dừng lại.

Nhưng bọn họ vẫn không dám lơ là, có thể là tin tốt, cũng có thể là tin xấu.

*cạch cạch--*

Các y sư ở lại bước ra với vẻ mặt đầy mong đợi, Cung Thượng Giác gật đầu và thả lỏng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhất thời hoảng sợ, phải canh gác, dọn dẹp, chỉ đạo trù phòng chuẩn bị thức ăn cho Giác công tử và Chuỷ công tử. Chủy công tử chắc chắn sẽ đói khi tỉnh dậy, chủ nhân bọn họ thích thịt. Nhưng bây giờ ăn phải ăn thế nào, mọi người phải để ngự trù phòng nghĩ ra cách.

Trong phòng, khi Nguyệt trưởng lão rút kim ra xong, mấy người đứng nhìn đều thở phào nhẹ nhõm, đứng bên giường không nói một lời. "Chủy công tử, Chủy công tử."

Nguyệt trưởng lão vỗ vỗ người trong lòng Cung Thượng Giác, ý định đánh thức Viễn Chủy.

"Huynh đang làm gì vậy!" Cung Tử Thương vội vàng chạy tới, đôi mắt sưng tấy vì khóc nhìn Nguyệt trưởng lão: "Cuối cùng Viễn Chủy cũng thiếp đi, đệ ấy đã bị tra tấn cả đêm rồi."

"Chủy công tử chưa ngủ được." Nguyệt trưởng lão vẫn kiên trì, nghiêm túc nói: "Cần phải đánh thức Chủy công tử dậy trước. Nếu lần này ngủ say, cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

Lúc này mới có mấy người hoảng sợ, thay nhau gọi Viễn Chủy tỉnh lại, nhưng không có chút phản hồi.

"Viễn Chủy... Viễn Chủy, xin đệ tỉnh lại... Chủy Nhi, làm ơn..." Cung Thượng Giác siết chặt hai tay, áp trán vào cậu, nức nở nói.

Cung Thượng Giác truyền nội lực cho Viễn Chủy suốt đêm. Lúc này sắc mặt tái nhợt, đầu óc choáng váng, chìm đắm trong nỗi đau mất đi đệ đệ, không thể kiềm chế được bản thân.

"Viễn Chuỷ..."

"...... Ca ca ......"

Trên môi truyền ra một cỗ âm thanh nhàn nhạt. Cơ hồ không thể phát hiện được, nhưng Cung Thượng Giác lại chính xác bắt được.

"Ca ca ở đây."

"Ca ca...đau quá..."

"Ta biết, Chuỷ Nhi đang rất đau."

"... Ca, ta ...mệt quá..."

Giọng Viễn Chủy khàn khàn, hơi thở như tơ, trầm thấp, yếu ớt và ngắt quãng. Nguyệt trưởng lão thấy cậu tỉnh lại, nhẹ nhàng vuốt cằm Viễn Chủy, đặt một viên thuốc dưới lưỡi cậu, dỗ dành: "Ngủ đi."

Cung Thượng Giác đắp lại chăn cho Viễn Chủy, nhẹ nhàng vỗ về. Dùng giọng dịu dàng thì thầm: "Ngủ ngoan nhé, ta và mọi người đều ở bên đệ."

Nghe được hơi thở của Viễn Chủy đã bình tĩnh lại. Mọi người đứng trong phòng thật sự thở phào nhẹ nhõm, đứng bất động cạnh giường.

Một viên ngọc sáng này, về sau nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Nếu lại xảy ra chuyện này lần nữa, mọi người ở đây thật sự sẽ không chịu được. Đặc biệt là Cung Thượng Giác.

"Đa tạ."

Một lúc lâu sau, Cung Thượng Giác mới mở lời. Đôi môi lúc này khô khốc, nhưng trong giọng lại tràn đầy thành khẩn.

Nguyệt trưởng lão ho khan, đứng dậy đưa cho Cung Thượng Giác một tách trà, vỗ vai an ủi: "Giác công tử hãy chăm sóc Chủy công tử thật tốt, đừng để công sức hôm nay của chúng ta trở nên vô ích."

"Trời sáng rồi, chúng ta phải về Hậu sơn." Tuyết Trùng Tử vỗ tay đứng dậy, cùng Tuyết công tử đi trước. Không thèm để ý đến những người khác. Trước khi ra ngoài còn để lại lời nhắn.

"Chăm sóc Chủy công tử."

Nguyệt trưởng lão nhanh chóng đuổi kịp, vội vàng nói: "Để Chủy công tử nghỉ ngơi thật tốt, ta mấy ngày nữa sẽ đến gặp cậu ấy."

Những người còn lại cũng không ở lại lâu, lần lượt nói lời tạm biệt. Nguyệt trưởng lão trước khi rời đi cũng hướng dẫn rất nhiều vấn đề, từ dùng thuốc đến mặc y phục và ăn uống.

"Mấy ngày nữa ta sẽ viết lại đơn thuốc, nhưng điều quan trọng nhất là trồng Xuất Vân Trùng Liên. Khi Chuỷ công tử tỉnh dậy và thấy khỏe hơn, ngươi có thể nói với cậu ấy về việc đó. Hãy nhớ kĩ! Đừng để cậu ấy vận động mạnh hay tâm tình khó chịu."

"Ta đã hiểu, đa tạ."

Nguyệt trưởng lão nghe được lời nói của Cung Thượng Giác cũng gật đầu, yên tâm rời đi.

Để Cung Thượng Giác chăm sóc Viễn Chủy họ sẽ an tâm hơn.

Sau khi mọi người rời đi, Cung Thượng Giác đi lên giường ôm cậu. Tay vuốt ve đôi má tái nhợt và đôi môi khô khốc kia. Tiếng kêu cứu đau lòng của Viễn Chủy dường như vẫn vang vọng bên tai, giống như đang than thở, giống như đang khóc.

"Viễn Chủy."

Ôm cơ thể ấm áp trong tay, Cung Thượng Giác thận trọng đưa tay vào vạt áo của Viễn Chủy, áp sát vào ngực cậu. Cảm nhận được nhịp đập chậm rãi và yếu ớt, trái tim vốn treo cao từ đêm trước đã từ từ hạ xuống.

Cung Thượng Giác quá sợ hãi, y lúc nào cũng lo lắng, y trân trọng từng giây phút bên cạnh Viễn Chủy. Cung Thượng Giác rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, giống như một ngọn nến mỏng manh nhưng sáng ngời, phút chốc sẽ bị tắt.

May mắn thay, Viễn Chuỷ của y rất mềm lòng và sẵn sàng cho Cung Thượng Giác cơ hội hết lần này đến lần khác để chuộc lỗi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro