Người Đồng Hành Thầm Lặng
Tôi từng nghĩ, ước mơ là thứ xa xỉ. Nói ra với ai cũng nhận lại ánh mắt hoài nghi, thậm chí là tiếng cười chê trách. Thế nên, tôi chọn cách im lặng.
Người ta thường chia sẻ khát vọng của mình cho gia đình, bạn bè. Còn tôi, tôi giấu kín tất cả. Không phải vì tôi xấu hổ, mà vì tôi biết… họ sẽ không hiểu. Giấc mơ của tôi lớn hơn tất cả những lời an ủi dễ dãi kia, và nếu tôi để nó rơi vào tay những kẻ không tin tưởng, ước mơ ấy sẽ bị làm bẩn bởi sự nghi ngờ.
Có những đêm, ngồi giữa đống sách vở, mệt mỏi đến mức mắt cay xè, tôi đã hỏi bản thân: “Liệu mình có đủ sức đi hết con đường này không?” Câu trả lời lúc ấy không phải là một tiếng “có” mạnh mẽ, mà là… một tiếng thì thầm nhỏ bé từ chính trái tim tôi. Một tiếng gọi rằng:
“Thì cứ thử đi, lỡ được thì sao. Con đường này cũng là chính mình chọn mà.”
Tôi nhận ra, không ai bắt buộc phải hiểu ước mơ của mình. Nó chỉ cần được tôi tin tưởng, được tôi bảo vệ bằng mồ hôi và sự kiên nhẫn. Có thể tôi cô độc, nhưng không có nghĩa là tôi đơn độc. Bởi mỗi lần bước đi, mỗi lần vượt qua mệt mỏi, tôi lại thấy bản thân trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Giờ đây, khi viết ra những dòng này, tôi muốn nói với chính mình – và với bất cứ ai đang đọc:
“Giữ ước mơ cho riêng mình là được. Nhưng đừng để sự cô độc cướp mất niềm vui trên đường đi. Ánh sáng thật sự vẫn nằm trong trái tim bạn.”
Và chỉ cần còn ánh sáng ấy, ta sẽ không bao giờ lạc lối.
---
✨ Và nếu bạn – người đang đọc những dòng này – cũng đang giữ trong lòng một ước mơ thầm lặng, hãy nhớ rằng bạn không hề đơn độc. Có thể hiện tại không ai hiểu, không ai tin, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sai. Con đường bạn chọn chính là câu trả lời đẹp nhất. Dù khó khăn đến đâu, chỉ cần bạn còn dám bước tiếp, thì ước mơ vẫn còn ở đó, chờ bạn chạm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro