CHƯƠNG 2: Dấu Rắn Đỏ

Lão quản gia ngẩng đầu, đôi mắt cá chớp nháy nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Sau lưng tôi, người chơi lùi lại một bước, không ai dám đứng gần. Có kẻ lẩm bẩm, giọng đầy oán hận:

"Muốn chết thì cứ chết một mình đi, kéo chúng tôi theo làm gì..."

Tôi nghe thấy, nhưng chẳng bận tâm. Trong thế giới này, mục đích của họ và tôi chưa từng giống nhau. Đương nhiên, hành động cũng không giống nhau. Huống hồ chi chúng tôi còn không phải cùng loài, tôi tự ắt có tính toán và thiên bẩm riêng của mình. Tôi chỉ đứng yên, chờ đợi câu trả lời.

Quản gia Ethan khẽ nghiêng đầu, đôi môi cá hé mở, phát ra thứ âm thanh lạo xạo như bong bóng vỡ dưới đáy nước.
"Xin mời các người... đi theo tôi."

Tôi gật đầu, bước lên bậc thang, dẫn đầu cả đoàn. Sau lưng, tôi nghe thấy nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm – họ sợ, nhưng cũng không dám bỏ rơi tôi.

Hai bên hành lang cầu thang treo toàn những bức tranh khổ lớn. Khi chúng tôi bước qua, ánh mắt trong tranh như sống dậy, xoay chuyển bám theo từng bước chân. Một số bức tranh còn bắt đầu ngân nga, giọng hát ma mị hòa lẫn với tiếng gió:

"Tử đinh hương gió thổi sang,
Ngửi vào một thoáng... mơ màng tử vong.
Thạch thảo mọc giữa ven sông,
Dao thường chẳng cắt, máu hồng chẳng trôi.

Chỉ Rìu Rắn, lưỡi đỏ tươi,
Bổ vào gốc rễ... mới rời được hoa.
Ai nghe vè, nhớ khắc da,
Quên lời thì chết, hồn ma giữ hoài."

(Hông bíc đou :( , thơ vè tới đó hoi đó)

Từng chữ rơi xuống, nặng như sắt nung. Cả đoàn khựng lại, có người cắn môi đến bật máu. Bình thường, người yếu tim hẳn đã ngất từ lâu. Nhưng ở đây, phần lớn là những kẻ chơi dày dạn, họ chỉ cảnh giác hơn, tay khẽ siết chặt vũ khí trong tay.


Tôi nhíu mày. Tử đinh hương vốn là dược liệu chữa bệnh, thạch thảo chỉ là cỏ dại... Sao vào phó bản này lại hóa thành độc vật? Điều đó chỉ có hai khả năng: hoặc đây là sự đảo ngược quy luật thường thức, hoặc ai đó cố tình bóp méo trí nhớ con người để dẫn dắt sai hướng. Hoặc chỉ có thể...Đây không phải vô lý. Mà là chủ ý. Phó bản cố tình bóp méo thường thức, biến những thứ vô hại thành hiểm độc – để buộc chúng tôi phải tìm đúng vật phẩm giải.

Rìu Rắn... nghe như chìa khóa duy nhất. Nếu thật sự chỉ có nó mới cắt được hai loài hoa này, thì nghĩa là "hoa" và "rìu" là một cặp mắc xích trong một cách thoát ra khỏi phó bản. Dù sao thì... tôi vẫn cần phải xác nhận thêm.

Tôi khẽ ghi nhớ, thì thầm: "Rìu Rắn à..."


Ánh mắt tôi bất giác hướng về tầng hai, nơi hương tử đinh hương thoang thoảng. Anh... ngay cả manh mối cũng gắn liền với anh. Rắn đỏ, Rìu Rắn... tất cả đều xoay quanh anh. Nếu đây là cách phó bản trói buộc anh, thì em nhất định sẽ tìm ra cách chặt đứt.

(Nhắc lại: Tử đinh hương là hương pheromone của Uyển Tư, còn thạch thảo là của Tử Vân Phi. Hai loài hoa này đều có màu tím khá đẹp á)


Đột ngột, một tiếng hét thất thanh xé toang sảnh lớn. Tất cả quay đầu lại, căng thẳng chực lao vào chiến đấu...

Nhưng không có cuộc tàn sát nào xảy ra. Chỉ thấy cách tôi chừng hai mươi bậc, một cô gái ngã nhào trên bậc thang. Dưới chân cô, một bàn tay đen sì đang thò ra từ bức tranh, nắm chặt lấy cổ chân mảnh khảnh. Cô gái run lẩy bẩy, gào khóc cầu cứu.

Tôi khựng lại, nhìn xuống bậc thang. Một bàn tay đen sì thò ra từ khung tranh, ngón tay gầy guộc như xương khô, bấu chặt lấy cổ chân cô gái trẻ. Cô run lẩy bẩy, tiếng kêu cứu nghẹn lại trong cổ họng, vang lên như tiếng mèo bị chặn ngang hơi thở.


Tôi nheo mắt, dồn cảm giác vào từng nhịp thở. Không có sát khí. Chỉ là trò quấy phá... một trò đùa bệnh hoạn mà phó bản dựng nên để vờn tinh thần người chơi.

Tôi bước xuống. Ngón tay tôi lạnh buốt khi chạm vào bàn tay ma quái kia. Nó giật giật, cố níu, nhưng tôi siết mạnh, ép nó rút lại về khung tranh. Bức họa khép miệng lại, như chưa từng nhúc nhích. Rồi nó lại ném cho tôi ánh nhìn không mấy thiện cảm.

Tôi thở dài


Cô gái ngã phịch xuống bậc thang, mặt tái mét, nước mắt giàn giụa. Mãi mới thốt ra lời đứt quãng:

"C... cảm ơn chị... em... em là Mạc Du Du... nếu không có chị... chắc em..."

Tôi chỉ gật nhẹ, kéo môi thành một nụ cười nhạt, không đáp. Giới thiệu làm gì chứ. Tôi không có nhu cầu làm thân với họ. Bởi mục đích của tôi và họ vốn khác biệt. Họ muốn sống sót, muốn giải thưởng, thậm chí là họ còn muốn chặt đầu anh. Còn tôi...

Tôi khẽ đưa tay chạm bụng mình, như một lời thề thầm lặng.

... tôi chỉ muốn bảo vệ anh.


Ánh nến chập chờn soi bóng dáng quản gia khập khiễng đi phía trước. Tiếng chân hắn kéo lê trên nền đá nghe như tiếng xương cọ vào gạch, dẫn chúng tôi men qua dãy tường lạnh ngắt.

Không gian đặc quánh hơi ẩm. Mỗi tiếng thở của người chơi đều vang dội, lẫn vào mùi tanh ngai ngái như từ hầm mộ trồi lên.

Giọng quản gia bỗng vang vọng, khàn khàn, kéo dài như từ trong hố sâu vọng ra:
"Các ngươi... sẽ dọn dẹp từ tầng một... lên tầng ba."

Đám người chơi lặng thinh, chẳng ai dám cất tiếng.

Bóng mắt cá của hắn chớp khẽ, rồi rít qua kẽ răng:

"Nhớ kỹ... tuyệt đối không được chạm vào bất cứ thứ gì... mang dấu Rắn Đỏ."


Một làn gió lạnh tràn dọc hành lang. Tôi cảm thấy đám đông phía sau co rúm cả lại, có người suýt thốt lên tiếng chửi thề rồi kịp nuốt ngược vào bụng.

Hắn dừng bước, ngoái đầu một thoáng, đôi môi xám ngoét nhếch lên thành một nụ cười méo mó:
"Đó là quy tắc đầu tiên."

Khoảnh khắc im ắng đè nặng. Rồi hắn gằn giọng, âm cuối vỡ òa ra như tiếng móng tay cào vào đá:
"Còn chín quy tắc còn lại... tự mà tìm."


Bóng tối dày đặc đổ xuống từ những ô cửa kính cao vút. Ngọn nến trên tay chập chờn, chiếu bóng chúng tôi loang lổ trên vách đá. Mỗi bước đi dọc hành lang đều nặng nề, tựa như đi vào lòng một nấm mồ khổng lồ. Phía sau, tôi nghe tiếng rên khe khẽ, tiếng thở dồn dập của vài kẻ đang cố giữ bình tĩnh. Họ rùng mình, rút chặt áo khoác, như thể hơi lạnh này có thể cắn xé da thịt.

Nhưng trong bóng tối ngột ngạt ấy, tôi lại ngửi thấy... một hương thơm quen thuộc. Tử đinh hương.

Mùi hương ấy càng nồng đậm khi chúng tôi tiến gần tầng hai, sát bên cánh cửa phòng đại công tước. Đám người phía sau co rúm, nhưng tôi... tôi lại hít lấy hít để, như kẻ khát nước tìm được giọt đầu tiên. Hương ấy, chỉ có thể là anh.

Như không nhìn thấy khuôn mặt méo mó của chúng tôi, giong Ethan vang lên, khe khẽ mà buốt lạnh, còn lạnh hơn cả hơi thở tử thần:
"Và đừng bao giờ... đừng bao giờ bén mảng đến phòng làm việc của Công tước vào nửa đêm."

Một tiếng cười lạnh từ tầng trên vọng xuống, réo rắt như gió rít qua mộ phần. Cả đoàn người giật bắn, có kẻ suýt ngã quỵ.

Chỉ mình tôi giữ yên, tay khẽ đặt lên bụng để tự trấn an. Anh... em ở đây. Con cũng ở đây. Dù có quỷ dữ bao quanh, mẹ cũng sẽ không để chúng chạm vào con.


MỘT CHÚT TỰ SỰ CỦA TÁC GIẺ:

Về tên chương này: Tui băn khoăn và chọn cái tên Dấu Rắn đỏ, tại nó là giới hạn sinh tử đầu tiên. Ngoài ra, rắn màu đỏ còn tượng trưng cho máu, dục vọng hay cả sự cấm kỵ. Uyển Tư vốn là Bạch Xà, trắng tinh khiết. Nhưng phó bản biến anh thành Công tước Rắn, bao quanh bởi rắn đỏ. Điều này có thể hiểu là:

Phó bản đang bóp méo bản chất của anh, nhuộm trắng thành đỏ.

Hoặc "rắn đỏ" chính là hình ảnh những ác niệm, tội lỗi, ký ức đau đớn của anh

Phần vè, em hèm.... tui không bíc đâu, tới đó là viết thấy ẻ ròi đó.

Tui muốn đọc phải thấy sự suy luận sắc bén trong người của Tử Vân Phi....Mấy bồ đọc thấy nó dễ hiểu rành mạch chưa thì nói tui nghen.

Hôm nay Public hẳn 2 chap trước lun hehe... 1723 từ =)))


SƠ ĐỒ DINH THỰ TRONG CHAP: Trong chap này, Tử Vân Phi phải đi qua phần cầu thang với phòng công tước. Từ số 1 trong ảnh, tới số 2 trong ảnh nè.

Chấm than trong hình là chỗ Du Du bị kéo chân.

Còn 1 điểm nữa, mí bồ thấy trong hình phòng nào cũng có mí con rắn lúc nhúc... thì tới chương cần giải thích tui sẽ nói nhe ~

KHU VỰC TỔNG HỢP THÔNG TIN: (Mục này để sau nì mí bồ đọc không rối nè)

 quái vật:

Quản gia đầu cá: đã được TVP xác định là vô hại

Bức tranh nơi cầu thang: Không có ác ý

Manh mối khác:

Bức tranh hát rằng: tử đinh hương và thạch thảo chỉ có thể chặt bằng rìu rắn (có thể là gợi ý)

Quản gia nói rằng: Quy tắc 1 là không được chạm vào dấu rắn đỏ (chưa xác thực)

Quản gia còn nói rằng không được vào phòng công tước vào nửa đêm (chưa xác thực)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro