Chương 3: Như hai người bạn

Lời nói của anh khiến trái tim tôi rung động thêm một nhịp. "Đặc biệt?" Tôi tự hỏi, " Điều gì đã làm anh thấy cuộc gặp đó đáng nhớ?" (chắc là nụ hôn đó rồi). Tôi còn tự nhủ: "Trời ơi, tại sao mình lại làm vậy chứ." Giữa không gian tĩnh lặng của buổi quay MV và ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua những tán lá, câu nói của anh như khiến mọi thứ xung quanh trở nên lung linh hơn. Tôi đứng đó, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự vui mừng, mắc cỡ và hồi hộp. "Em cũng cảm thấy vậy..." Tôi nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt không rời khỏi anh. Nhưng câu nói của anh lại làm tôi thấy cụt hứng và xấu hổ "Đương nhiên là đặc biệt rồi. Cô thử nghĩ xem, khi sáng sớm tinh mơ, tôi vẫn còn mơ màng thì kế bên đã có một cô gái lạ. Tiếp đó, cô ấy ôm tôi, nói tôi là thần tượng trong lòng cô ấy và cô ấy nhào vào hôn tôi trong khi tôi không biết tí gì cả. Xong khi tôi đã dần lấy lại bình tĩnh và còn có ý tốt mời cô ấy ăn cơm xong tôi sẽ gọi taxi về thì bùm một phát, cô ấy biến mất trước sự ngỡ ngàng của tôi. Nghe như phim khoa học viễn tưởng vậy. Cô thấy có đúng vậy không."

Một câu nói dài ơi là dài của anh khiến tôi nghe thật là "nhột". Đúng rồi, là tôi thì tôi sẽ không tin, huống chi là anh. Nhưng không sao, tôi đã có cách chữa cháy. Tôi nói: "Thì em chính là tiểu tiên nữ đi nhầm vào nhà người khác thôi.Sau khi xem xét đó không phải nhà của mình, thì em lập tức bị triệu tập về nhà của mình nên không ăn cơm với anh được. Anh hãy cứ xem là vậy nha." kèm theo đó là những hành vi kiểu "aegyo" mong anh sẽ hiểu. Anh nhìn tôi một lúc, vẻ mặt như muốn xác nhận xem tôi đang đùa hay nói thật. Rồi anh bật cười, nửa như khó tin nhưng dường như cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời giải thích kỳ lạ của tôi. "Tiểu tiên nữ đi nhầm vào nhà người khác à?" Anh lặp lại lời tôi nói, vẻ mặt pha lẫn chút ngờ vực nhưng cũng không hề có dấu hiệu phản đối. "Thôi được, khó tin thật, nhưng đành phải chấp nhận vậy. Cũng không còn cách nào khác." Tôi nhìn anh, cười bẽn lẽn. "Ừ, thì... đúng mà. Anh cứ xem như vậy đi, chuyện này cũng khó giải thích lắm." Anh nhún vai, thở dài nhẹ, nhưng đôi mắt anh vẫn ánh lên sự thoải mái và hài hước. "Được thôi, tiểu tiên nữ. Mặc dù nghe như trong phim, nhưng có lẽ tôi phải tin vào chuyện khó tin này rồi.Vì không còn cách nào khác" Trong giây phút ấy, tôi cảm nhận được sự buông xuôi nhẹ nhàng trong cách anh chấp nhận câu chuyện của tôi. Có lẽ chính sự "điên rồ" đó làm cho tình huống này trở nên đặc biệt. Khó tin, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, anh đành phải chấp nhận.Với tôi, đó cũng đã là một thành công nho nhỏ. "Mình đã có thể gần anh ấy thêm một chút nữa rồi. Vui quá đi thôi." Không gian yên tĩnh của buổi quay MV lại tràn đầy nắng sớm, còn tôi và anh thì đứng đó, như thể mọi chuyện dẫu có "kỳ quặc" đến đâu, vẫn có thể trở thành một kỷ niệm đặc biệt giữa chúng tôi.

Tôi định không tiếp tục làm phiền anh nữa nên nói: "Thôi em không làm phiền anh nữa. Chúc anh ra mắt sản phẩm âm nhạc thành công nha." Thì thật thất ngờ, anh rủ tôi cùng ăn sáng với anh vì lúc ấy chỉ mới có 8h: "Nếu cô không bận, cô có muốn ăn sáng với tôi cùng ekip ở đây không? Vì vẫn còn một chút thời gian rảnh trước khi set máy cho cảnh quay tiếp theo." Tôi phân vân quá: "Có nên không ta. Nhưng đây là lần thứ hai ảnh mời mình rồi. Từ chối thì kỳ quá mà không từ chối thì no quá" (do tôi mới đánh chén xong một gói xôi cốm và một ly sữa đậu nành). Đang suy nghĩ nên "chọn con tim hay là nghe theo lý trí" của ca sĩ Tóc Tiên thì tôi cuối cùng đã quyết định là sẽ theo con tim. "Em sẽ mạo muội dành quỹ thời gian quý báu này để ăn sáng cùng anh vì em chưa ăn sáng đó nha." (kèm theo đó là động tác hơi làm giá một xíu). Thế rồi anh chợt cười và nói: "Thế thì vinh hạnh cho tôi quá." Bỗng nhiên, tôi thấy nụ cười của anh tỏa sáng quá: "Nụ cười tỏa nắng quá đi. Ôi con mắt của tôi."

Anh và tôi cùng dạo bước trên con đường để đi đến nơi mua đồ ăn (và đương nhiên là còn thêm hai người trong ekip nữa). Nhưng, vừa vui mừng được đôi chút thì : "Ủa, sao con đường này giống con đường mà mình mới mua xôi cốm hồi nãy quá vậy. Không sao, chắc là cùng đường thôi chứ làm gì cùng chỗ được." Quay đi ngoảnh lại, anh đã ghé vào đúng chỗ tôi mua xôi cốm hồi sáng, cô bán xôi cốm còn cùng tôi trò chuyện cách nãy mấy hồi nữa chứ. Tôi đã định đứng sau sau một tí vì tôi và cô bán xôi cốm cũng thân nhau. Vừa định đứng lùi lại sau một chút để tránh sự chú ý, thì anh lại quay sang hỏi: "Chỗ xôi cốm này ngon lắm. Lâu lâu tôi cũng hay ghé qua ăn lắm đó." Tôi trả lời xong thì tôi sẽ trốn phía sau: "À vậy ạ! Vậy em phải thử mới được." Mới trả lời xong thì thật không may, cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy tôi và reo lên:"Ơ, cô bé! Lại gặp cháu nữa hả? Mới hồi nãy cháu còn đến mua xôi cốm ở đây mà! Cô cháu mình tám chuyện một hồi cháu mới đi đó. Cháu lại đói bụng nữa à." AAA, xấu hổ quá. Có cái lỗ nào chui xuống hãy cho tôi chui xuống đi. Nhưng thật đáng tiếc là ở đây không có cái hố nào hết.Tôi ngượng ngùng, không kịp trốn nữa, đành mỉm cười đáp lại:"Dạ, vâng ạ... Lần này cháu đi cùng... bạn." Cô bán xôi cười tươi, ánh mắt tinh nghịch liếc qua anh chàng ca sĩ: "Sao lâu quá không thấy mua xôi cốm của cô hả chàng trai trẻ. Cô sợ cháu quên mất cô luôn rồi đó." Tôi từ xấu hổ chuyển sang kinh ngạc: "Cô và anh ấy quen nhau hả." Thế rồi cô đáp: "Lần nào đi ngang qua đoạn đường này, cậu ấy cũng mua xôi cốm ở chỗ cô hết. Nên nhờ vậy cô buôn bán cũng ổn lắm đấy." Tôi đứng đó, sững người vì sự trùng hợp đến kỳ lạ này. Cô bán xôi không chỉ quen tôi, mà còn rất thân với anh ấy. "Trời ơi, mình cứ tưởng đây chỉ là một chỗ ngẫu nhiên, không ngờ lại là nơi anh thường đến." Tôi tự nhủ, vừa cười trừ, vừa cố giữ vẻ tự nhiên.Thế rồi anh quay sang, ngó lơ tôi và nói với cô Nga (cô bán xôi cốm á): " Vậy cô cho cháu hai phần xôi cốm nhé.Cho cô bạn đói bụng này ăn nữa ạ." "Đợi cô tí, cô làm liền."

Khi cô Nga đưa cho chúng tôi hai phần xôi cốm còn nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào của cốm non và đậu xanh tỏa ra, khiến bụng tôi reo lên một cách lạ kỳ.(Mặc dù tôi mới ăn cách đó một tiếng đồng hồ). Tôi đón lấy gói xôi từ tay anh, nở một nụ cười ngại ngùng:"Cảm ơn anh". Tôi vừa định lấy thì anh lại hỏi: "Nãy cô ăn rồi mà giờ còn cảm thấy đói bụng à, tiểu tiên nữ tham ăn." Tôi thấy anh nói vậy nên tung hứng lại: "Vì tiểu tiên nữ có cái bụng không đáy nên lúc nào cũng thấy đói." Nghe xong câu đó thì anh lại bật cười: "Không giỡn nữa, đưa cho cô nè. Cầm lấy và ăn đi nhé." Tôi ngượng ngùng nói: "Lần này anh không định chọc em nữa đúng không." Anh đáp: "Sẽ không." Trong lòng tôi thầm nghĩ: " Nữa rồi, lại nữa rồi. Nụ cười yêu nghiệt kia lại xuất hiện nữa rồi. Sao anh có thể làm như vậy. Anh biết là em thấy thích và vui lắm không." Trong lòng nghĩ vậy thôi chứ bên ngoài tôi bình thường lắm. Trong lúc ăn, không ai nói với ai câu nào. Bầu không khí này thật khó chịu "Hay anh là kiểu người khi ăn sẽ tập trung ăn ta. Mình có nên dò hỏi thử cho không khí bớt im lặng đi được không." Lúc này do các anh chị ekip lo chuẩn bị cho cảnh quay sau nên chỉ còn lại hai người chúng tôi ở đây thôi. Thế rồi, tôi mạnh miệng hỏi: "Anh có biết tại sao em lại hay ăn xôi ở đây không?" Định kéo dài câu chuyện ra thì anh lại bảo: "Vì nó ngon thôi.Chính tôi cũng vì hương vị này nên mới ghé đây ăn mà." Câu trả lời ấy khiến tôi cứng họng luôn, nhưng bạn biết đấy, dễ gì tôi chịu thua. Tôi lại hỏi: "Vậy anh có biết sao em và cô bán xôi cốm thân nhau hay không?" Lần này, anh đừng hòng trả lời ngắn nữa. "Vì cô hay mua xôi ở đây nên thân thôi." "Double kill" Lần này tôi cứng họng thật rồi. Thôi ăn cho xong rồi còn quay về nhà làm bài tiếp thôi. Tôi thật sự rất thích hôm chủ nhật này vì nó cho tôi gặp lại anh. Càng có thời gian bên anh thì tôi càng nhận ra anh không chỉ ngầu mà còn hài hước nữa.

Bỗng, anh lại hỏi: "Tại sao lại thích, hâm mộ tôi?" Bất ngờ trước câu hỏi của anh, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Thật khó để diễn tả mọi cảm xúc chỉ trong vài lời ngắn gọn. Tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống gói xôi còn lại trong tay, rồi ngẩng đầu lên, đối diện với anh:"Vì anh tài năng, vì những bài hát của anh có gì đó rất đặc biệt... nó chạm vào cảm xúc của em. Nhưng cũng không chỉ là âm nhạc, mà còn là cách anh sống và đối xử với mọi người xung quanh. Ở anh có sự chân thành, tinh tế và... hình như là anh còn rất gần gũi với fan nữa. Như là đối với một fan như em chẳng hạn." Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt có chút bất ngờ: "Tôi chỉ nghĩ là mình cố gắng hết sức trong âm nhạc, còn về fan... Tôi luôn cảm thấy biết ơn vì có những người luôn ủng hộ mình." Tôi cười nhẹ, cảm thấy những lời nói của anh càng khiến hình ảnh của anh trong lòng tôi trở nên đẹp đẽ hơn: "Với em, được ủng hộ thần tượng không chỉ là nghe nhạc hay đến concert. Mà còn là cảm giác tự hào khi thấy anh cố gắng từng ngày.. Thấy anh thành công, em cũng cảm thấy như mình đạt được thứ gì đó. Nên dù chỉ là một fan nhỏ, em rất vui vì được ủng hộ anh."Lời tôi vừa dứt, không khí dường như chùng lại đôi chút. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lo sợ anh sẽ cảm thấy những lời mình nói có phần quá mức.Anh nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cô." Thấy thế tôi đáp: "Em lúc nào cũng ủng hộ anh. Vì em thích anh mà." Nhưng nghe như đang tỏ tình nên tôi sửa lại: "Không phải là thích kiểu tình yêu nam nữ đâu nha mà là kiểu thần tượng với fan thôi.Anh đừng hiểu lầm." Tôi bối rối giải thích. Tưởng đâu câu trả lời sẽ lãng mạn hơn một chút thì anh lại nói: "Tôi biết rồi mà. Cô không cần giải thích kỹ như thế đâu." tôi mới nói: "Chán òm, anh cũng có thể giả bộ hiểu lầm mà." "Nhưng tôi không muốn giả bộ." Thế rồi tôi bĩu môi: "Vậy thì thôi."

Vừa định nói tạm biệt với anh thì đã nghe thấy tiếng gọi anh vào của ekip: "Chuẩn bị vào quay phân cảnh tiếp theo nha." Anh giơ dấu hiệu tay "Ok". Thấy thế tôi nói: "Vậy thôi tạm biệt anh. Em đi về đây. Chúc anh ra MV thành công nha. Tới lúc đó em sẽ cày view cho anh. Tạm biệt anh nha." Tôi nói mà thấy anh không phản ứng gì, chắc anh đang suy nghĩ gì nên không nghe thấy. Tôi định nói lại thì anh đã đáp: "Đáng lẽ ra tôi sẽ không đưa cho fan trang mạng xã hội cá nhân của tôi đâu. Nhưng thấy cô là một fan chân thành, nên... nếu cô muốn, có thể kết bạn với tôi cũng được. Chỉ cần đừng chia sẻ ra ngoài là được." Tôi đứng đó, bất ngờ, có một chút ngạc nhiên xen lẫn niềm vui nho nhỏ. Không tin vào tai mình, tôi hỏi lại: "Thật không ạ? Anh... không đùa chứ?" Anh bật cười, có vẻ thoải mái hơn khi thấy phản ứng của tôi: "Ừ, thật mà. Nhưng nhớ giữ bí mật nhé, đừng để fan khác biết là tôi ưu ái cô đấy." Tôi mỉm cười, cảm thấy tình huống này thật tự nhiên và dễ chịu hơn mình tưởng: "Em hứa. Và cảm ơn anh nhiều! Em sẽ nhớ giữ lời và chắc chắn sẽ cày view cho MV mới của anh." Anh nhún vai, nở nụ cười thân thiện: "Vậy thì tốt. Hẹn gặp lại cô lần sau." Tôi cúi đầu chào tạm biệt, cảm giác trong lòng rộn ràng khó tả. Khi bước đi, tôi không khỏi nghĩ rằng, mối quan hệ này đang dần trở nên đặc biệt hơn rất nhiều.Cảm giác giữa chúng tôi như được kéo gần thêm một chút, không còn là sự xa cách giữa thần tượng và người hâm mộ, mà giống như hai người bạn có thể hiểu nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro