Chương 17: Câu trả lời của trái tim

Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng như có thể nghe thấy.

HanBin vẫn đang chờ đợi. Cậu ta không vội vàng, không thúc ép, nhưng ánh mắt ấy lại khiến tôi không thể quay đi.

Tôi có thích cậu ta không?

Câu hỏi ấy đáng ra không nên quá khó để trả lời. Tôi đã biết rõ câu trả lời từ lâu rồi. Tôi chỉ chưa từng nói ra.

Bởi vì một khi nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tôi nuốt khan, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Nếu tôi không trả lời thì sao?”

HanBin mỉm cười, dựa người gần hơn một chút. “Vậy thì tôi sẽ không đi nữa, cho đến khi cậu chịu trả lời.”

Tôi sững lại. “Cậu… nghiêm túc à?”

Cậu ta gật đầu. “Hoàn toàn nghiêm túc.”

Cảm giác ấm nóng dâng lên trong lồng ngực tôi.

HanBin là kiểu người không bao giờ nói những điều cậu ta không chắc chắn. Nếu đã quyết định điều gì, cậu ta sẽ làm đến cùng.

Tôi siết chặt bàn tay, cảm thấy hơi thở mình có chút hỗn loạn.

Tôi có thể tiếp tục trốn tránh.

Nhưng nếu làm thế, liệu HanBin có thật sự ở lại không? Hay cậu ta sẽ mỉm cười bước đi, và lần này, tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa?

Suy nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Vậy nên, lần đầu tiên trong đời, tôi quyết định không chạy trốn nữa.

Tôi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng.

“…Tôi thích cậu.”

HanBin thoáng khựng lại.

Có lẽ cậu ta không ngờ tôi sẽ nói ra dễ dàng như vậy.

Tôi cũng không ngờ chính mình lại nói ra dễ dàng như vậy.

Nhưng một khi đã thốt lên, tôi chợt nhận ra—hóa ra nó không đáng sợ như tôi nghĩ.

HanBin nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh điều gì đó mà tôi không thể gọi tên. Rồi, cậu ta bật cười khẽ, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào tay tôi.

“Tôi biết.”

Tôi tròn mắt. “Cậu biết?”

Cậu ta gật đầu. “Tôi luôn biết.”

Tôi lúng túng. “Vậy thì tại sao còn hỏi?”

HanBin nghiêng đầu, cười đầy ý nghĩa. “Vì tôi muốn nghe chính miệng cậu nói ra.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng HanBin chỉ bật cười, rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy.

“Đi thôi.”

Tôi nhíu mày. “Đi đâu?”

Cậu ta cười bí ẩn. “Đi hoàn thành bài hát của chúng ta.”

Chúng tôi ngồi bên cây đàn, giống như đã từng vô số lần trước đây.

Nhưng lần này, có điều gì đó khác biệt.

Tôi không còn cảm thấy lưỡng lự khi chạm vào phím đàn nữa.

Bởi vì giờ đây, tôi biết rất rõ mình muốn viết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro