Chương 1: Những bước chân đầu tiên
Mùa xuân Bắc Kinh, ánh nắng len qua khung cửa sổ rộng của biệt thự Khâu, chiếu lên sàn gỗ phòng tập piano. Khâu Đỉnh Kiệt ngồi trước cây grand piano quen thuộc, đôi tay nhỏ nhắn nhưng dứt khoát lướt trên phím trắng đen. Âm nhạc vang lên đều đặn, mỗi nốt nhạc là một câu chuyện, một niềm vui, một cảm xúc mà cậu muốn chia sẻ với Hoàng Tinh.
Tinh đứng gần cửa sổ, dáng người thon gầy, uyển chuyển nhưng lạnh lùng, mắt theo từng ngón tay Đỉnh Kiệt. Cậu ít nói, nhưng ánh mắt tinh tế, quan sát từng chi tiết. Mỗi khi Đỉnh Kiệt lướt ngón quá nhanh hay bỏ nhịp, Tinh khẽ nhíu mày, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ để Đỉnh Kiệt hiểu:
“Cậu thấy chưa hoàn hảo.”
“Tinh… hôm nay thử tập bản mới với tớ không?”
Khâu Đỉnh Kiệt nở nụ cười, mắt sáng rực, một chút hồn nhiên nhưng đầy mong đợi.
Tinh khẽ gật đầu, bước tới. Âm nhạc vang lên, Tinh bắt đầu uyển chuyển theo nhịp, lạnh lùng nhưng tinh tế, hoàn hảo trong từng bước. Khâu Đỉnh Kiệt cười thầm nắm bắt cơ hội thử thách Tinh với một đoạn nhạc khó. Tinh nhíu mày, hơi nghiêng đầu, đôi tay lạnh lùng nhưng chính xác, bắt đầu uyển chuyển theo nhịp. Khoảnh khắc ấy giữa ánh sáng chiếu qua khung cửa và âm thanh hòa quyện, cả hai như đang tham gia một trò chơi vừa vui nhộn vừa căng thẳng, nơi chiến thắng không phải là ai giỏi hơn, mà là ai hiểu nhau hơn.
Sau buổi luyện tập cả hai người cùng nhau ra vườn anh đào, nhặt những cánh hoa rơi trên sàn.Khâu Đỉnh Kiệt đặt một cánh hoa lên tóc Tinh. Tinh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhưng thoáng sáng lấp lánh, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi. Đỉnh Kiệt cười rộn rã lòng rộn ràng. Không lời nào được nói ra, nhưng cả hai điều hiểu họ đồng đội, là bạn thân, là những người quan trọng với nhau.
Tuổi mười ba, cả hai bắt đầu tham gia các buổi biểu diễn nhỏ trong thành phố. Đỉnh Kiệt vẫn rực rỡ trên piano, nụ cười sáng rực khiến cả khán phòng ấm lên. Tinh thì lạnh lùng, bước nhảy uyển chuyển, từng động tác dứt khoát, khiến người xem vừa ngưỡng mộ vừa nể phục. Mỗi lần đứng chung trên sân khấu, Đỉnh Kiệt luôn tìm ánh mắt Tinh. Cậu nhận ra rằng không cần lời nói chỉ cần nhìn Tinh biểu diễn cậu đã thấy vui và an tâm.
Một buổi chiều sau giờ học Khâu Đỉnh Kiệt đưa cho Tinh một chiếc bánh tự làm.
“Cậu thử xem tớ làm theo công thức mới.”
Tinh nhìn chiếc bánh, lạnh lùng nhưng khóe môi khẽ cong nói
“Cậu định… mua chuộc tớ bằng bánh à?”
“Không đâu… chỉ là muốn cậu thử thôi,”
Khâu Đỉnh Kiệt đỏ mặt,tay chân lúng túng còn Hoàng Tinh khẽ bật cười nhẹ nhận bánh và gật đầu. Khoảnh khắc ấy, hành động nhỏ nhưng chứa đầy sự quan tâm, khiến trái tim Đỉnh Kiệt chậm đi một nhịp.
Những buổi chiều mùa đông, tuyết rơi ngoài cửa sổ, họ ngồi bên cây đàn piano, nhìn bông tuyết lững lờ rơi. Đỉnh Kiệt hỏi, giọng nhỏ
“Cậu có bao giờ nghĩ, nếu một ngày… không còn tập cùng nhau nữa thì sao?”
Tinh im lặng, ánh mắt lạnh nhìn ra ngoài tuyết, nhưng khóe môi khẽ đáp
“Không đâu… cậu và tớ sẽ luôn cùng nhau.”
Tuổi mười bốn, họ bắt đầu thử thách nhau nhỏ nhặt, vừa vui vừa rèn luyện kỹ năng. Đỉnh Kiệt đặt một nốt nhạc cực cao, cậu cười tinh nghịch.
“Tinh cậu theo kịp tớ chứ?”
Tinh khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhưng tinh ranh bước lên và uyển chuyển theo nhịp. Hai đứa trẻ cười nắc nẻ khi kết thúc, sự cạnh tranh trở thành trò chơi vui vẻ, vừa tăng kỹ năng, vừa gần nhau hơn.
Một tối mùa hạ, sau buổi biểu diễn lớn tại hội trường thành phố, ánh đèn rực rỡ chiếu lên sân khấu, Đỉnh Kiệt và Tinh đứng cạnh nhau. Họ vừa kết thúc phần trình diễn piano múa, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng. Khâu Đỉnh Kiệt nhìn Tinh, lòng bỗng thấy ấm áp và hạnh phúc lạ thường.
Khoảnh khắc ấy, tình bạn hồn nhiên từ tuổi 12–14 đã hóa thành sợi dây gắn kết đặc biệt, ngọt ngào và tinh tế, không lời nhưng cảm nhận rõ ràng. Những trò đùa tinh nghịch, những thử thách nho nhỏ trên sân khấu và phòng tập đã tạo nên một tuổi thiếu niên đầy ấm áp và sôi nổi. Piano và múa không chỉ là nghệ thuật, mà còn là ngôn ngữ để họ trò chuyện, hiểu nhau mà không cần lời nói.
Khi mùa xuân tiếp theo đến, họ vẫn như thế đứng cạnh nhau, đôi khi cười, đôi khi chỉ lặng lẽ quan sát. Tuổi 14 kết thúc, nhưng những kỷ niệm ấy, những bước chân nhỏ trên sàn piano và sàn nhảy cùng những nụ cười hồn nhiên đã khắc sâu vào tâm hồn hai thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro