Chương 2: Ly Cà Phê 70°C Và Sự Quan Sát Ngầm

Năm phút.

Năm phút cho một ly Americano không đường, không sữa, và phải ở nhiệt độ chính xác là 70°C.

Kyungsoo đứng trong phòng pha chế cao cấp dành riêng cho ban điều hành, tim đập nhanh hơn cả tiếng máy xay cà phê. Đây không phải là một yêu cầu, đây là một bài kiểm tra. Một bài kiểm tra được thiết kế để khiến người mới phải thất bại ngay từ đầu. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò, thậm chí là ái ngại của vài nhân viên khác khi họ lướt qua. Chắc họ đang cá xem cậu sẽ trụ được bao lâu.

Hít một hơi thật sâu, Kyungsoo trấn tĩnh lại. Nếu cậu gục ngã chỉ vì một ly cà phê, thì nói gì đến việc gánh vác món nợ khổng lồ của gia đình?

Cậu nhanh chóng pha một ly Americano đậm đặc. Vấn đề là nhiệt độ. Nước vừa đun sôi là 100°C, để nguội tự nhiên thì không thể nào canh chính xác được. Kyungsoo nhìn quanh, đầu óc hoạt động hết công suất. Và rồi cậu nhớ ra, trong túi xách của mình luôn có một thứ.

Nghĩ là làm, cậu vội vã chạy ra khỏi phòng pha chế, lướt đến khu vực làm việc của mình, mở túi xách và lấy ra một chiếc nhiệt kế điện tử nhỏ chuyên dùng để đo nhiệt độ thực phẩm. Đây là vật dụng cậu mua khi học làm bánh, một thói quen tỉ mỉ đã ăn sâu vào máu.

Quay trở lại phòng pha chế, cậu bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên. Cậu đổ cà phê ra một chiếc ly sứ dày để giữ nhiệt tốt hơn, sau đó cẩn thận nhúng đầu nhiệt kế vào. Màn hình hiển thị 85°C. Còn quá nóng. Cậu đặt ly cà phê vào một chậu nước lạnh, mắt không rời màn hình nhiệt kế.

80... 75... 72... 70.

Đúng 70°C!

Kyungsoo nhanh chóng rút nhiệt kế ra, đặt ly cà phê lên khay và đi về phía phòng Chủ tịch. Cậu gõ cửa, chính xác là vào phút thứ tư năm mươi giây.

"Vào đi."

Chanyeol vẫn ngồi ở đó, không ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính. Kyungsoo nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn, ngay cạnh tay phải của hắn. Mùi cà phê thơm nồng lan tỏa trong không khí.

Chanyeol dừng gõ phím. Hắn liếc nhìn ly cà phê, rồi liếc nhìn Kyungsoo, ánh mắt vẫn lạnh lùng không một tia cảm xúc. Hắn nhấc ly lên, đưa lên môi và nhấp một ngụm.

Kyungsoo nín thở.

Chanyeol đặt ly cà phê xuống, không một lời khen chê. Hắn chỉ hất hàm về phía cánh cửa. "Ra ngoài."

Kyungsoo cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi. Cánh cửa vừa đóng lại, Chanyeol mới đưa mắt nhìn ly cà phê một lần nữa. Hắn nhấp thêm một ngụm. Nhiệt độ hoàn hảo. Vị cà phê đậm đà vừa phải.

Lần đầu tiên, có một trợ lý không khiến hắn phải nhíu mày ngay từ nhiệm vụ đầu tiên. Một tia hứng thú thoáng qua trong đôi mắt sắc bén của hắn trước khi bị dập tắt bởi sự lạnh lùng cố hữu.

Ngày làm việc đầu tiên của Kyungsoo trôi qua như một cơn bão. Chanyeol là một cỗ máy làm việc đúng nghĩa. Mệnh lệnh của hắn luôn ngắn gọn đến mức tối giản: "Tài liệu", "Lịch trình", "Gọi cho Giám đốc Kim", "Hủy cuộc hẹn". Kyungsoo phải vận dụng 200% khả năng tập trung để hiểu và thực hiện chính xác. Cậu sắp xếp lại một chồng hồ sơ cao như núi mà Chanyeol chỉ quăng cho một câu "phân loại theo mức độ quan trọng". Mức độ quan trọng là gì thì không ai biết ngoài hắn. Kyungsoo đã phải đọc lướt từng bản hợp đồng, từng dự án để tự mình phân định.

Chanyeol, dù tỏ ra không quan tâm, nhưng thực chất lại đang âm thầm quan sát. Hắn thấy cậu trợ lý nhỏ bé của mình không hề than vãn, chỉ lặng lẽ làm việc. Hắn thấy cách cậu tạo ra một hệ thống ghi chú bằng màu sắc để phân loại công việc. Hắn thấy cậu từ chối lời mời ăn trưa của đồng nghiệp, để rồi đến gần 2 giờ chiều mới có thời gian chạy xuống cửa hàng tiện lợi mua một cái kimbap tam giác.

Đến cuối giờ chiều, trong lúc đi lấy một tập tài liệu, Chanyeol tình cờ nghe được giọng nói của Kyungsoo từ góc cầu thang thoát hiểm. Giọng cậu dịu dàng và ấm áp, khác hẳn với vẻ chuyên nghiệp cứng nhắc ở văn phòng.

"...Mẹ đừng lo, con ổn mà. Công việc tốt lắm. Con có tiền rồi, viện phí cứ để con lo... Vâng, con sẽ ăn uống đầy đủ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Kyungsoo quay lại và giật mình khi thấy Chanyeol đứng cách đó không xa. Cậu vội vàng cúi đầu chào, mặt hơi tái đi. Chanyeol chỉ lướt qua cậu như thể không nghe thấy gì, nhưng những lời đó đã vô tình lọt vào tai hắn.

Tám giờ tối. Văn phòng đã vắng tanh.

Kyungsoo cuối cùng cũng sắp xếp xong chồng tài liệu cuối cùng. Bụng cậu réo lên vì đói. Cậu lấy từ trong ngăn bàn một ly mì ăn liền, chuẩn bị đi lấy nước nóng.

Cùng lúc đó, Chanyeol bước ra từ phòng làm việc, tay cầm một hộp cơm bento cao cấp từ một nhà hàng Nhật nổi tiếng. Đây là bữa tối cho cuộc họp ban nãy, nhưng hắn đã không động đến một miếng vì một đối tác đã làm hắn bực mình.

Khi đi ngang qua bàn làm việc của Kyungsoo, bước chân hắn đột ngột dừng lại.

Ánh mắt hắn nhìn vào hộp bento tinh xảo trên tay mình, với những miếng cá hồi bóng mẩy và trứng cá hồi lấp lánh. Rồi hắn lại nhìn xuống ly mì ăn liền rẻ tiền trên bàn của Kyungsoo. Hai hình ảnh đối lập một cách trớ trêu.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng Chanyeol. Không phải là thương hại. Nó giống như một sự gai mắt, một sự khó chịu không tên.

"Reng!"

Hắn thẳng tay ném hộp bento đắt tiền vào thùng rác bên cạnh, tạo ra một tiếng động khô khốc.
Kyungsoo giật mình ngẩng lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Chanyeol không giải thích, chỉ liếc nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như cũ. "Dọn dẹp rồi về đi."

Nói rồi, hắn sải bước về phía thang máy riêng, để lại Kyungsoo một mình trong văn phòng rộng lớn, cùng với ly mì đang bốc khói và một mớ cảm xúc hỗn độn, khó hiểu.

Còn Park Chanyeol, khi đứng trong thang máy, lần đầu tiên tự hỏi tại sao hành động vứt bỏ một hộp thức ăn lại khiến tâm trạng mình trở nên kỳ lạ đến vậy

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro