Chương 6: Lời Tỏ Tình Thẳng Thừng
Không gian trong chiếc xe sang trọng bỗng trở nên đặc quánh, đến hít thở cũng khó khăn. Câu hỏi của Chanyeol treo lơ lửng, không cho Kyungsoo bất kỳ lối thoát nào. Cậu lắp bắp, cố gắng bám víu vào tấm khiên chuyên nghiệp cuối cùng của mình.
"Thưa Chủ tịch... tôi, tôi không hiểu ý ngài. Tôi chỉ đang cố gắng làm tốt công việc của một người trợ lý."
"Trợ lý?" Chanyeol nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo. "Một người trợ lý sẽ khiến tôi phải bận tâm đến bữa ăn của cậu ta sao? Sẽ khiến tôi phải hủy cuộc họp chỉ vì lo cậu ta về muộn sao? Sẽ khiến tôi mất ngủ cả đêm chỉ vì một bài hát vớ vẩn sao?"
Mỗi một câu hỏi của hắn như một nhát búa, đập tan tành sự phòng ngự của Kyungsoo. Cậu cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang rực lửa của hắn. Hóa ra, hắn biết hết, hắn để ý hết.
"Đừng giả vờ nữa, Do Kyungsoo." Chanyeol đưa tay nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải đối diện với mình. Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự chiếm hữu không hề che giấu. "Tôi không có thời gian và kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với cậu."
Hắn dừng lại một giây, ánh mắt khóa chặt lấy đôi mắt to tròn đang hoảng hốt của Kyungsoo.
"Tôi muốn cậu. Ở bên cạnh tôi."
Lời tỏ tình đến một cách thẳng thừng và bá đạo, không một chút hoa mỹ, không một chút lãng mạn. Nó giống một lời tuyên bố, một mệnh lệnh hơn. Kyungsoo hoàn toàn choáng váng. Đầu óc cậu trống rỗng. Chuyện mà cậu cho là vô lý nhất, hoang đường nhất, lại đang xảy ra.
"Chủ tịch... chúng ta không thể..." Cậu hoảng loạn lắc đầu, giọng nói run rẩy. "Ngài là chủ tịch, còn tôi chỉ là một nhân viên. Mọi người sẽ nói gì? Gia đình ngài... còn hoàn cảnh của tôi nữa... Chúng ta... không cùng một thế giới."
Đó là tất cả những nỗi sợ hãi thực tế nhất đang gào thét trong lòng cậu. Cậu sợ những lời đàm tiếu, sợ sự khinh miệt của người đời, sợ gia đình danh giá của hắn, và sợ chính bản thân mình sẽ bị tổn thương.
Nhìn thấy sự sợ hãi chân thật trong mắt Kyungsoo, sự tức giận trong Chanyeol bỗng nguội đi, thay vào đó là một cảm giác bất lực xa lạ. Hắn buông tay khỏi cằm cậu, thở ra một hơi dài.
"Đúng vậy." hắn thừa nhận, giọng nói không còn gay gắt. "Tôi không biết phải làm thế nào cho đúng. Tôi chưa bao giờ phải theo đuổi ai cả."
Hắn quay mặt đi, nhìn về phía trước, nhưng lời nói là dành cho Kyungsoo. "Tôi không biết nói những lời hoa mỹ. Tôi chỉ biết rằng, khi ở cạnh cậu, tôi cảm thấy bình yên. Khi thấy cậu ăn mì gói, tôi thấy chướng mắt. Khi nghe cậu hát, tôi không thể quên được. Tôi không quan tâm người khác nói gì, cũng không quan tâm cậu là ai hay gia cảnh thế nào."
Hắn quay lại, ánh mắt lần này không còn là sự chiếm hữu, mà là một sự chân thành đến trần trụi.
"Tôi chỉ biết rằng tôi muốn cậu ở bên cạnh. Mọi vấn đề khác, từ lời đồn đại đến nợ nần của gia đình cậu, tôi sẽ lo liệu. Cậu chỉ cần tin tôi."
Đó không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn về tình yêu vĩnh cửu. Đó là một lời cam kết của một người đàn ông dùng hành động thay cho lời nói. Nó đánh thẳng vào điểm yếu nhất của Kyungsoo – cảm giác an toàn. Gánh nặng mà cậu phải mang bấy lâu nay, hắn nói rằng hắn sẽ gánh vác nó cùng cậu.
Bức tường băng trong lòng Kyungsoo sụp đổ hoàn toàn. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, vị chủ tịch cao ngạo luôn khiến cậu sợ hãi, giờ đây lại đang để lộ ra một mặt chân thật và có phần vụng về. Trái tim cậu đập loạn nhịp. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng một cảm xúc ấm áp khác, mạnh mẽ hơn, đã trỗi dậy.
Cậu không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như không thể nhận ra.
Nhưng Chanyeol đã thấy.
Hắn không nói gì thêm. Hắn khởi động lại xe, nhưng không lái đi ngay. Hắn từ từ đưa tay mình qua, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Kyungsoo. Bàn tay cậu nhỏ bé và hơi lạnh, lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn và ấm áp của hắn.
Cái nắm tay không quá chặt, nhưng đủ để truyền đi một thông điệp rõ ràng.
Mối quan hệ của họ, từ giây phút này, đã bước sang một trang mới.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập của Seoul về đêm. Bên trong không gian tĩnh lặng đó, hai con người, hai thế giới, đã tìm thấy điểm giao đầu tiên của định mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro