Chương 11: Đối Mặt Với Sự Thử Thách Lớn


Sau buổi biểu diễn solo đầy ấn tượng, Minh Anh bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cách nhìn nhận của mình, cả từ chính bản thân lẫn từ các thành viên trong nhóm. Cô không còn chỉ là cô gái thực tập sinh mập mạp mà từng bước trở thành một phần không thể thiếu trong nhóm. Tuy nhiên, khi sự nghiệp bắt đầu có những bước tiến lớn, Minh Anh cũng phải đối mặt với những thử thách mới, không chỉ về công việc mà còn về tinh thần và mối quan hệ trong nhóm.

Công ty thông báo rằng nhóm sẽ tham gia một cuộc thi âm nhạc lớn, nơi các nhóm Kpop đang trong giai đoạn phát triển sẽ tranh tài để giành giải thưởng danh giá. Đây là một cơ hội không thể bỏ qua, nhưng cũng là một thử thách khắc nghiệt. Minh Anh nhận ra rằng, để có thể vượt qua cuộc thi này và tiếp tục gây dựng sự nghiệp, cô sẽ phải chứng minh được rằng mình có thể làm tốt hơn nữa, không chỉ là trên sân khấu mà còn trong cách tương tác với các thành viên khác và công ty.

Một buổi sáng sớm, nhóm tập trung tại phòng luyện tập. Những ngày gần đây, lịch trình dày đặc khiến các thành viên đều cảm thấy căng thẳng. Huấn luyện viên Lee thông báo về cuộc thi âm nhạc, và yêu cầu nhóm phải tập trung hoàn toàn vào việc luyện tập vũ đạo và kỹ thuật hát. Điều này đồng nghĩa với việc thời gian dành cho việc nghỉ ngơi hay thư giãn gần như không còn.

Minh Anh cảm thấy áp lực ngay từ khi nghe thông báo. Cô đã làm tốt trong màn trình diễn solo của mình, nhưng bây giờ không còn là lúc để tự mãn. Mỗi thành viên trong nhóm đều có mục tiêu riêng, và tất cả họ đều muốn giành chiến thắng. Tuy nhiên, càng luyện tập, Minh Anh lại càng cảm thấy mình đang tụt lại phía sau.

Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày thi đấu, Minh Anh cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi hơn bao giờ hết. Các buổi tập luyện kéo dài nhiều giờ, không chỉ căng thẳng về thể lực mà còn về tinh thần. Mỗi lần cô cảm thấy mình đã nắm vững một động tác vũ đạo, một kỹ thuật hát, thì lại có một điều gì đó mới xuất hiện khiến cô phải học lại từ đầu. Sự mệt mỏi tích tụ khiến tâm trí Minh Anh trở nên nặng nề, và đôi khi, cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục hay không.

Một buổi tối, khi buổi luyện tập kết thúc và mọi người đã ra về, Minh Anh vẫn ở lại phòng tập, đứng trước gương và cố gắng luyện lại một vài động tác. Cô nhận ra rằng mình đã mệt mỏi đến mức không thể tập trung. Cơ thể như nặng trĩu, tay chân rã rời, và những bước nhảy vốn trơn tru giờ đây lại trở nên vụng về.

"Cậu ổn không?" Một giọng nói vang lên phía sau. Minh Anh quay lại và nhìn thấy Jiwon đang đứng dựa vào cửa, ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Ừm, chỉ là hơi mệt thôi," Minh Anh mỉm cười yếu ớt, cố gắng giấu đi sự căng thẳng trong lòng.

Jiwon bước vào, ngồi xuống cạnh Minh Anh. "Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Nhưng đừng để mình kiệt sức như vậy. Mình biết cậu muốn làm tốt hơn, nhưng nếu tiếp tục như thế này, cậu sẽ không thể giữ được năng lượng cần thiết."

Minh Anh thở dài, buông tay khỏi chiếc gương. "Mình không muốn làm thất vọng mọi người. Mình muốn cho mọi người thấy rằng mình có thể làm được, rằng mình không chỉ là một cô gái mập mạp trong nhóm. Mình muốn chứng minh rằng mình có thể tỏa sáng."

Jiwon nhìn Minh Anh, đôi mắt cô như đọc thấu được cảm xúc trong lòng bạn mình. "Minh Anh, cậu không cần phải chứng minh gì cả. Không ai trong chúng mình nghĩ rằng cậu không thể tỏa sáng. Cậu có tài năng riêng của mình, và đó chính là lý do tại sao cậu ở đây. Hãy nhớ rằng, chúng ta là nhóm, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua thử thách này."

Minh Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của Jiwon. Dù áp lực và sự mệt mỏi vẫn còn đó, nhưng cô nhận ra rằng mình không đơn độc trong cuộc hành trình này. Cô có một gia đình thực sự trong nhóm, những người bạn sẽ luôn đứng bên cạnh và hỗ trợ cô vượt qua những khó khăn.

Ngày hôm sau, nhóm tập trung lại để tiếp tục luyện tập cho cuộc thi. Tinh thần của Minh Anh đã cải thiện đôi chút nhờ những lời động viên của Jiwon, nhưng cô vẫn cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên vai. Buổi tập hôm đó diễn ra rất căng thẳng. Cả nhóm phải thực hiện một màn trình diễn với mức độ vũ đạo khó hơn, và yêu cầu ca hát cũng trở nên phức tạp hơn. Minh Anh cảm thấy như mình đang bị bỏ lại phía sau.

Đến khi buổi tập luyện kết thúc, Minh Anh không thể kìm chế được cảm xúc. Cô đứng lặng người, nước mắt bắt đầu rơi xuống mà không thể kiểm soát. Cảm giác bất lực, tự ti, và mệt mỏi dâng lên trong lòng. Cô không muốn trở thành gánh nặng cho nhóm, nhưng chính cô cũng không biết làm sao để vượt qua những khó khăn này.

Ngay lúc ấy, Yuna đến gần Minh Anh, đặt tay lên vai cô. "Minh Anh, đừng lo lắng quá. Mình biết rằng mọi thứ đều có thể trở nên khó khăn, nhưng hãy tin vào bản thân mình. Cậu là một phần không thể thiếu trong nhóm. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Những lời của Yuna như một sự động viên lớn lao. Minh Anh hít một hơi thật sâu và lau đi những giọt nước mắt. Cô nhận ra rằng mình không cần phải gồng mình lên một mình. Cô có những người bạn bên cạnh, những người luôn tin tưởng và ủng hộ cô.

Ngày thi đấu cuối cùng đến gần. Tối hôm đó, trước khi nhóm lên đường tới địa điểm thi đấu, Minh Anh đứng nhìn vào gương một lần nữa. Cô không còn nhìn thấy một cô gái mập mạp đang lo lắng về việc mình có thể làm được không. Thay vào đó, Minh Anh nhìn thấy một người tự tin, sẵn sàng đối mặt với thử thách.

Buổi diễn bắt đầu, và nhóm bước lên sân khấu với tinh thần đầy năng lượng. Minh Anh cảm nhận được sự phấn khích trong lòng. Đây không chỉ là cơ hội để nhóm thể hiện tài năng, mà là cơ hội để cô chứng minh rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn.

Khi đến phần Minh Anh biểu diễn, cô cảm thấy đôi chân mình như nhẹ bẫng. Cô không còn sợ hãi, không còn lo lắng về hình dáng của mình hay việc mình có thể làm sai động tác hay không. Minh Anh chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc này. Cô nhảy với tất cả sức lực, thể hiện hết mình, và hát như thể không còn gì phải lo lắng. Được sống trong khoảnh khắc này, là chính mình, chính là điều quan trọng nhất.

Khi phần trình diễn kết thúc, Minh Anh mỉm cười. Cô không cần phải chứng minh điều gì. Cô đã làm hết sức mình, và đó chính là điều quan trọng nhất. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, và các thành viên trong nhóm nhìn cô với ánh mắt đầy sự tự hào. Minh Anh biết rằng cô đã vượt qua được thử thách lớn nhất trong cuộc đời mình – chính là vượt qua sự sợ hãi và tin tưởng vào bản thân.

End of Chapter 11.

Chương này đánh dấu sự trưởng thành của Minh Anh trong hành trình đối mặt với áp lực và thử thách. Cô không còn là cô gái luôn lo lắng về việc không đủ tốt, mà dần dần học cách chấp nhận bản thân và tìm ra sức mạnh nội tại. Với sự hỗ trợ từ bạn bè trong nhóm, Minh Anh đã vượt qua được những khó khăn lớn nhất và dần dần khẳng định được vị trí của mình. Câu chuyện của cô là minh chứng cho việc không ai có thể thành công mà không có những thử thách, và chính những thử thách đó mới giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro