Giai nhân sa lưới (chương 5)
“Hàn Nhi, Hàn Nhi, con gái của ta!” Một nữ âm bi thảm truyền vào bên tai.
Trong đầu Vũ Hàn hỗn độn cuồn cuộn, nhất thời không biết mình đang ở đâu, nàng cố gắng hết sức, miễn cưỡng mở ra mí mắt nặng trĩu. Liền đập vào mắt nàng, là một đám thiên kim khuê tú tay chân rối rít mặc đồ cổ trang, còn có một phụ nữ trung niên khóc con gái đến đứt ruột đứt gan.
Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng rơi trúng vào xưởng phim cổ trang sao?
“Phu nhân, tiểu thư –– tiểu thư tỉnh rồi!” Nha hoàn Tương Nhi kinh hỉ hô to.
“Hàn Nhi?” Phu nhân vừa mừng vừa sợ, hai tay khẽ run run xoa má nàng. “Cám ơn trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh, bảo bối của ta a !”
Nha, đầu nàng bắt đầu đau. “Các người làm ơn thương tình, nói cho tôi biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì được không?”
Phụ nhân khụt khịt mũi, lau rồi lại khóc vì cực hỉ. “Hàn Nhi, con vừa mới tỉnh lại, không cần nói chuyện nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi, điều dưỡng tốt sức khỏe, sau này nương sẽ từ từ kể cho con.”
“Nương?” Mẫu thân nàng đã đi từ sớm, từ khi nào lại xuất hiện ‘nương’ này?
Nhưng đối phương hiển nhiên cho câu nghi vấn của nàng trở thành lời đáp, “Nữ nhi ngoan, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Trời! Đầu nàng không chỉ đau, giờ còn đau gấp đôi luôn!
Được rồi, muốn người ta đã muốn mình nghỉ ngơi, thịnh tình vậy đâu thể chối từ, nàng không ngại liền im lặng nghỉ cho phải phép.
“Vậy, tạp vụ nhân có lẽ nên bớt đi một chút? Tôi không quen bị người khác nhìn chằm chằm lúc ngủ.”
“Nha, được, được, con an tâm nghỉ tạm, cha con sẽ sớm đến thăm con. Tương Nhi, ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư.”
Sau khi một đám người dưới lui xuống,Vũ Hàn quay sang nhìn cô gái thanh tú duy nhất còn lại. “Cô là Tương Nhi?”
“Vâng.” Tương Nhi để ý đến vẻ mặt hoang mang bất định của Vũ Hàn. “Tiểu thư, hình như người –– không nhận ra em? Em là nha hoàn bên người của tiểu thư, người đã quên ư?”
“Nha hoàn bên người? Tại sao có thể như vậy… Tôi chỉ nhớ lúc trên máy bay, hình như máy bay gặp vấn đề, sau đó –– sau đó cái gì cũng không biết. Lúc sau tỉnh lại, kỳ lạ lại gặp một cái nha hoàn bên người cũng mẫu thân –– nga, trời, trời ạ!” Nàng vùi vào chăn bông kêu thảm.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tương Nhi khẩn trương tiến lại bên giường. “Có cần em đi gọi lão gia và phu nhân lại đây không?”
“Không không không, không cần!” Vũ Hàn vội vàng kéo tay Tương Nhi. “Em chỉ cần nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì là được. Tại sao ta lại nằm ở đây?”
Nàng phải mau chóng biết được chân tướng sự tình.
“Người không nhớ rõ?”
“Vô nghĩa, nếu không ta phải hỏi em sao?” Nàng tức giận.
“Sau giữa trưa hôm qua, em cùng tiểu thư ra hoa viên tản bộ, ai ngờ lúc em quay vào phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm cho người, khi trở lại, tìm chung quanh không thấy người đâu, mới phát hiện người trượt chân ngã xuống hồ. Chắc do mới mưa, nên đất trơn.” Tương nhi trung thực kể cho nàng những gì nàng thấy tận mắt.
Ngã xuống hồ sao? Khoa trương quá đi! Nếu Lang Mạnh Tiều nghe được, không lấy ra cười nàng đến ngàn năm vạn năm mới là kỳ tích.
“Người kia –– ý ta là, nương của ta –– gọi ta là Hàn Nhi?”
“Đúng vậy, người tên Sở Hàn Vũ, ngay cả tên mình người cũng đã quên?” Tương Nhi ngạc nhiên trợn mắt xem xét nàng.
Sở Hàn Vũ? Nàng như bị điện giật, nhất thời trợn mắt, miệng há hốc, sắc mặt trắng bệch.
Sao có thể như vậy? Sở Vũ Hàn thời Đại Tống? Nhân vật chính của câu chuyện tình yêu xưa? Tuyệt sắc nữ nhân được vị thiếu niên anh hùng đem lòng yêu? Chủ nhân tòa Hàn Vũ Lâu?
Đầu nàng trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tư duy.
Gần như bất lực, nàng hỏi: “Sở trong sở sở phong tư, Hàn là rét lạnh, Vũ là giọt mưa?”
“Vâng!”
Nhìn một cái, vì sao nàng lại rơi vào hỗn loạn thế nay? “Em không phải sẽ nói vơi ta, hiện tại là Đại Tống chứ?”
“Đúng vậy a!”
Nàng cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời rên rỉ. “Ông trời ơi, con biết làm gì bây giờ?”
“Tiểu thư, người hỏi toàn những cậu kỳ quái nga! Người sắp làm tân nương rồi, nếu không giữ tâm bình khí hòa chờ trang chủ Kiều gia tới rước, thì bây giờ biết làm sao?”
“Cưới?” Vũ Hàn –– nga, không, là Hàn Vũ nhảy dựng lên. “Đùa kiểu gì vậy, ai làm tân nương?”
“Tiểu thư, tiểu thư ––” Oa, không phải mới vừa rồi còn ủ rột ư? Sao giờ lại trông khỏe mạnh đến mức có thể sinh long hoạt hổ loạn khiêu? “Tiểu thư, người có lẽ vẫn nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
“Nói cho ta biết đã, ai sẽ thành thân, ai sẽ thành tân nương?” Nàng đau khổ cầu trời khấn phật, không phải là nàng –– hiển nhiên hôm nay thiên đình là lễ hội, không có ai thụ lí thỉnh cầu của nàng. “Chính là tiểu thư nha!”
Xong rồi, thự sự là xong rồi! Nàng ngã lại xuống giường, rốt cục hỏi vấn đề gì, cũng càng khiến nàng không thể thừa nhận đây là sự thật, bức nàng phát điên, nổi điên lên mất!
…
Thân thể vốn gầy yếu, được Sở lão gia và Sở phu nhân tha thiết quan tâm cùng dốc lòng chăm sóc, Vũ Hàn dần dần hồi phục sức khỏe, dung nhan tái nhợt khiến người ta đau long muốn khóc, nay đã có sức sống, phiến hồng.
Nàng xem xét ảnh mình trong gương đồng, nay nàng thật thỏa lòng hiếu kỳ, mặc đò cổ trang vào, quả thực rất giống Hàn Vũ, tản ra phiêu dật ôn nhu làm người người rung động –– Kỳ thật cũng không hoàn toàn thỏa mãn tò mò, vì tiểu mỹ nhân trong giương dù sao cũng không phải nàng –– đôi mày lá liễu, đôi mắt linh động sáng như sao trên trời thu, cái mũi thẳng xinh xinh, môi anh đào không son mà hồng, đôi má trong trắng lộ hồng, vô cùng mịn màng. Dung mạo tinh xảo không tỳ vết như phù dung, người mới gặp không khỏi nhất thời tâm đãng thần diêu, nhìn nàng như thấy tiên tử hạ phàm.
Đây là giương mặt nàng nhìn suốt hai mươi ba năm, nếu thật muốn nói có gì khác, có lẽ chỉ là trang phục!
Quần áo màu thủy lam quý phái, càng khiến chủ nhân tựa tiên nhân, tuyệt mỹ xuất trần, đây là bộ dáng hai mươi ba năm qua nàng chưa từng thấy, nàng cũng không biết khi mặc đồ cổ trang, lại đoạt hồn như vậy. Nhưng, tuy rằng dung nhan giống nhau, thân hình này cũng không phải của nàng, nàng dám khẳng định!
Không chỉ vì nàng lần tỉnh lại phát hiện ra mình giả dạng cổ điển, còn vì đâu có gót sen tam tấc (Xem chi tiết tại http://giadinhruby.wordpress.com/2010/06/30/kim-lien-tam-th%E1%BB%91n-got-sen-ba-t%E1%BA%A5c/) .
Nói gót sen tam tấc thì có chút thái quá, nhưng hai chân này quả thực so với chân của nàng có bé hơn một chút. Toàn thân cao thấp đều giống nhau như đúc, chỉ có đôi bàn chân là khác biệt lớn nhất, cho nên, thân thể này hẳn không phải của nàng.
Như vậy, hết thảy chuyện này phải giải thích thế nào?
Điều duy nhất nói có thể nghe được, đại khái là linh hồn nhập thân.
Nàng không rõ vì sao lại phát sinh loại sự tình này, sao có thể từ thế kỷ hai mươi mốt về thời cổ đại xa xôi, mà chủ nhân cơ thể này đã chạy đi đâu? Điều duy nhất có thể xác định là, nàng tạm thời không trở về được, khả năng sẽ phải ở lại đây nghỉ dưỡng một thời gian.
“Được rồi, Sở Hàn Vũ thì Sở Hàn Vũ, đến đâu tính đến đó.” Nàng tin rằng, ông trời nếu đã dám cùng nàng vui đùa một trận lớn như vậy, hẳn đã có chuẩn bị thu dọn tàn cục. Nàng hiện tại bó tay không có cách nào, đạt tiêu chuẩn ‘mặc cho số phận’.
Đợi chút, cũng không thể hoàn toàn mặc cho số phận, ít nhất nàng sẽ không theo đuổi hủ tục ‘Cha mẹ chi mệnh, môi trước ngôn’ mà ngồi chờ, mặc nhiên gả cho một người mình chưa từng gặp mặt, không chút quen biết.(Hôn nhân do cha mẹ định đoạt, cùng lời bà mối)
“Tương Nhi, giúp ta một việc!” Nàng tâm vừa định liền kéo cánh tay nhỏ bé của Tương Nhi. “Giúp ta tìm một bộ quần áo nam trang đến đây.”
“Tiểu thư, người muốn làm gì?” Tương Nhi mơ mơ hồ hồ.
“Đi xem vị hôn phu tương lai của ta, xem rốt cục hắn là thần thánh phương nào.” Môi nàng bất giác chưa mấy phần thần bí mà sâu xa ý cười.
“Tiểu thư!” Tương Nhi kinh hô. “Vạn lần không được nha! Thiếu nữ chưa lấy chồng không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, nếu không –– vị hôn phu của người sẽ nghĩ gì? Tám phần đem người đánh đồng với loại nữ nhân không có giáo dưỡng…”
Tương Nhi lấy đại nghĩa, nói đến nước miếng tung bay, Hàn Vũ cũng không để một chữ vào tai.
Hừ, nếu hắn đúng là cổ hủ như vậy, cho rằng hoa cúc khuê nữ không được ra khỏi đại môn, nhị môn không bén mảnh, phải ở nhà ngoan ngoan thuê thùa ngắm hoa thì nàng cũng không còn cách nào. Dù sao nàng cũng không định gả cho hắn. “Ta hiểu, ta sẽ cẩn trọng. Tốm lại hết thảy đã có ta tha thứ, em chỉ cần làm theo lời ta phân phó thôi.”
“nhưng mà…”
“Phiền phức vậy sao? Rốt cục là ta hay em lớn hơn? Cẩn thận ta cuốn gói em thành chả mực!” Bất đắc dĩ, ngay cả uy hiếp chiêu cũng đem ra dùng.
Cuốn gói? Là ý gì? Tuy rằng không hiểu, nhưng Tương Nhi nhìn vẻ mặt chủ tử liền hiểu được, cái kia nghĩa là: ‘Tâm ý ta đã quyết, ngươi đừng nhiều lời nữa’. Đành nhận mệnh đi tìm nam trang.
...
“Tiểu –– tiểu thư, người chắc chứ?” Tương Nhi nơm nớp lo sợ nhìn quần áo thanh sam, thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng.
“Không lề mề, xiêm y ổn cả, người cũng đi thôi, còn có gì phải lăn tăn lui bước?” Hàn Vũ nhìn đôi mắt do dự của Tương Nhi, ra mệnh lệnh. “Em rốt cục có đi với ra hay không?”
Tuy là câu nghi vấn, ánh mắt lại kiên quyết không cho phản kháng.
“Đi –– đi!” Bất đắc dĩ, Tương Nhi đành phải khuất phục.
…
Phong Kiều sơn trang
Trang chủ Kiều Mạnh Lăng lạnh hé ra gương mặt không tỳ vết, tuấn mĩ mà cương nghị, mỗi người xung quanh đều mơ hồ tự ý thức được nguy hiểm mà tản ra, ai cũng thông minh cách hắn ba thước.
“Trang chủ!” Hộ vệ bên mình Thạch Tấn Đình của hắn cung kính gọi, thấy mặt Mạnh Lăng như trước không đổi, có vẻ trầm tư, vì thế ngậm miệng, không nhiều lời nữa.
Qua một hồi im ắng, trong thư phòng đang lặng ngắt như tờ lại vang lên giọng nói trầm thấp, cùng mười phần tuyệt đối uy nghiêm. “Tấn Đình, thay ta từ hôn!”
“A?” Tuy rằng đã theo bên người Mạnh Lăng một thời gian, chứng kiến nhiều việc tạo nên vài phần băng giá của Mạnh Lăng bây giờ - cho tiền mà sắc mặt không đổi, nhưng mà nghe thấy mệnh lệnh vừa phát ra, hắn vẫn chấn động một hồi.
Gần đây vì hôn sự với thiên kim độc nhất của Sở gia –– Sở Hàn Vũ, trang chủ cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo. Khi định ra hôn sự này, Mạnh Lăng mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng chưa ai từng nói với hắn chuyện này, hắn hoàn toàn không biết. Mãi đến ba năm trước đây, trước khi lão trang chủ lâm chung mới cho hắn biết, mình mười hai năm trước từng gặp một nam tử rơi vào nguy cơ thất bại mà vẫn vươn lên được, cho nên trở thành tâm đầu ý hợp. Ông thấy con gái của đối phương thông minh lanh lợi, là một tiểu nữ xinh đẹp như châu ngọc, vì thế hai nhà liền ước định tương lai kết thành thông gia.
Đối phương họ Sở, lại nhiều năm mất liên lạc, cho nên lão trang chủ cũng không định cho hắn biết, ai ngờ sau này vô tình tái kiến, ước định năm xưa được nhắc lại.
Lúc biết chuyện,Mạnh Lăng căn bản là khó mà chấp nhận. Không nói nhiều đến chuyện hắn phải cưới một cô gái hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không biết gì –— tuy là phụ thân nhiều lần cường điệu Sở Hàn Vũ tài danh nhiều mắt, là mỹ nhân hiếm có.
Nhưng, hắn đâu phải người coi trọng sắc đẹp, đối phương đẹp hay không không phải trọng điểm, quan trọng là, nàng là người gần bên hắn cả đời, mà hắn còn chưa biết được nàng có hợp với mình không.
Sau, phụ nhân nhắm mắt xuôi tay, với hôn sự náy, hắn ngàn vạn lần không muốn, bất đắc dĩ lấy cớ giữ đạo hiếu vi phụ thân ba năm, kéo dài thời gian. Nay, ba năm đã trôi qua, hắn đã ba mươi, không có lý do gì để trì hoãn nữa. Nếu lại lùi lại, sẽ làm chậm trễ tuổi thanh xuân của người ta, vì thế, hắn hạ quyết tâm –— từ hôn.
Biết rõ chủ tử một khi hạ quyết định, lại đã nói ra, thì tuyệt đối không thể cứu vãn được. Nếu muốn hắn hồi tâm chuyển ý, không bằng chờ nước sông Trường Giang, Hoàng giang khô cạn còn có vẻ nhanh hơn. Nhưng, Thạch Tấn Đình vẫn to gan như cũ, kiên trì nói: “Trang chủ, cầu xin người suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng quyết định!”
“Bảo ta đi cưới một nữ tử tình cảm ra sao còn chưa biết thì ta mới thực sự cân nhắc!” Hắn thản nhiên nói, trên mặt không hề biểu lộ biểu tình một chút hỉ nộ ái ố. “Ta thà rằng Sở gia trách ta thất tín vô tình, cũng không muốn miễn cưỡng mình đi cưới một cô gái không khác gì người ra lạ về làm vợ. Loại hôn nhân này rất buồn cười, ta không biết mình có biện pháp nào có thể cùng nàng sớm chiều ở chung. Ta không muốn tự biến mình thành kẻ hồ đồ –– ngươi nên hiểu rõ ta là người làm việc nguyên tắc, cũng không làm chuyện không chắc chắn, ngươi hiểu chứ?”
“Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ đi làm ngay.” Sở dĩ không hề khuyên hắn, là vì không muốn uổng phí khí lực, lãng phí nước miếng, dù sao kết quả nhất định là –— từ hôn.
Thạch Tấn Đình đang định bước đi, một gã canh cửa nơm nớp lo sợ truyền tin vào: “Trang chủ, có một công tử nhất định muốn gặp ngài, hắn nói –—”.
“Không gặp.” Hắn không chút nghĩ ngợi đã truyền lệnh xuống. Phiền phức, hắn nào có tâm tình gặp khách, nghĩ hắn là người ba đầu sáu tay sao. “Thỉnh hắn khi khác quay lại.”
“Nhưng mà——” Người này nhất định không hiểu ý tứ trong lời hắn, nếu không thì chính là kẻ chán sống, cư nhiên còn ‘cả gan’ nói: “Hắn nói muốn cùng ngài nói chuyện liên quan đến hôn sự hai nhà Kiều – Sở…”
“Nói không gặp là không –— đợi chút!” Hắn phút chốc ngừng lời. “Thỉnh hắn vào đây! Tấn Đình, ngươi chờ một chút.”
“Dạ.” Câu này đồng thời từ hai cái miệng phun ra.
Mà Hàn Vũ chờ lâu đã tích đầy một bụng hỏa khí.
Làm cái quỷ gì vậy, gặp mặt thôi cũng phiền toái như vậy, may cho ngươi hôm nay, ta muốn đùa giỡn một chút nha! Nếu bổn cô nương không bất hạnh đính hôn cùng ngươi, không cần biết ngươi là A Miêu hay A Cẩu, muốn gặp bổn cô nương, hừ, không có cửa đâu!
“Công tử, trang chủ nhà ta cho mời.” Đợi mấy lời này làm nàng thực vất vả.
“Tốt, tiểu quản gia, vất vả cho ngươi.”
Hàn Vũ cùng Tương Nhi đi cùng người dẫn đường, một mạch hướng thư phòng đi tới.
Ta thực muốn xem bộ dạng ngươi đến tột cùng có phải Phan An tái thế hay không, ngay cả việc gặp mặt cũng tự cao tự đại! Hàn Vũ lẩm bẩm trong lòng.
“Trang chủ chờ người bên trong, mời vào.”
“Cảm ơn ngươi, làm phiền ngươi rồi.” Hàn Vũ khẽ gật đầu trí tạ, rồi mới cùng Tương Nhi mở cửa mà vào.
Vừa vào cửa, bao lời chuẩn bị muốn nói đều tắc lại ở yết hầu, cả người hoàn toàn ngây dại!
Lăng Mạnh Tiều? Sao có thể là hắn?
Nàng có thể nói gì? Không phải oan gia không tụ đầu, là oan gia ngõ hẹp sao?
Từ thế kỷ hai mươi mốt vượt tám trăm năm về Đại Tống, nàng cư nhiên vẫn là không đá được hắn đi! Làm bậy nha!
...
Đối với ánh mắt chăm chú đến thất thần của nàng, Mạnh Lăng tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen, hắn châm chọc nhếch đôi mày rầm, lạnh lùng nhìn nàng.
Oa nhi này –— đúng vậy, nàng là nữ oa nhi, tuy là mặc một thân trang nam, lại giấu không được nét phiêu dật mềm mại đáng yêu vốn có.
Nàng là ai? Tìm hắn có mục đích gì?
Mãi đến khi Tương Nhi khẩn trương kéo kéo tay áo của nàng, Hàn Vũ mới ý thức được sự thất thố của mình.
Nàng hắng giọng. “Ách, mạo muội tới chơi, chiếm dụng một ít thời gian của ngài, thật có lỗi –—”
Mạnh Lăng thờ ơ, không thèm che dấu lớn mật nhìn nàng chăm chăm, thấy Sở Hàn Vũ mất tự nhiên, má đỏ ửng.
“Ngươi là ai?” Hắn rốt cục thu hồi ánh mắt, lạnh giọng hỏi.
Hắn đúng là tên cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì!
Hàn Vũ cung kính khiêm nhượng đứng lên, không ngại ngẩng đầu nhìn lại hắn. “Ngài từ nhỏ đến lớn ‘cuộc sống cùng luân lý’ với ‘công dân cùng đạo đức’ là hiểu như thế nào? Ta đoán thành tích của ngài nhất định không tốt! Sư phụ của ngài chẳng nhẽ không dạy ngài, trước khi hỏi tên của người khác, thì phải lễ độ mà nói tên của mình sao?” Nàng tiện thể cho hắn học một bài giáo dục đạo đức.
Nàng đang nói cái gì? Tuy rằng vái chỗ Mạnh Lăng nghe không hiểu, nhưng có thể khẳng định rằng, nàng mất hứng, nàng đang mắng hắn!
“Đây là chỗ của ta.” Ngữ điệu như băng, mặt không chút thay đổi nhắc nhở nàng, để tránh nàng kiêu ngạo quá.
“Làm chi, chỗ của ngài thì đã sao? Bản cô –— ách, bản công tử mắng không lầm!”Báu bở gì chứ, nàng khinh thường a!
Trong thiên hạ, chỉ sợ tìm không được mấy người dám nói chuyện với hắn như vậy, trừ bỏ tiểu cô nương không biết sống chết này!
Ngoài ý muốn, hắn cư nhiên không hề nổi giận, đáy mắt còn mơ hồ hiện lên ý tán thưởng.
“Còn nữa, ta cũng không cần biết tên ngài là gì.” Nàng nhớ tới kẻ bị mình cấm nhắc tên kia, thuận miệng nói: “Ngài có gọi là Kiều Mạnh Lăng cũng không phải chuyện của ta!”
Mạnh Lăng vừa mới biểu lộ ý cười liền nhanh chóng rút lại, lãnh khốc như băng thay thế. “Xem ra ngươi điều tra ta thập phần rõ ràng, ngươi rốt cục là ai?”
Hàn Vũ cũng ngây cả người. “Ngài tên Kiều Mạnh Lăng thật sao?”
“Không phải ngươi đã biết rõ?” Thanh âm lạnh làm người ra không rét mà run, người không có can đảm, bị ánh mắt dọa người của hắn nhìn chằm chằm, chị sợ muốn vỡ mật.
Tuy nhiên, Hàn Vũ không nằm trong diện đó.
Nàng nhìn như không thấy, bình tĩnh ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, thoải mái như muốn chọc giận hắn, tiêu sái quạt quạt tờ giấy trong tay, lại tao nhã quạt vài cái nữa. “Uy, ngài nóng không? Ta nóng quá nga, chỗ của ngài đều không có điều hòa, ngay cả quạt điện cũng không có, thực thiếu thốn nga!”
Hắn không hiểu gì, tuy rằng không biết nàng nói gì, nhưng người ta không đem hắn để vào mắt bất quá lại là sự thực, mà hắn phát hiện chính mình cư nhiên lơ đễnh.
Hắn, Kiều Mạnh Lăng, uy chấn khắp giang sơn, hắc bạch lưỡng đạo(chỉ giới giang hồ cả tà đạo và chính nghĩa) ai cũng kính hắn ba phần. Một cái cau mày có thể làm phong vân biến sắc, người người rùng mình, thế lực hắn đạt được, chỉ sợ không mấy ai có thể chống lại. Nhưng mà, tiểu cô nương trước mắt tựa hồ không biết ‘sợ’ là nói cái gì. Nếu đổi thành người khác, đại khái ngay cả thở mạnh cũng không dám, sớm run rẩn vô lực quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Ngươi –—” Thạch Tấn Đình bước ra từng bước, chuẩn bị đại giáo huấn nàng, lại bị Mạnh Lăng dùng ánh mắt ra hiệu, lui sang một bên.
“Cô –—” Người ta nếu đã nữ phẫn nam trang, chính là không muốn người khác biết nàng là nữ nhân, bây giờ vạch trần thì đúng là đáng giận, nghĩ vậy, hắn lập tức sửa lại. “Công tử, người không phải nên nói rõ mình đến đây với ý định gì?”
“Nga, đúng rồi!” Hàn Vũ như vừa tỉnh mộng. “Ta là vì hôn sự của ngài và Sở Hàn Vũ mà đến.” Nàng liếc mắt nhìn hắn, hắn vẫn là đang rối tinh rối mù –— nhưng vẫn là bộ dạng tự cao tự đại như trước, muốn nàng gả cho hắn? Chi bằng giết nàng đi!
Chỉ cần nghĩ đến việc phải gả cho hắn, nàng liền nhịn không được kêu rên. Không, không, không! Dù thế nào cũng không thể để hôn sự này trở thành sự thật!
Vì thế nàng dứt khoát nói: “Ta đề nghị ngài không cưới nàng thì có vẻ tốt hơn, nếu không ngài sẽ hối hận cả đời, hối hận đến nỗi gặp trở ngại, hối hận đến bóp cổ tay, hối hận đến mũi chảy máu kiêm miệng sùi bọt mép, hối hận đến dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn, chí tử phương hưu(đến chết không ngừng)!
“Tiểu –— công tử!” Tương Nhi quá sợ hãi, kéo kéo ống tay áo nàng, muốn ngăn cản nàng nói năng lung tung.
“Đứng làm ồn, ta đều có chừng mực!” Hàn Vũ nhỏ giọng nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Mạnh Lăng đột nhiên hiện lên một tia hứng thú, hắn bất động thanh sắc, cố tình lạnh nhạt, nghiêm túc nói: “Ngươi có biết mình là người đi phá nhân duyên không? Ta có cưới Sở cô nương hay không thì có liên quan gì đến ngươi?”
Quan hệ cực lớn a! Nàng tăng âm lấy cổ vũ thanh thế. “Ngài đừng nghĩ ta nói chuyện giật gân, ta nói thật là, ngài tuyệt không thể lấy Sở Hàn Vũ! ”
“Tiểu –—”
“Câm miệng!” Hàn Vũ tức giận quát tiểu thư đồng đáng thương đang lo sợ bên cạnh.
“Nga?” Mạnh Lăng nhướn đôi mày anh tuấn, chậm rãi hỏi: “Nhưng ngươi phải nói thật lý do là gì, vì sao ta không thể cưới Sở Hàn Vũ?”
“Cái này——” Nàng nghĩ nghĩ. “Nói cho ngài biết nga, Sở Hàn Vũ kia không tài không đức, khuôn mặt xấu xí, thiếu muối trầm trọng, được nuông chiều mãnh liệt, quen thói tác oai tác quái, lại còn lớn giọng, cử chỉ thô lỗ, một chút dáng dấp con nhà gia giáo cũng không có…” Lời nào có thể phá hỏng hình tượng đều dùng cả, nếu không nhờ kỹ năng đấu khẩu với tên phóng đãng vô sỉ, lời nói lại vô cùng ác độc nào đó, nàng hẳn không biết bôi đen mình ra sao.
Mục đích của cô gái này thập phần rõ ràng, nàng không muốn hắn cưới con gái độc nhất của Sở gia, mà nguyên nhân —— rất đáng suy ngẫm, xem ra sự tình phát triển càng lúc càng thú vị.
Mạnh Lăng gắng nhịn xuống ý cười. “Phải không vậy? Nhưng theo ta được biết, tiểu thư Sở gia xinh đẹp, độc nhất vô nhị, tâm tư linh hoạt lại lương thiện hiểu biết.”
“A?” Nàng ngưng lại một chút, nín thở hỏi:”Ngài gặp nàng chưa?”
“Chưa từng gặp mặt.”
Nàng thở ra: “Vậy đấy, ngài nghĩ xem, nếu nàng thật sự tốt như vậy, còn có thể chờ đến bây giờ cho ngài cưới sao? Hai mươi ba tuổi đã muốn làm gái ề chồng, đương nhiên là vì không ai dám muốn nàng, mới nhất quyết đưa cho ngài, nếu không làm ngài hình dung về nàng tốt một chút, ngài sẽ cam tâm lấy nàng sao? Người ta chờ ngài kiệu hoa đưa đến cửa, tân phòng tiến vào, ngài còn đường sống mà đổi ý, có không?” Trên thực tế, trong thời cổ đại, cô gái hai mươi ba tuổi mà còn chưa lấy chồng —— ai, phân nửa là hy vọng xa vời. Nhưng Hàn Vũ thì khác, nàng là vì có sẵn hôn ước, lão gia nặng tín trọng nghĩa, cho nên từ trước đến nay người cầu thân đến cửa đều bị đuổi khéo. Nàng vẫn là khuê nữ.
“Tiểu –—” Tương Nhi khuyên can, Hàn Vũ lừ mắt một cái, lời định nói lại nuốt trở vào.
Mạnh Lăng hắng hắng giọng, che dấu ý cười khó nhịn, hắn cố tình trầm ngâm tự nói: “Nói có lý.”
Hàn Vũ âm thầm đắc ý, cười trộm dưới đáy lòng, lập tức thừa thắng xông lên. “Cho nên, ngài tốt nhất nhanh từ hôn, không tương lai hối hận không kịp, khóc chết cũng không có ai thương xót.”
“Đa tạ ý tốt của huynh đài, tại hạ ghi nhớ trong lòng.”
“Không cần khách khí, ngài chỉ cần nhớ rõ lời ta, tuyệt đối đứng cưới Sở Hàn Vũ là được.” Ok, công thành lui thân, nên hồi phủ. “Ta phải đi, nhớ rõ nga!” Đã nói thành như vậy, dù hắn đại lượng đến mấy, cũng không dám tùy tiện lấy Sở Hàn Vũ.
Nàng đi rồi, Thạch Tấn Đình mới do dự mở miệng: “Trang chủ, chủ tớ kia hình như——”.
“Nàng thật đáng yêu, rất cá tính, đúng không?” Mạnh Lăng nhìn bóng dáng Hàn Vũ đi xa, khóe miệng cơ hồ có nét cười.
“Vậy—— việc từ hôn?” Hắn nghĩ, lúc trước trang chủ tưởng đối phương là giai nhân tuyệt sắc còn không chút do dự từ hôn, huống gì bây giờ đã biết chân tướng sự thật, hôn nhân cửa này, là triệt để tuyệt vọng.
Không ngờ, Mạnh Lăng cư nhiên trả lời: “Chọn ngày, chúng ta chính thức ra mắt Sở gia!”
“A!” Đáng thương Thạch Tấn Đình, bị tác phong làm việc của Mạnh Lăng dọa cho choáng váng, hắn vĩnh viễn không đoán ra chủ tử thâm trầm này nghĩ những gì trong đầu!
Mạnh Lăng thản nhiên mỉm cười, trong nụ cười còn có chút nhu tình. “Ngươi có biết thiếu niên tuyệt mỹ như họa vừa rồi là ai không?”
“Ai?”
Hắn phiết phiết môi, vẻ mặt bí hiểm. “Sở Hàn Vũ!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro