CHAP 2 : YongHwa's Voice

Vừa trở về từ Nhật bản, Yong hwa cảm thấy mệt mỏi với lịch trình làm việc dày đặc, quyết định để cho bản thân được nghỉ ngơi một ngày, anh khóa di động và rời khỏi kí túc xá mà không thông báo với quản lý của mình.Lái xe đi khắp thành phố Seoul nhưng cuối cùng anh lại dừng xe tại khu phố Dongbonggu -khu phố mà anh đã cố tình xóa ra khỏi trí nhớ của mình kể từ ngày anh xa cô.Đây là lần đầu tiên trong suốt 10 tháng qua,anh mới trở lại nơi này.Nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm của anh và cô,nơi đã khiến anh yêu tha thiết một người con gái.

Rời khỏi xe và đi bộ trên con đường thân thuộc, Yong Hwa cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nhớ về cô " Chỉ hôm nay thôi, mình sẽ chỉ nhớ cô ấy hết ngày hôm nay thôi ". Câu nói đó không biết Yong Hwa đã tự nói với chính mình biết bao nhiêu lần chỉ biết rằng mỗi một ngày trôi qua anh lại càng nhớ cô nhiều hơn,yêu cô nhiều hơn.

Hôm nay đã là 23/12, Seoul lạnh đến se lòng,đặc biệt càng lạnh hơn khi giờ đây cô không còn ở đây bên anh.Siết chặt chiếc khăn quàng cổ, anh tự hỏi không biết cô có còn giữ chiếc khăn mà anh tặng không, hay cô đã quên nó giống như cái cách mà cô đã quên anh.

Bước vào một quán cafe nhỏ, Yong Hwa nhận ra đây là nơi đầu tiên anh gọi cho cô món cafe khoai lang.Ngồi vào đúng chiếc bàn mà khi xưa đã ngồi cùng cô, anh cảm thấy nhớ cô hơn bao giờ hết.Gọi cho mình một ly sữa thảo mộc,anh lại nhớ về hương vị ngọt ngào từ những ly sữa thảo mộc do chính tay cô pha.Nhấp một ngụm sữa ,YongHwa ngồi lặng im thả mình vào bài hát mà anh đã yêu cầu mở. Đó là Love Light - bài hát anh đã sáng tác riêng cho cô - bài hát mà anh vẫn nghe mỗi khi anh nhớ về cô.

Một tiếng.....hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh vẫn ngồi đó như muốn chờ đợi sự xuất hiện của một người mà anh biết rằng sẽ không bao giờ đến.Thật ngớ ngẩn nhưng kể từ khi đặt chân vào quán anh vẫn luôn có linh cảm hôm nay sẽ được gặp cô ở đây nhưng có lẻ đó chỉ là do anh quá mơ mộng mà thôi "Mình ngốc thật,cô ấy chắc đã quên nơi này từ lâu rôi ". 
Vứa rời khỏi quán được khoảng vài bước chân, một điều gì đó lôi kéo anh quay lại nhìn về phía sau. Một cô gái kì lạ đang tiến về phía quán cafe - cô gái đeo chiếc kính đen vào giữa trời tối và che gần hết gương mặt của mình bằng một chiếc mũ lưỡi trai - cô gái mang hình dáng của Seohyun.Tự cốc vào đầu mình anh tự nhủ ]i]" Jung Yong hwa, đừng mơ mộng nữa, Seohyun sẽ không bao giờ đến nơi này ".[/i]
Mưa bắt đầu làm ướt vai anh...phải rồi mưa luôn gắn liền với kí ức giữa anh và cô. Mưa hôm nay cũng giống với ngày mưa đầu tiên khi anh gặp cô.... và giống với ngày mưa hôm ấy, cái ngày mưa mà cô đã rời bỏ anh.

Khi mưa rơi, anh phác họa lại hình ảnh của em.

Em có còn nhớ anh không

Tình yêu rơi xuống cùng giọt mưa

Ký ức trôi theo dòng chảy của mưa

Những âm thanh ấy... nhắc anh nhớ về em.

Nước mắt rơi xuống cùng làn mưa

Ký ức trôi theo dòng chảy của mưa.

Từ khi em ra đi... Trái tim anh hóa đá.

Có thể em đang hạnh phúc

Có thể em đang mỉm cười

Có thể chuyện tình buồn như mưa rồi sẽ kết thúc.

Chỉ cần em luôn nhớ điều này

Anh luôn bên em trong màn mưa.

* * *

20/03/2011
Đã một tuần kể từ ngày quay cuối của WGM,một tuần qua Yong Hwa không thể tập trung vào bất cứ việc gì, tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ về cô và lên kế hoạch chu đáo cho ngày hôm nay - ngày mà anh nhận được câu trả lời của cô.Mở quyển sổ đã ghi những điều sẽ nói với cô trong ngày hôm nay ra đọc lại lần nữa, anh cảm thấy buồn cười với chính mình, không biết từ khi nào anh lại có những thói quen kì lạ như thế này.Có lẻ anh đã bị cô ảnh hưởng sâu sắc, kể từ ngày quen Seohyun anh đã từ bỏ rất nhiều thói quen của mình thay vào đó là thích nghi với những thói quen sống lành mạnh của cô.Lần đầu tiên trong đời Yong Hwa gặp một cô gái trong sáng như một tờ giấy trắng, lần đầu tiên trong đời có người hỏi anh sự khác biệt giữa yêu và thích để rồi lần đầu tiên sau khi trải qua biết bao cuộc tình, anh đã thật sự biết thế nào là yêu một người.Seohyun là mẫu người con gái mà Yong Hwa không bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu cô được,cô quá khác với anh, thế nhưng mỗi ngày trôi qua được ở bên cô đã khiến anh không thể xóa được hình ảnh của cô ra khỏi trái tim mình.Hôm nay là ngày quyết định anh sẽ có được tình yêu của cô hay là mất cô mãi mãi.

Từ 7h sáng yong Hwa cùng các thành viên còn lại của CN.Blue đã có mặt tại Gangwondo,họ bận rộn để trang trí cho nơi này thật đẹp mắt.Cả cánh đồng khoai lang được cắm đầy chong chóng, trên mỗi chiếc chong chóng là những tấm hình lưu giữ kỉ niệm giữa anh và cô.Giữa cánh đồng là một trái tim thật to được xếp bằng khoai lang,những dây đèn chớp đủ màu sắc được treo dọc hai lối đi.Và thứ cuối cùng mà anh chuẩn bị cho cô chính là ca khúc mới nhất anh sáng tác - ca khúc dành riêng cho cô - ca khúc Love Girl.Hôm nay anh sẽ biểu diễn bài hát này cho cô không phải bằng guitar mà bằng piano - loại nhạc cụ mà cô yêu thích nhất.

Buổi chiều khi công việc trang trí gần như đã kết thúc, các anh em của anh đều đã trở về Seoul, chỉ còn mình anh ngồi đây chờ đợi cô.Những hình ảnh về cô lại hiện ra trước mắt anh rõ như đang xem một cuốn film: hình ảnh lúc cô cười, lúc cô giận hờn khi cả tháng anh không liên lạc,lúc cô lần đầu tiên chủ động khoác tay anh và cả những giọt nước mắt của cô ngày hai người chia tay. Chính những giọt nước mắt đó đã khiến anh có đủ tự tin để quyết định việc làm ngày hôm nay.Anh tin rằng cô cũng có cùng một cảm xúc như anh,cô cũng yêu anh cho dù tình yêu không thể lớn bằng tình yêu anh dành cho cô nhưng chỉ cần cô đến đây ngày hôm nay thôi thì điều đó cũng đủ làm anh cho hạnh phúc.

7h30' tối... cô vẫn chưa đến "anh quản lý nói 7h Hyun sẽ kết thúc lịch làm việc, chắc cô ấy sắp đến rồi. " YongHwa cảm thấy bản thân mình càng lúc càng căng thẳng hơn giống như chú rể đang chờ đợi cô dâu của mình.

8h.... 9h tối... Seohyun vẫn chưa đến lúc này anh thật sự rất lo sợ, không biết có chuyện gì xảy ra với cô không.Lấy điện thoại ra anh vội vàng gọi cho quản lý của cô.
- Hyung ah,Seohyun đã kết thúc lịch làm việc chưa ah, 
- Ah.. đã xong từ lúc 7h rồi,anh định đưa con bé đến chỗ cậu nhưng vừa làm viêc xong Hyun đã ra ngoài rồi...thật là... con bé này đi đâu được chứ.
- Ne...vậy sao...em biết rồi hyung.
- Yonghwa ah, đừng lo lắng, nhất định Hyun sẽ đến mà cậu hãy đợi con bé thêm một lát nữa.
- Ne...cảm ơn hyung.
Lúc này YongHwa thật sự rất hoang mang nếu như cô không đến thì anh phải làm thế nào, anh đã nói nếu hôm nay cô không xuất hiện thì anh sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của cô nữa nhưng liệu anh có đủ dũng khí để rời xa cô, để quên cô không.

1 tiếng...hai tiếng trôi qua...đã 11 giờ đêm cô vẫn chưa xuất hiện,mỗi phút trôi qua đối với YongHwa dài như cả thế kỉ,mỗi một tiếng động dù là nhỏ nhất cũng đủ khiến anh giật mình vì cứ nghĩ đó là tiếng bước chân của cô.

12h đêm...vậy là thời khắc cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã trôi qua...cô thật sự không đến.Trái tim anh đau thắt lại, có gì đó nghẹn ngào khiến anh muốn khóc nhưng lại không thể khóc.Vậy là lâu nay chỉ có mình anh yêu đơn phương,chỉ có anh tự mình ôm ảo tưởng,là anh đã tự đề cao mình để khiến bản thân phải chịu tổn thương như bây giờ.Anh ước giá như mình yêu cô ít hơn một chút thì có lẻ anh sẽ cố gắng vui vẻ làm một người bạn tốt luôn theo sau cuộc đời cô,nhưng tình yêu vốn là ích kỉ, và bản thân anh là một kẻ ích kỉ vì thế nên anh không thể chấp nhận được viêc đứng bên lề cuộc sống của cô để chứng kiến cô trao trái tim mình cho một người con trai khác mà đó không phải là anh.
"Seo Joo Hyun, anh là một kẻ ích kỉ vì thế nên nếu anh không thể là tất cả đối với em,thì anh cũng sẽ không để em tồn tại trong cuộc sống của anh thêm một ngày nào nữa ".

Mưa bắt đầu rơi .....mỗi lúc một nặng hơn .....mưa như đồng lõa với những giọt nước mắt của anh.......mưa như muốn cuốn đi nỗi đau của chàng trai mới biết yêu lần đầu...........nhưng............mưa liệu có thể giúp anh xóa mờ hình bóng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #faceboock