Bầu trời vốn trong xanh cũng vì cơn mưa mà chuyển sang sắc xám xịt. Mưa bụi giăng đầy trời, những hạt mưa nhỏ bay bay khắp mọi nơi...
Chiếc cửa sổ to chiếm diện tích lớn trong phòng sách. Phong cách thiết kế bên trong hết sức tao nhã đã nói lên cuộc sống và phẩm chất của chủ nhân nơi đây.
Niếp Ngân ngồi ngay ngắn trên sofa, bộ quần áo đen trên người không thể che đi khí phách của anh ta. Anh ta là một người đàn ông ba mươi hai tuổi đầy chín chắn và cũng hết sức quyến rũ, vừa có tiền bạc vừa có quyền thế.
Anh ta ngồi hút một điếu xì gà! Không biết đang chờ đợi điều gì mà đôi mắt thâm thúy của anh ta đang nhìn về phía xa xa... dien๖danlequy๖don
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
- Niếp tiên sinh, cô Thượng Quan đã đến!
Niếp Ngân hơi run lên rồi cất giọng trầm trầm: "Cho cô ấy vào!"
- Vâng!
Một lát sau, Thượng Quan Tuyền nhanh chóng đi vào phòng. Đôi mắt vốn lạnh lùng sau khi nhìn Niếp Ngân thì ánh lên sự khó hiểu.
- Anh tìm em? – Cô hé mở đôi môi anh đào.
Từ sau lần thành công lấy được con chip công nghệ đỉnh cao, Niếp Ngân tốt bụng cho cô được nghỉ ngơi một thời gian dài. Không ngờ mới chỉ được có mấy ngày, Niếp Ngân lại cho gọi cô về.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ nhìn Thượng Quan Tuyền, sắc mặt dần trở nên khác thường. Sau đó, anh ta đứng lên, chậm rãi bước về phía cô.
Khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông dừng lại trước mặt thì Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như đang cố che giấu sự vui vẻ và lo lắng trong lòng.
- Tuyền, em đi theo tôi bao lâu rồi? – Niếp Ngân cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
- Mười hai năm! – Thượng Quan Tuyền nhanh chóng trả lời.
Đúng, từ năm sáu tuổi cô đã đi theo học hỏi Niếp Ngân, hôm nay cô đã mười tám tuổi, vừa tròn mười hai năm.
Niếp Ngân gật đầu rồi nói tiếp: "Vậy trong mười hai năm qua, có bao giờ em hận tôi chưa?"
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cô nén lại dự cảm khác thường trong lòng, cung kính đáp: "Không có!"
Niếp Ngân nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn lên vai cô. Khi anh ta cảm nhận được Thượng Quan Tuyền đang hơi run thì từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô...
- Anh...
Hành động vừa rồi của Niếp Ngân làm Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra. Đây là hành động Niếp Ngân thường hay làm với cô khi cô còn nhỏ, vì vậy dù huấn luyện có khổ cực đến mấy hoặc cô gặp phải chuyện gì đau lòng thì đều nghĩ đến đôi bàn tay này. Nhưng khi cô lớn dần lên, Niếp Ngân không còn cầm tay cô nữa.
Cô thừa nhận trong lòng mình tồn tại một loại tình cảm không biết tên dành cho Niếp Ngân. Nhưng cô biết mình chỉ là một sát thủ đặc công, là một sát thủ thì không nên có bất kì tình cảm nào, huống chi là tình cảm với người đã huấn luyện mình.
Điều này Thượng Quan Tuyền biết rõ, Niếp Ngân còn biết rõ hơn!
Căn phòng vô cùng im lặng, dường như có thể nghe được cả tiếng mưa bụi phảng phất bên ngoài.
Lát sau, Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền rồi mỉm cười, đôi môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật của Tuyền!"
Trong lòng Thượng Quan Tuyền đầy kinh ngạc! Anh... nhớ ngày sinh nhật của cô sao? Ngay cả bản thân cô còn quên, vậy mà anh lại nhớ sao?
Cô đứng sững sờ tại chỗ, không nói gì, chỉ nhìn Niếp Ngân không hề chớp mắt.
Niếp Ngân thầm thở dài một hơi, ánh mắt cũng hiện lên sự đau xót. Sau đó, anh ta lên tiếng: "Nhưng tôi nghĩ hôm nay cũng sẽ là ngày em hận tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro