Chương 10: Này, vợ!
Chương 10: Này, vợ!
Sáng hôm sau An Lý đến bệnh viện, gặp vợ cũ ở cổng chính. Vợ cũ trông vô cùng mệt mỏi, cặp mắt sưng húp, tóc tai hơi rối bù.
"Tiểu Vân, vất vả cho em rồi." Anh nói.
"Không sao." Chu Tiểu Vân đáp. Giọng nói cũng mệt mỏi như dáng vẻ bên ngoài.
Anh không nói gì thêm, đưa hết một vạn đồng cho vợ cũ: "Em cầm trước đi. Nộp cọc viện phí rồi về nghỉ ngơi chút."
Chu Tiểu Vân nhận tiền, không nói gì.
An Lý: "Vậy anh đi đây."
"Chờ một chút." Chu Tiểu Vân gọi anh lại, ngập ngừng một lúc, hỏi: "Bây giờ anh ở đâu?"
Cô biết An Lý đã bán căn nhà cũ của cha mẹ, tiền đều đưa cho cô.
"Có chỗ." An Lý nói.
Chu Tiểu Vân tiếp tục nhìn anh, nhưng anh không nói thêm.
"Hay là..." Cô biết chuyện này khó mở lời, vì hai người đã ly hôn. Lại là vì vấn đề của cô. Cô không chắc An Lý có đồng ý không, nhưng cô không thể không hỏi.
"Đến chỗ em ở đi. Tuy nhỏ, nhưng chắc chắn tốt hơn chỗ anh đang ở. Dù sao cũng là... nhà."
"Không cần." An Lý bình tĩnh trả lời: "Chỗ anh rất tốt."
"Anh còn trách em ư?" Mắt Chu Tiểu Vân đỏ lên, cô bước tới một bước: "Em biết. Nhưng anh như vậy em không thể mặc kệ. Dù sao..."
"Không cần lo cho anh, em lo cho Tiểu Đóa là được." An Lý không để cô nói tiếp: "Anh đi đây. Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Chồng à." Chu Tiểu Vân ôm lấy cánh tay anh: "Em chỉ muốn cho anh chỗ nghỉ ngơi tốt một chút, cho dù anh coi đó là nhà trọ, được không?"
An Lý hơi lúng túng, thấp giọng nói: "Đừng gọi anh như vậy."
Hứa Thiếu Khanh từ phòng bệnh VIP bước ra, đi thang máy xuống tầng một. Hắn bị ép ở lại bệnh viện cả đêm, bây giờ mệt mỏi, tâm trạng cũng cực kỳ bực bội. Lúc đi ra cổng vô tình nhìn thấy một bóng dáng không tính là quen thuộc nhưng cũng không dễ quên, hắn thất thần, lại nghiêm túc nhìn sang, quả nhiên là tên ngu xuẩn kia. Anh ta đang giằng co với một người phụ nữ, dáng vẻ thân mật.
Hắn có chút hứng thú.
Hắn sờ sờ môi, thế nhưng đi tới.
"Vợ."
Một tiếng thì thầm, kèm theo hơi nóng ẩm ướt.
Trong khoảnh khắc An Lý tưởng mình bị kích thích tinh thần quá độ dẫn đến ảo giác, lưng nổi da gà một trận. Nếu không phải giữa ban ngày ban mặt xung quanh đầy người, chắc chắn An Lý đã nhảy dựng lên.
Anh quay đầu lại như bị điện giật.
... Là thằng khốn bệnh AIDS đó!
Sao hắn lại ở đây! Đến khám bệnh của hắn sao?
"Trùng hợp vậy." Hứa Thiếu Khanh trở lại giọng bình thường, đứng thẳng người, vẻ mặt ung dung.
"Hứa!" Cảm xúc An Lý đột nhiên bùng lên, muốn đồng quy vu tận với người này. Nhưng anh lập tức nghĩ đến Chu Tiểu Vân đang đứng bên cạnh, nếu thằng khốn 'không muốn ai sống yên' này nói bậy gì đó...
Anh lập tức cắn môi đè lửa giận xuống, đổi sang vẻ mặt năn nỉ nhìn Hứa Thiếu Khanh.
Chu Tiểu Vân nhìn tướng mạo và khí chất bất phàm cùng trang phục bảnh bao của Hứa Thiếu Khanh, lại nhìn An Lý, nghi hoặc hỏi: "Chồng, bạn... của anh?"
Vừa nhìn đã biết là người có tiền, không giống người cùng một thế giới với An Lý.
An Lý xụ mặt: "Không quen lắm."
"Ừ, không quen lắm." Hứa Thiếu Khanh tự nhiên hùa theo anh.
An Lý nhẹ nhàng thở ra, không ngờ Hứa Thiếu Khanh nói tiếp: "Mặc quần áo không quen."
Hơi thở anh chưa kịp thả hết đã hít ngược lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thiếu Khanh.
"?" Chu Tiểu Vân có lẽ không nghe rõ, hoặc không hiểu, ngước mắt lên: "Gì cơ?"
An Lý lập tức chào tạm biệt với Chu Tiểu Vân trước, đề phòng Hứa Thiếu Khanh nói tiếp: "Tiểu Vân, anh đi trước. Có gì gọi điện."
Hứa Thiếu Khanh móc lấy người anh không cho di chuyển, sau đó đưa tay kia về phía Chu Tiểu Vân: "Tôi là Hứa Thiếu Khanh, rất vui được gặp."
Chu Tiểu Vân ngơ ngác bắt tay với người đàn ông nổi bật mà kỳ lạ này: "Chu Tiểu Vân."
"Chào cô." Hứa Thiếu Khanh rất lịch sự.
Tim An Lý đập loạn xạ: "Buông ra, tôi còn việc, tôi phải đi!"
Hứa Thiếu Khanh: "Anh còn có việc gì? Ngoại trừ tôi."
"Cậu đừng..."
Thấy sắc mặt An Lý căng thẳng tột độ, mặt đầy vẻ cầu xin, thậm chí khóe mắt còn ươn ướt, Hứa Thiếu Khanh sửng sốt một chút, buông tay.
An Lý lấy tốc độ đi bộ nhanh nhất rời khỏi Chu Tiểu Vân và Hứa Thiếu Khanh. Anh không dám chạy thẳng, như thế trông quá bất thường.
Nhưng khi đến cổng bệnh viện, anh đột nhiên khựng bước.
...Không đúng. Anh muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh đó, đúng.
Nhưng để hai người kia ở lại với nhau là sao?!
Nếu thằng khốn đó muốn giở trò âm mưu gì, anh đi rồi chẳng phải tạo cơ hội cho hắn sao!
Anh xoay người định quay lại, suýt nữa đụng vào người phía sau.
"Nhìn đường." Hứa Thiếu Khanh nói.
An Lý nhìn thấy hắn, đầu tiên ngẩn ra, sau đó an tâm. Tên khốn này đi theo mình, nghĩa là không có cơ hội nói hươu nói vượn với Chu Tiểu Vân. Nhưng hắn đi theo mình làm gì?
"Cậu đi theo tôi làm gì?"
"Đã dám ra ngoài bán mà còn sợ vợ biết à? Hèn." Hứa Thiếu Khanh cười, vẻ mặt hơi lạnh.
Trong lòng An Lý căng thẳng: "Là vợ cũ. Tôi ly hôn. Cậu tránh xa cô ấy cho tôi."
"Oh?"
Không biết có phải ảo giác hay không, chỉ có một âm tiết nhưng An Lý nghe giọng của Hứa như chợt nhẹ nhõm hơn.
... Đúng là có loại người nhìn thấy người khác xui xẻo thì vui vẻ. Quả nhiên phù hợp với đặc trưng nhân cách trả thù xã hội của hắn.
"Cậu đến đây khám bệnh à?" An Lý nói: "Đi đi. Tạm biệt."
"Bị lây cái bệnh đó, trông anh bình tĩnh nhỉ." Hứa Thiếu Khanh vô địch chuyện nọ xọ chuyện kia, không sợ bị chém.
Hắn thấy sắc mặt trắng của An Lý đỏ lên, trên cổ cũng nổi gân: "Cậu còn mặt mũi nói. Tôi không bình tĩnh thì làm được gì? Tôi không tiền không thế, cũng đánh không lại cậu. Tôi tra rồi, bệnh đó có giai đoạn cửa sổ, qua một thời gian tôi sẽ đi kiểm tra. Dù sao nếu tôi dính thì cùng lắm tôi với cậu cùng nhau chết chung."
"Không cần kiểm tra, làm hăng thế chắc chắn dính rồi." Hứa Thiếu Khanh nói bình thản, như thể An Lý chỉ trúng vé số 5 đồng.
Mũi An Lý cay xè, suýt chút nữa là khóc. Nhưng anh không muốn khóc mãi, anh phát hiện trước mặt Hứa Thiếu Khanh mình luôn bị làm cho khóc, trông anh quá thảm, như thể thằng ngu này giỏi giang lắm vậy. Vì thế anh trợn mắt, dùng ánh mắt sắc lẹm ép nước mắt trở lại.
"Vậy cậu cứ chờ chết đi." An Lý nói xong, quay đầu bước đi.
Anh đi tới trạm xe, điện thoại nhận được tin nhắn: Tối nay 7 giờ, phòng 1208, giá cũ, quá giờ không đợi.
Anh chỉ muốn ném điện thoại xuống đất, coi nó là thế thân của thằng khốn đó mà dẫm đạp. Anh hung hăng siết chặt điện thoại một lúc, nhắn lại: Cậu có bệnh à! Coi tôi là thằng ngu.
Anh lập tức nhận được tin nhắn: Tôi đúng là có bệnh, dù sao anh cũng dính, thêm vài lần thì sao, kiếm tiền không tốt à.
An Lý: Làm sao cậu chắc chắn là tôi dính rồi? Đừng lừa tôi.
Đối phương trả lời thần tốc: Chắc chắn. Tôi bắn rất sâu.
An Lý gõ vào: Tôi sẽ giết chết cậu!
Xóa đi.
Lại nhập vào: Một lần một vạn, một đêm tôi thật sự không chịu nổi, không được thì thôi!
Một lát sau không nhận được hồi âm, anh bỏ điện thoại vào túi.
Cả đêm qua gần như không ngủ, anh đã nghĩ rõ ràng. Đàn ông quan hệ bừa bãi mà dính bệnh, chẳng có chỗ nào để lý sự. Mạng anh rẻ mạt, nếu mắc bệnh này chỉ có nước chờ chết, thì phải tìm cách sớm để lại tiền cho Tiểu Vân và Tiểu Đóa chữa bệnh. Đây là điều duy nhất anh có thể làm.
Mà thằng khốn Hứa đó đúng là không thiếu tiền.
Anh lại muốn khóc.
Điện thoại lập tức rung lên, anh lấy ra xem.
Chó AIDS: Được.
An Lý suy nghĩ một chút, lại nhắn thêm: Vừa nãy cậu không nói gì với cô ấy đúng không?
Chó AIDS: Tôi nói với vợ anh là anh ngày nào cũng 'làm' cho tôi, là của tôi...
Não và máu An Lý như đông cứng, chuyến xe 748 đến không đợi anh. Đám đông ồn ào biến mất, bến xe chỉ còn lại anh.
Chó AIDS: Nhân viên của tôi.
An Lý: ...
An Lý ngẩng đầu nhìn khói đuôi xe 748, ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong cánh tay.
Một lúc sau, anh mở tin nhắn, chỉnh sửa thông tin liên lạc, thêm ba chữ "Sắp đột tử" sau "Chó AIDS".
Bảy giờ tối, chuông cửa phòng 1208 đúng giờ vang lên. Hứa Thiếu Khanh mở cửa: "Lần nào anh cũng đúng giờ, là thói quen tốt."
An Lý nghiêm mặt đi tới, lập tức bị Hứa Thiếu Khanh dùng đồ bự trong quần đã không kiên nhẫn nổi đè lên tường, sờ soạng cơ thể, cắn gặm cổ anh.
Một lát sau, Hứa Thiếu Khanh cau mày ngẩng đầu lên: "Trên người anh có mùi gì vậy, ở trong đống rác sao?"
Hắn buông An Lý ra: "Mau đi tắm đi. Hứng cũng bị anh làm cho mất hết."
An Lý lúng túng, im lặng đẩy Hứa Thiếu Khanh ra, không nói một lời vào phòng tắm.
Tắm xong, An Lý trần truồng bước ra, Hứa Thiếu Khanh đang đợi ở cửa. Hắn cúi xuống ngửi, như thể hài lòng, liền nâng mông anh bế đến bên giường. An Lý phải lấy hai chân kẹp eo Hứa Thiếu Khanh, nếu không tư thế bị nắm mông thẳng đứng này rất không được tự nhiên.
Hứa Thiếu Khanh rõ ràng cố ý, bế anh đâm một cái: "Làm có hai lần đã biết quấn eo đàn ông? Còn trai thẳng. Anh có lẳng lơ không."
An Lý cắn miệng, không nói gì. Đêm nay một lần một vạn, nghĩa là kiếm còn nhanh hơn trước. Nhưng anh đã lĩnh giáo độ xảo trá của thằng chó này, cho nên anh quyết tâm dù thế nào cũng phải nhịn xuống, thuận lợi kiếm được số tiền này.
Hứa Thiếu Khanh thấy dáng vẻ anh cắn môi, rất muốn hôn lên.
Hey, bạn nhỏ lại ngoan rồi.
Chuyện AIDS cũng bỏ qua luôn rồi?
Chỉ cần có tiền, cái này cũng có thể nhịn? Cái đầu ngu ngốc này rốt cuộc làm bằng vật liệu đặc biệt gì vậy.
Hứa Thiếu Khanh cười lạnh, nhưng tâm tình có hơi phức tạp.
Hắn ném An Lý lên giường, cúi người hôn lên môi anh. An Lý dùng sức mím chặt, hắn liền bóp cằm ép anh há miệng, còn đưa một ngụm nước bọt vào trong.
Anh thấy ngón tay An Lý nắm chặt ga giường, vẻ mặt chán ghét quay đầu muốn nhổ ra. Hắn không cho, bóp cằm An Lý, đút lưỡi vào quấn lấy lưỡi anh.
An Lý hừ một tiếng.
Lúc trước Hứa Thiếu Khanh cũng từng hôn anh, nhưng đều là lúc anh bị làm đến chết đi sống lại, tất cả tri giác đều tập trung ở điểm đau dưới thân, không còn bận tâm đến thứ trong miệng. Đây là lần đầu tiên anh bị hôn trong lúc "tỉnh táo". Nghe tiếng nước chụt chụt vang lên, anh cảm thấy... một lời khó tả hết.
Rất nhục nhã. Không phải kiểu nhục nhã khi tự tôn tan vỡ, đau đớn khắc sâu trong lòng như lúc cơ thể bị xỏ xuyên, mà là một kiểu nhục nhã bí mật. Nó khiến anh trong lúc tỉnh táo cảm nhận được dục vọng của người này với mình từ từ thấm vào da thịt, khiến anh khó chịu đến gai người.
Hứa Thiếu Khanh hôn rất ghê tởm, hắn luồn ngón tay vào tóc An Lý, hơi dùng sức nắm lấy, khiến anh mở miệng to hơn, để hắn dễ dàng đút đầu lưỡi vào trong cổ họng mà liếm. An Lý bị ép há to miệng, nước bọt chảy ra từ khóe miệng.
Hôn một hồi, Hứa Thiếu Khanh đã thở hổn hển. Hắn nắm mông An Lý, theo khe mông sờ xuống lỗ nhỏ. Khi chạm vào, hắn sửng sốt ngồi dậy: "Mềm như vậy. Anh tự mở rộng trong đó rồi?"
"Ừ." An Lý đáp. Anh đã trải nghiệm độ thô bạo của tên khốn này. Vì để sống sót đến ngày mai, An Lý cẩn thận mở rộng cho mình. Cũng may là hôm qua vừa làm xong, chỗ đó còn rất đàn hồi, anh không tốn nhiều sức, mở đến bốn ngón tay.
Sắc mặt Hứa Thiếu Khanh lập tức tối sầm: "Tôi cho anh tự làm sao?"
An Lý câm nín: "Chuyện này còn cần cậu cho phép?"
"Đúng." Hứa Thiếu Khanh thật sự nổi giận: "Lúc tới mang theo mùi hôi thối, còn chưa được cho phép đã tự mở rộng. Tôi thấy anh không muốn lấy tiền rồi đúng không."
An Lý có chút xấu hổ, còn chột dạ. Anh ngồi dậy một chút, co chân che hạ thân trần trụi: "Lần đầu tiên chẳng phải cậu bảo tôi tự làm sao, tôi tưởng..."
Hứa Thiếu Khanh ngắt lời anh: "Anh tưởng cái rắm! Đụ anh một lần một vạn, anh nghĩ chỉ cần chổng mông cho người ta đút vài cái là xong? Màn dạo đầu mở rộng cũng là bước rất quan trọng, anh tự chơi xong rồi, thế thì tôi phải trừ tiền."
"..." An Lý cạn lời. Chỉ có thể nhìn Hứa Thiếu Khanh, ánh mắt có chút cam chịu.
Hứa Thiếu Khanh cau mày. Người này không cò kè mặc cả, hắn làm sao nói điều kiện đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro