Chương 8: Bắn Không? 🥩

Chương 8: Bắn Không? 🥩

An Lý rũ mắt nhìn Hứa Thiếu Khanh cong khóe miệng lè lưỡi.

... Phải nói thằng đồng tính chết tiệt này đúng là dáng dấp đẹp thật.

Là trai thẳng, dĩ nhiên An Lý không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt đắm chìm trong tình dục của đàn ông, ngoại trừ trong phim sếch. Anh rất thích vẻ mặt sướng khoái của nữ diễn viên xinh đẹp, nhưng đám đàn ông hì hục trên người các cô nàng đa phần đều khá tệ, lúc lên đỉnh lại càng hèn mọn không chịu nổi. Anh nhìn loại đó sẽ thấy ỉu xìu, cho nên bình thường đều bỏ qua mặt đám đàn ông đó.

Nhưng người trước mặt này, vẻ mặt dâm đãng đến tận đây mà vẫn còn thuận mắt. Với vốn hiểu biết còn hạn hẹp của An Lý thì trong số đàn ông ít ỏi anh từng thấy, tên này coi như đứng đầu.

Dù vậy, nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng của hắn khao khát bộ ngực phẳng lì của mình, cũng là đàn ông, anh lập tức buồn nôn.

Thật sự không hiểu nổi. Đang yên đang lành sao phải làm đồng tính chọc hoa cúc đàn ông chứ.

Cái lưỡi đỏ đó bật một cái, tỏ vẻ không hài lòng vì anh mất tập trung: "Đút cho tôi đi."

An Lý như tự cổ vũ mình, liếc nhìn cọc tiền một vạn trên đầu giường.

"..."

Sau đó anh nhắm mắt, ưỡn ngực về phía trước. Anh vừa ưỡn, chỗ nhạy cảm lập tức bị đầu lưỡi ướt nóng cuốn lấy. Anh cảm nhận hắn đang dùng lực mút sữa mà mút lấy núm vú anh, mạnh đến mức như muốn hút luôn cả thịt xung quanh.

Anh cuộn tròn ngón chân.

Đầu vú của anh thật sự rất nhạy cảm, chẳng hiểu sao. Bình thường anh ép mình lảng tránh cảm giác này, nhưng có đôi khi bị quần áo cọ cũng khiến anh sướng lên.

Quần áo thôi đã làm anh sướng, huống chi là miệng người. Dù người đó có là thằng gay chết tiệt nhân phẩm bỉ ổi hay không.

Anh thật sự không chịu nổi, mắt híp lại, khẽ rên rỉ.

Tên kim chủ khốn kiếp kia nghe được thanh âm của anh hình như cũng sảng khoái, cây gậy đâm vào trong bụng anh cũng nhảy dựng lên.

Hút sữa một lúc, Hứa Thiếu Khanh nói: "Mở mắt ra, nhìn tôi."

An Lý theo bản năng mở mắt, cúi đầu nhìn. Đôi mắt ẩm ướt sắc dục của Hứa Thiếu Khanh đang đối diện với anh, vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi ôm lấy núm vú ướt đẫm nước miếng.

Núm vú đó bị Hứa Thiếu Khanh hút đến cương chưa từng có, dưới sự đuổi bắt linh hoạt của đầu lưỡi thì nghiêng đông ngả tây, như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

An Lý không dám tin cảnh tượng dâm mỹ đó là bộ ngực của mình. Đôi chân anh run lên, một luồng nhiệt dâng trào, anh không nhịn được kẹp chặt eo Hứa Thiếu Khanh. Hứa Thiếu Khanh thở ra một tiếng, kiềm chế nắm lấy mông anh, giảm biên độ nhưng tăng tốc lắc.

Luồng nhiệt đó làm cho An Lý cúi đầu nhìn, phát hiện thứ kia của mình lại cương lên, đang theo nhịp lắc lư nhẹ nhàng của Hứa Thiếu Khanh mà rung rung. Một giọt sương nhỏ trong suốt lay động trong lỗ sáo, ngó bộ sắp nhỏ xuống.

An Lý nhìn chỗ đó, hơi ngơ ngác.

Đàn ông thật sự là động vật suy nghĩ nửa thân dưới sao? Mày nghĩ cái gì mà không quan tâm đến cảm xúc của tao hả, người anh em?

Anh nhìn thằng nhỏ và nghĩ.

Hứa Thiếu Khanh theo tầm mắt của anh nhìn xuống, thấy chất lỏng sắp nhỏ xuống trên dương vật sạch sẽ kia. Hắn cười khẽ hai tiếng, dùng ngón tay che lỗ sáo, nhẹ nhàng xoa xoa chất lỏng tuyến tiền liệt đầy cả đầu khấc.

"Sướng rồi, hử? Muốn bắn không?"

Thứ của An Lý rõ ràng ngóc đầu ngay, anh vội vàng đè tay Hứa Thiếu Khanh: "Ưm ư..."

Anh nhả áo ra, nói: "Tôi bảo đừng đụng chỗ này của tôi."

Hứa Thiếu Khanh cắn môi, trong ánh mắt có chút giễu cợt còn có chút hung ác, âm trầm như hồ ly: "Anh bảo? Anh bảo là được à? Là anh đưa tôi một vạn để tôi hầu hạ anh à?"

Hắn nhân lúc chất lỏng tuyến tiền liệt còn trơn, dùng ngón tay nghiền nhẹ đầu khấc, nghiền đến mức An Lý ưỡn eo.

"Cởi cái áo vướng víu của anh ra cho tôi." Hắn lại ra lệnh.

Lần này An Lý không kiếm chuyện với hắn nữa, ngoan ngoãn cởi ra.

"Có phải trên người anh chỗ nào có chữ 'đầu' đều mẫn cảm không?" Hứa Thiếu Khanh dùng đầu ngón tay bấm lỗ sáo của An Lý, khiến anh run lên như bị điện giật.

Hài lòng với trò đùa ác, Hứa Thiếu Khanh đột nhiên ôm anh lật mạnh, đè anh xuống giường, dùng cơ thể ép chân anh, ngậm lấy đầu ngón chân anh.

"Tôi cái đệt..." An Lý hốt hoảng, bật ra tiếng chửi bậy, muốn rút ngón chân ra nhưng cổ chân đã bị túm chặt. Nhột không chịu nổi, anh chỉ biết hít một hơi thật sâu.

Hứa Thiếu Khanh cắn anh, mơ hồ nói: "Đừng nhúc nhích. Đây là tôi dạy anh, lát nữa anh phải quỳ xuống liếm tôi."

Mặt An Lý trắng bệch: "...Cậu mẹ nó biến thái! Tôi không làm! Đã nói là chỉ làm thôi..."

"Đây là cách tôi làm." Hứa Thiếu Khanh nói.

Nhìn dáng vẻ vừa sốc vừa ghê tởm của An Lý, Hứa Thiếu Khanh rất hài lòng.

Hắn không thích chơi biến thái, thật sự không thích. Nhưng đó là trước kia. Dẫu sao người này làm hắn mất bảy vạn tám, lại chẳng phải hàng cao cấp gì, vừa già vừa ngu ngốc lại khô khốc. Nếu chỉ cắm một lần là xong, chẳng phải mất máu quá sao.

Người làm ăn, cái sổ này vẫn phải biết tính.

Phải chơi nhiều mới đủ vốn.

Hứa Thiếu Khanh liếm ngón chân An Lý, tuốt gậy thịt An Lý, bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, xoa lên ngực anh, hai tay đồng thời dày vò hai hạt đậu đỏ. Đồ chơi lớn hắn cắm vào trong cơ thể An Lý cũng không vội rút ra mà nhẹ nhàng đè lên tuyến tiền liệt.

Một lát sau, hắn nhìn thấy khuôn mặt cố làm ra vẻ chán ghét đến cực điểm của An Lý dần dần thả lỏng, lông mày khẽ nhíu, môi hé mở. Cơ thể cũng mơ hồ vặn vẹo theo nhịp đâm của Hứa Thiếu Khanh, hai chân căng cứng, đuôi mắt và xương quai xanh đều ửng đỏ.

Hứa Thiếu Khanh thiếu chút nữa muốn ưỡn lưng đâm mạnh, muốn giết chết anh ta. Hắn hít thở thật sâu, kìm lại.

Dương vật hồng phấn ngay ngắn trong tay hắn nhả ra từng đợt chất lỏng, dần dần ngóc lên gần chạm bụng trên.

Cùng là đàn ông, hắn dĩ nhiên biết điều này nghĩa là gì. Hắn thở hổn hển, nhả ngón chân An Lý: "Muốn bắn không?"

An Lý sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng tỉnh táo lại, giống như còn có chút xấu hổ.

"Làm việc của cậu đi."

Cứng cỏi thật, vẫn câu đó.

Hứa Thiếu Khanh dừng lại, giả vờ bình tĩnh nhìn anh.

Cũng ngoan thật. Không chơi chết anh thì thôi.

Sau đó hắn nói: "Được."

Hắn quả nhiên không chạm vào dương vật hồng phấn đã sôi sục gần như chạm là bắn của An Lý nữa. Thay vào đó, hắn cúi người ôm anh, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi làm.

"......"

Vẻ mặt An Lý muốn khóc không ra nước mắt. Anh ưỡn thắt lưng, không nhịn được dùng đầu khấc cọ vào người Hứa Thiếu Khanh một chút, nhưng lập tức tỉnh táo, cau mày ngoảnh đi không nhìn Hứa Thiếu Khanh phía trên nữa.

Hứa Thiếu Khanh lại hừ một tiếng, không để ý đến anh, dứt khoát nhắm mắt lại cảm nhận, chậm rãi ôm người vào trong ngực.

...... Hình như cũng không tệ.

Mặc dù không bắn ra được. Nhưng cũng không phải không thoải mái.

An Lý thì không thoải mái.

Phía trước nghẹn đến khó chịu điên lên chưa nói, nhưng khi không còn cơn đau gần như cường bạo nữa, anh càng cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác kỳ lạ trong hoa cúc, giống như có thứ gì đó cứ muốn trào ra, không thể kìm lại được.

Nghĩ đến việc vừa rồi bị tên này đâm đến tiểu ra, anh rất căng thẳng. Anh chẳng có kinh nghiệm, sợ cảm giác này là điềm báo bị đâm ra thứ còn kinh tởm hơn.

"Hứa..." Anh chỉ biết hắn họ Hứa.

Anh dứt khoát không gọi hắn, trực tiếp cầu xin: "Cho tôi đi vệ sinh được không?"

Hứa Thiếu Khanh bất mãn nói: "Sao, lại muốn tiểu nữa? Mẹ nó, anh già đến mức đó à? Bình thường ra đường mặc tã giấy à?"

An Lý vừa giận vừa thẹn, tai đỏ rực, nhưng ngượng không dám giải thích lần này là phía sau, chỉ gân cổ cứng giọng: "Tôi nói tôi phải đi vệ sinh! Không thì lần này tôi phun đầy người cậu, lấy quần cậu lau đấy."

Hứa Thiếu Khanh dừng động tác, suy nghĩ một chút, cười: "Được."

Hắn thả An Lý ra. An Lý bò dậy, quay người xuống giường. Nhưng vừa xoay lưng, Hứa Thiếu Khanh đã từ phía sau ôm eo anh, kéo trở lại lên đùi mình, một tay lột phăng chiếc quần lót xấu xí anh vẫn mặc, khiến hoa cúc còn đang há miệng của anh lại bị dương vật hắn đâm vào. Sau đó hai tay hắn nắm lấy bắp đùi đang dang ra của An Lý, rồi đứng thẳng dậy.

An Lý suýt mất thăng bằng ngã nhào, kêu lên một tiếng, nhanh chóng tựa vào Hứa Thiếu Khanh, duỗi tay ra sau ôm cổ hắn.

"Để chồng đưa anh đi."

Hứa Thiếu Khanh giữ chặt hai chân dang rộng của anh, cứ thế vẫn cắm mà đi vào phòng tắm. An Lý cảm thấy mình có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào, hai tay càng bám chặt Hứa Thiếu Khanh.

"Cẩn thận kẻo thứ đó của cậu gãy." Anh căng thẳng nói.

"..."

Vậy bám tôi chặt thế là sợ đè gãy của tôi à? Hứa Thiếu Khanh ưỡn ngực, cọ vào tấm lưng thon gầy của An Lý, cảm giác da thịt dán vào nhau thật thích. Rồi hắn cúi đầu thì thầm bên tai An Lý: "Yên tâm, chồng anh rất cứng, không gãy được."

An Lý không thể gật bừa với cái giọng rõ ràng khoe mẽ của hắn: "Chính vì cứng quá nên mới gãy đó. Cậu có chút thường thức nào không... Cẩn thận chút."

Nói xong câu này, anh cảm thấy thứ trong cơ thể mình như to hơn.

"... Đệt." Hứa Thiếu Khanh thở hổn hển nóng ran, cắn tai anh: "Anh có khuynh hướng bị ngược đãi à? Hình như tôi sắp bị biến anh thành S rồi."

"S cái gì?" An Lý có chút sợ hãi, gay gắt nói: "Cậu đừng làm bừa, tôi không vì một vạn mà để cậu chơi chết đâu."

Hứa Thiếu Khanh khựng lại, hung hăng đâm vào: "Sao, đống sáu vạn tám dưới sàn kia không tính tiền? Cộng lại bảy vạn tám. Sao chỉ có một vạn?"

An Lý cố gắng quay đầu lại, gần như chạm vào hơi thở hắn, chột dạ hỏi: "... Một cái áo thật sự đắt thế sao?"

... Quả nhiên tiền là thứ duy nhất khiến gã trai thẳng ngu ngốc này quan tâm.

Tôi trả lời anh, anh không hỏi "Cậu thật sự muốn chơi chết tôi", mà hỏi " Một cái áo thật sự đắt thế sao?"

Bị thần kinh à.

"Không tính là đắt." Hắn lạnh lùng đáp, không muốn nói thêm.

An Lý im lặng, hình như ngoan ngoãn hơn một chút.

Đứng cạnh bồn cầu, Hứa Thiếu Khanh nói: "Tiểu đi. Muốn tôi 'giúp' anh tiểu như vừa nãy không?"

Hứa Thiếu Khanh nói, hung hăng đâm một cái vào cục nhỏ trong cơ thể An Lý. An Lý lại vô lực rên rỉ.

Anh cảm nhận được hai tay Hứa Thiếu Khanh đang nắm hai chân mình siết chặt, bóp đến thịt anh đau.

Lúc này anh đành phải nói thật: "Lần này là phía sau. Không phải phía trước. Cậu thả tôi xuống, ra ngoài đi."

"Phía sau?" Hứa Thiếu Khanh nghĩ một lúc, cười: "Bên trong phía sau anh không có gì, sạch sẽ. Nếu có thì đã ra từ lâu. Lâu rồi anh không ăn gì đúng không? Không cần vệ sinh đâu."

... Mẹ nó, đây là bụng tôi hay bụng cậu, biết cái đếch gì mà biết.

"Thật sự có." An Lý giờ không muốn chọc giận hắn, kiên nhẫn nói: "Cậu thả tôi xuống."

"Thật sự không có." Hứa Thiếu Khanh ra vẻ kinh nghiệm đầy mình: "Mới làm bot đều không quen cảm giác này, quen rồi anh sẽ sướng."

Câu này khiến An Lý rùng mình, há miệng nói: "Tôi đâu phải đồng tính, quen cái này làm gì... Á!"

Chưa nói hết, anh bị một cú đâm mạnh của Hứa Thiếu Khanh chặn lại.

Hứa Thiếu Khanh hung tợn nói: "Anh nghỉ đủ rồi đúng không? Tôi đụ anh đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro