C425: Cinderella (2)

'Theon dạo này náo nhiệt quá.'

Rene dường như cũng bị lây nhiễm thứ không khí nhộn nhịp của các học sinh. Bản thân các học sinh càng gần ngày diễn ra buổi vũ hội càng khó tập trung vào việc học. Hầu hết giáo sư đều sẽ thông cảm và mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Chị Erendir, chị vẫn ổn chứ?"

Rene thận trọng hỏi khi thấy Erendir đang chăm chú nhìn đống tài liệu bên cạnh. Hai cô gái đang có mặt ở vườn hoa nhỏ bí mật trong công viên.

Erendir không trả lời. Cô ấy đang đắm chìm trong một thế giới khác và không thể dễ dàng thoát khỏi đó.

"Rene, em không cần gọi nữa đâu."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Giọng nói điềm tĩnh mang đến cho người nghe một cảm giác dễ chịu.

Freuden Ulburg liếc nhìn Erendir với vẻ mặt không hoan nghênh cho lắm.

"Vị Công chúa này còn đang bận bịu với việc lựa chọn trang phục cho buổi vũ hội. Các nhà thiết kế nổi tiếng đương nhiên phải tranh nhau để được Công chúa Hoàng gia mặc trang phục của mình."

"Ồ."

Rene gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vẻ ngoài xin đẹp của Erendir được thừa hưởng từ huyết thống Hoàng gia Exilion. Bất kể hành vi của Erendir có kỳ quái đến đâu, trên người cô ấy vẫn luôn toát ra sức hút từ khí chất bẩm sinh khó cưỡng.

Đương nhiên, phản ứng của những người xung quanh sẽ khác nhau tùy thuộc vào trang phục mà Erendir mặc đến buổi khiêu vũ. Nếu nơi này không phải là Theon, những gì tụ tập xung quanh Erendir sẽ không phải là những lá thư mời mà là đủ loại đám đông và những lời xu nịnh.

"Có lẽ chị ấy gặp rất nhiều khó khăn khi quyết định nên chọn gì."

Thực ra, với thân phận của mình, Erendir không cần thiết phải nhận một lời mời. Cô ấy chỉ đang cố gắng giữ vững hình tượng của bản thân. Một lý do khác cũng vì Erendir muốn tạo chút ấn tượng với các đàn em lớp dưới, như thế có lẽ cô ấy có thể sẽ kết thêm được nhiều bạn mới.

Không thể không nói, ý nghĩ này của Erendir rất ngây thơ. Cô ấy nên sớm hiểu rõ rào cản lớn nhất khiến cô ấy khó có thể có bạn chính là thân phận của bản thân, thứ mà cả đời Erendir cũng không thể rũ bỏ được.

Freuden sớm đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô Công chúa này. Cậu ta lắc đầu ngán ngẩm. Tuy nhiên, chuyện này chẳng có liên quan gì đến cậu ta, Freuden không cần thiết phải chỉ ra cho đối phương.

Sự quan tâm của Freuden lúc này là một người khác.

"Đó là vài chuyện bình thường quý tộc bắt buộc phải đối phó."

Freuden trả lời một cách thờ ơ như thể đó là việc của người khác.

"Anh cũng phải chịu đựng những chuyện như thế này sao?"

"Ừ. Đôi lúc chúng khá phiền phức."

Freuden Ulburg là con trưởng của một trong ba gia tộc Công tước lớn nhất Đế quốc Exilion. Theo lẽ tất nhiên, cậu ta cũng không thể thoát khỏi những chuyện như vậy.

"Em có vẻ không mấy hứng thú đến vũ hội?"

Đáp lại câu hỏi tinh tế của Freuden, Rene mỉm cười lắc đầu.

"Hiện tại với em, chỉ học thôi cũng đã là quá sức rồi."

"Cũng phải. Nhưng dù sao thì sự kiện lần này cũng chỉ diễn ra mỗi năm một lần, tham gia sẽ có thêm ít nhiều trải nghiệm. Đặc biệt là với năm nhất. Đừng quá cố sức vào những kỳ thi, em nên thả lỏng tinh thần của mình, sẽ tốt hơn đấy."

Chủ đề nóng nhất của các nữ sinh chắc chắn là cuộc thi bình chọn ra người đẹp nhất trong hội trường hôm đó. Được ghi danh vào cuộc thi là ước mơ của mọi nữ sinh trong Theon.

Không phải Rene không nghĩ tới cuộc thi bầu chọn nhưng bản thân cô bé tự biết bản thân ở vị trí nào. Dù sao thì trong mắt Rene, các nữ sinh của Theon đều rất xinh đẹp, việc bầu chọn ra người đẹp nhất là hành động không có ý nghĩa.

"Em không định đến buổi vũ hội sao?"

"À, thực ra em định đến đó dạo qua một vòng rồi trở về. Đúng là bỏ lỡ một sự kiện lớn như vậy thì cũng quá lãng phí."

"Vậy thì thật đáng tiếc."

"Sao thế?"

Freuden nở một nụ cười hiếm hoi dù rằng đó chỉ là một nét cười mỉm thoáng qua.

"Tin anh đi, trong mắt một số người, em chính là nhân vật nổi bật nhất. Em không nên coi nhẹ sức hút của bản thân."

Đôi mắt của Rene hơi ngỡ ngàng trước những lời này. Ngay sau đó, cô bé cũng mỉm cười.

"Học trưởng, cảm ơn anh. Nhưng anh không cần nói như vậy để an ủi em đâu."

"... ... ."

'Không, đó là sự thật. Chỉ là anh không thể nói thẳng ra...'

Freuden tự hỏi bản thân có thể làm gì để Rene hiểu được cảm xúc thật của mình. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc cậu ta tiếp cận quá lộ liễu, Rene có thể sẽ cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng, Freuden chỉ có thể lắc đầu dời chủ đề câu chuyện.

"Em đã chọn được trang phục chưa?"

"Ừm. Hiện tại thì chưa. Em định sẽ mua một chiếc váy trông có vẻ phù hợp thôi."

Freuden suy nghĩ một lúc rồi mở miệng với giọng điệu bình tĩnh.

"Vậy để anh chọn cho em một bộ nhé."

Rene nghe thấy vậy liền lắc đầu xua tay.

"Không không. Sao em có thể nhận một món quà như vậy được?"

Freuden ngay lập tức bổ sung một lý do nghe có vẻ khá thuyết phục.

"Dù sao thì anh cũng chưa có bạn nhảy. Coi như đó là món quà anh tặng cho bạn khiêu vũ cùng mình, được không?"

"E-em...cái đó ... ."

Freuden cố gắng đi thẳng vào vấn đề. Để đáp lại việc tặng Rene một chiếc váy làm quà, cậu ta đã đề nghị cô bé làm bạn nhảy của mình tại buổi vũ hội.

Trên thực tế, có thể nói rằng lời đề nghị này đã gần với mục đích thực sự. Freuden tự hỏi liệu mối quan hệ chậm chạp này bao giờ mới có thể có kết quả?

"Từ từ đã! Freuden Ulburg, không phải cậu có cả tá thư mời rồi sao? Không có bạn nhảy là có ý gì?"

Khi Rene đang phân vân có nên chấp nhận lời mời không thì Erendir đột nhiên tỉnh táo lại và can thiệp vào cuộc trò chuyện giữa Rene và Freuden.

'Cô Công chúa vô dụng này.'

Freuden cau mày, nhưng vẫn không quên trả lời.

"Những người đó chỉ muốn nhắm đến việc tạo dựng quan hệ với gia tộc tôi. Ý định không trong sáng như vậy, sao tôi phải chấp nhận?"

"Vậy sao? Tôi thì lại đang thấy ở đây có một người có ý định không trong sáng rồi đấy."

Erendir mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Freuden.

Vị Công chúa này thường không phải là người tinh ý, nhưng trong những trường hợp như thế này, không hiểu sao cô ấy lại nhạy bén một cách kỳ lạ.

"Nếu Công chúa chuyển một chút sự chú tâm trong những việc như thế này sang tạo quan hệ với mọi người, tôi tin rằng cô sẽ có thể có thêm nhiều bạn mới."

"C-cái gì?"

Hai người trừng mắt nhìn nhau. Thái độ của cả hai như nước với lửa, vĩnh viễn không thể hòa hợp. Ánh mắt của cả hai nhìn về phía đối phương tràn đầy vẻ thương hại. Người nào cũng biết thừa kẻ trước mặt đang nghĩ điều gì.

"Ừm, em chợt nhớ rằng mình có việc. Em đi trước nhé."

Rene biết rằng can thiệp vào tình huống này cũng chẳng ích gì. Những trận tranh cãi giữa Freuden và Erendir đã diễn ra không phải ngày một ngày hai, Rene sau nhiều lần ngăn cản không thành công đã quyết định cứ để mặc mọi chuyện. Cô bé nhân lúc này rời đi trước, nếu ở lại, rất có thể Rene cũng sẽ bị cuốn vào tranh chấp của hai bên.

Tuy nhiên, những gì Freuden nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô bé.

***

Rene đi thẳng tới thư viện. Đột nhiên, cô bé nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Rene liền tự nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh.

"Julia, cậu vẫn khỏe chứ?"

"... ... Hửm? Cậu vừa nói chuyện với tôi à?"

Nữ sinh có mái tóc trắng buông xõa và ánh mắt ngơ ngác lúc này mới nhìn về phía Rene. Julia Plumheart có vẻ khó chịu vì không gian riêng tư của mình đột nhiên bị làm phiền.

"Cậu có thể cho tôi vài lời khuyên không?"

"Không. Vui lòng tránh xa tôi ra. Không phải tôi đã bảo là không muốn nói chuyện với cậu rồi sao?"

Dù bị trả lời khá phũ phàng nhưng Rene vẫn mỉm cười rạng rỡ.

"Đừng như vậy mà. Dù gì chúng ta cũng đã biết bí mật của nhau rồi."

"... ... ."

Julia Plumheart hơi sững sờ trước phản ứng của đối phương. Thông thường, người khác khi nghe thấy những lời vừa rồi của cô ấy đều sẽ tức giận bỏ đi. Nhưng nữ sinh tên Rene này lại phản ứng trái với những gì cô ấy nghĩ.

"Julia, cậu không đi dự vũ hội à?"

"Tôi không quan tâm đến sự kiện đó."

"Vậy à? Tiếc thật đấy. Tôi định xin cậu vài lời khuyên về trang phục."

Julia Plumheart nhíu mày.

"Tại sao cậu không nhờ ai đó có mắt thẩm mỹ giúp đỡ?"

"Ai mới được chứ?"

"Giáo sư Rudger Chelici có vẻ là một lựa chọn tốt."

Tất nhiên, cho dù Rudger đúng là thường hay ăn vận những bộ vest được thiết kế riêng thì cũng không có nghĩa hắn có thể cho lời khuyên về vấn đề này. Những lời của Julia chỉ nhằm mục đích để Rene đừng có làm phiền mình nữa.

Nhưng thật không may, Rene dường như cho rằng đó là lời khuyên nghiêm túc, cô bé gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

"... ... "

Lúc Julia Plumheart còn đang sững sờ thì Rene đã đứng dậy nói lời cảm ơn và biến mất khỏi hành lang thư viện.

* * *

Sau khi rời khỏi thư viện, Rene đang bận suy nghĩ cái cớ để nói chuyện với Rudger. Nhờ giáo sư một việc như thế này nhìn thế nào cũng không ổn. Tuy giáo sư Rudger rất tốt bụng, giáo sư chỉ là có hơi nghiêm túc quá. Nhưng làm phiền thầy ấy vì một chuyện không liên quan đến lớp học như vậy liệu có nên không?

"... ... ."

Rene đang suy nghĩ vẫn vơ thì đột nhiên bắt gặp người mình cần tìm ở cuối hành lang đối diện.

Rudger cũng đã nhìn thấy Rene, mắt hắn sáng lên, từ từ bước về phía người đối diện.

"Cinderella!"

"Dạ?"

Rene chưa bao giờ nghe đến cái tên này.

"Không có gì. Ta đang mải suy nghĩ vài chuyện."

"À vâng."

Ngay cả khi Rene trả lời như vậy, cô bé vẫn do dự không dám đặt câu hỏi. Ngay lúc Rene định nói điều gì đó, Rudger đã lên tiếng trước.

"Rene, trò có bận gì không?"

"Dạ không."

"Trò có thể giúp ta một chuyện không?"

Cái gì?

Mặc dù Rene cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô bé vẫn gật đầu.

"Trò có tham gia buổi vũ hội sắp tới không?"

"Dạ có. Mọi người đều nói đây là một trong những sự kiện tuyệt vời nhất ở Theon."

"Vậy trang phục cho buổi vũ hội thì sao? Trò đã quyết định được chưa?"

Rene hơi e dè.

"Dạ, em chưa. Nhưng... ... Sao giáo sư lại hỏi thế?"

Ánh mắt của Rene hướng về phía Rudger chứa đựng sự tò mò kỳ lạ.

"Ta đang tìm một người mẫu. Trò rất hợp với chủ đề trang phục đó. Trò có muốn thử bộ trang phục đó không? Bù lại, ta sẽ là người hộ tống trò đến buổi vũ hội."

"Thật sao?"

"Điều quan trọng là quyết định của trò. Nếu thấy khó chịu thì trò không cần phải chấp nhận."

"Dạ được, em đồng ý."

* * *

Trong một nhà cầu nguyện lớn.

Đây là nơi xây dựng nhà thờ Lumensis tọa lạc ở Leathervelk, là khu vực đông dân nhất chỉ sau Center Pod. Hôm nay có một vài vị khách đã bất ngờ đến thăm.

"Thật vinh hạnh cho tôi, linh mục cao quý."

Freden, người phụ trách chi nhánh ở Leathervelk, lịch sự cúi chào người phụ nữ trước mặt. Lemria nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi nghe nói ngài đang bận xử lý việc ở thủ đô."

"Không sao. Công việc của tôi ở đó đã kết thúc."

"Mọi chuyện đã xong rồi sao?"

Freden cũng đã nghe được một vài tin tức. Lý do khiến một vị linh mục như Lemria phải tự mình đến Đế quốc Exilion chính là do bên phía Thánh quốc đã phát giác ra một luồng năng lượng bất thường ở Lindebrugne. Nhưng trong quá trình điều tra, dường như Hoàng gia Exilion đã cố tình can thiệp nên tiến trình tìm hiểu có phần gặp nhiều khó khăn.

Bây giờ mọi chuyện đã xong rồi sao?

Lemria dường như cũng cảm nhận được ý nghĩ của đối phương, cô ta mỉm cười.

"Tôi đã nhận được sự giúp đỡ."

"Xin cho tôi mạn phép được hỏi. Không biết người nào đã giúp đỡ chúng ta?"

"Là tộc Yêu tinh."

Mắt Freden ánh lên vẻ sửng sốt khi nghe thấy hai từ cuối cùng.

"Chủng tộc đó không phải là những kẻ dị giáo sao?"

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Dù sao thì mục đích cuối cùng vẫn quan trọng hơn."

"... ... Vậy ngài đã nhận được câu trả lời rồi sao?"

Freden cũng không phải là người chỉ biết mù quáng theo đuổi học thuyết đã lỗi thời của giáo hội. Trong những trường hợp cần thiết, cô ta sẽ không do dự sử dụng sức mạnh của những chủng tộc dị giáo.

"Chắc chắn rồi. Chúng ta cũng đã để lại manh mối mà những yêu tinh đó cần."

"Những kẻ đó cần gì từ chúng ta?"

"Không có gì."

Lemria nói với một nụ cười ngây thơ.

"Tôi đưa cho bọn họ manh mối về thứ họ đang tìm kiếm. Nó ở thành phố này."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro