C597: Ngày hôm đó (2)
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Gariel và Rudger, không, lúc đó phải gọi anh chàng kia là Heathcliff mới đúng, có thể đánh giá là khá tồi tệ.
Trong khi một người thì cố gắng thân thiện, muốn làm quen trên cương vị một đàn anh thì người còn lại là một cậu thiếu niên tiêu cực, thù địch với mọi thứ trên đời. Việc hai người phát sinh xung đột ngay từ lần đầu gặp mặt là điều khó tránh khỏi.
'Thằng nhóc này láo quá!'
Nụ cười trên gương mặt Gariel cứng đờ, khóe miệng anh ta khẽ giật giật. Gariel phải vô cùng kiềm chế mới không xắn tay áo lên cho thằng nhóc trước mặt một trận.
Heathcliff cảnh giác nhìn người bên cạnh. Cậu ta đã sớm điều động năng lượng ma thuật, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào. Vẻ ngoài của Heathcliff không khác gì một thanh kiếm sắc bén được mài giũa lâu ngày.
Khoảnh khắc hai người sắp sửa đụng độ thực sự.
"Hai người chuẩn bị đánh nhau sao?"
Một đứa trẻ không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện, nghiêng đầu thắc mắc. Gariel ngay lập tức thay đổi thái độ khi nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Rene.
"Haha. Là Rene à? Làm gì có ai đánh nhau đâu."
"Có thật không ạ?"
"Tất nhiên rồi. Cậu nhóc, rất vui khi được làm quen với cậu."
"Tôi cũng vậy."
Heathcliff bỏ lại một câu cộc lốc rồi khịt mũi bỏ đi.
'Đúng là đứa nhóc láo xược.'
Trán Gariel nổi lên vài sợi gân xanh nhưng anh ta vẫn cố gắng mỉm cười thật tự nhiên trước mặt bé gái bên cạnh. Bỏ đi, người lớn không so đo với trẻ con.
"Rene, kệ thằng nhóc đó đi. Chúng ta cùng ra suối câu cá nhé. Ấy...Nhóc đi đâu vậy?"
Bất chấp tiếng gọi của Gariel, cô bé con lẽo đẽo chạy theo bóng lưng Heathcliff vào sâu trong rừng. Trước khi cậu thiếu niên kịp phản ứng, Rene đã nắm chặt lấy cổ tay cậu nhõng nhẽo.
"Anh ơi, chúng ta cùng chơi nhé!"
"... ... Cái gì?"
"Một mình thì buồn lắm, anh có thể đi cùng em và chú Gariel."
Rene bám chặt lấy Heathcliff như một đứa trẻ đang vòi vĩnh. Heathcliff trong phút chốc tự hỏi mình có nên hất tay cô bé này ra không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đối phương, Heathcliff tự nhiên lại nhớ đến người bạn mà cậu đã bỏ lại ở Thánh quốc. Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, đối phương hình như cũng trạc tuổi cô bé con này. Có lẽ cũng phải gần mười năm rồi bọn họ chưa gặp lại.
"........Được rồi."
"Tuyệt quá!"
"Vậy em định chơi gì?"
"Chúng ta sẽ cùng đi câu cá. Em muốn một con cá thật to."
Rene mỉm cười rạng rỡ, kéo tay Heathcliff và dẫn cậu thiếu niên đi về phía con suối cách đó không xa. Heathcliff để mặc cho đối phương kéo đi, vẻ mặt của cậu trông như thể sắp chết vì khó chịu.
Gariel chỉ biết lắc đầu cười trừ khi quan sát cảnh tượng đó từ xa. Bỗng nhiên có một người tiến lại gần anh chàng.
"Con bé thực sự rất dễ thương."
"Hai người đã nói chuyện xong rồi sao?"
"Đúng vậy."
Gariel nhớ lại hình ảnh cô gái tóc vàng đi cùng cậu thiếu niên kia. Khí chất trên người cô gái đó khiến anh ta cảm thấy có phần e sợ. Không biết hai người đã nói chuyện gì nhưng có vẻ như đó không phải là cuộc trò chuyện bình thường.
"Tôi nghĩ bọn họ sẽ ở lại đây khoảng một tháng. Không biết như vậy có phiền đến anh không?"
"Không sao đâu."
Người phụ nữ mỉm cười, có lẽ cô ấy cũng sớm đoán ra được phản ứng của đối phương. Ánh mắt của hai người chăm chú dõi theo đứa trẻ tóc xám đang vui đùa cùng chú chó nhỏ phía xa.
"Cảm ơn anh, Gariel. Anh thực sự rất tốt với Rene."
Không hiểu sao khi nghe những lời này, Gariel lại có cảm giác như thể đối phương đang nói lời trăn trối vậy. Tuy nhiên, những suy nghĩ đấy cũng chỉ thoáng qua trong giây lát liền biến mất. Gariel nở nụ cười ấm áp như thường lệ.
"Đừng lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ chăm sóc con bé."
"Tôi biết. Anh vẫn luôn là một người đáng tin cậy."
Gariel cân nhắc xem liệu anh ta có nên nói điều gì đó ấn tượng hơn ngay tại lúc này hay không. Giống như việc anh ta định sẽ dành toàn bộ thời gian còn lại của cuộc đời để bảo vệ người bên cạnh. Tuy nhiên, những lời nói đó cuối cùng cũng không phát ra được. Gariel cảm thấy quá xấu hổ và ngượng ngùng. Vì vậy, anh ta liền kiếm cớ cần phải để ý đến Rene, nhanh chóng rời khỏi.
Khi đến con suối trong rừng, Gariel nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ. Thằng nhóc có vẻ ngoài quý tộc chưa từng trải sự đời kia lại đang xắn quần lội xuống suối bắt cá. Gariel khá ấn tượng trước sự khép léo của đối phương. Nhìn Rene vui tươi hơn thường ngày khi có bạn mới chơi cùng, Gariel cảm giác được một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đang dâng trào trong trái tim mình.
Anh ta bật cười hô lớn.
"Hai đứa chơi có vui không?"
"Chú Gariel!!!"
"Bé con, không phải ta đã bảo nhóc gọi ta là anh rồi mà? Trông ta có già đến thế sao?"
"Hihi. Chú làm sao là anh được?"
"Ai da~"
Gariel làm một động tác giả bộ mình đã bị tổn thương sâu sắc. Hành động đó không khỏi chọc Rene cười khanh khách.
Gariel hứng thú bừng bừng chỉ vào Heathcliff.
"Cậu nhóc, chúng ta thi xem ai bắt được nhiều cá hơn nhé!"
"Không thích! Sao tôi phải......"
Khi Heathcliff định từ chối, lời nói của cậu liền nuốt trở lại trước ánh mắt sáng ngời của cô bé trên bờ.
"Được rồi."
Thế là với sự cổ vũ của Rene phía sau, hai người đàn ông thi nhau xem ai bắt được nhiều cá hơn. Kết quả chiến thắng tất nhiên là thuộc về Heathcliff. Mặc dù không sử dụng phép thuật, Heathcliff vẫn bắt được cá dưới suối một cách cực kỳ khéo léo.
Gariel cười hì hì, ngồi phịch xuống một tảng đá gần đó, hơi thở có phần dồn dập.
"Khá lắm! Lần sau tôi sẽ không thua đâu."
"Kết quả như nhau cả thôi."
"Ôi chao cái thằng nhóc này! Miệng lưỡi sắc bén quá đấy!"
"Hừ!"
Ngày hôm đó, mọi người đều kết thúc bữa ăn trong sự vui vẻ. Ai nấy đều bật cười khi chứng kiến cảnh Rene ăn cá với đôi má phồng lên như một chú sóc nhỏ.
Heathcliff nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây. Những việc hằng ngày của cậu chính là chơi với Rene, thi thoảng sẽ học phép thuật với sư phụ, nếu không thì nghỉ ngơi thư giãn giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Gariel thường cá cược với Heathcliff nhưng lần nào anh cũng thua. Chủ yếu anh ta làm vậy vì để chọc cho Rene vui hơn, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô bé, những suy nghĩ phiền muộn của Gariel như thể được gột rửa sạch sẽ.
Ấn tượng về Heathcliff trong mắt Gariel cũng dần thay đổi. Anh ta vẫn không thể nào ưa được cái tính cách kiêu ngạo của thằng nhóc kia nhưng Gariel biết thằng nhóc đó không xấu, nó chỉ hơi độc mồm tý thôi.
Heathcliff cũng nhanh chóng trở nên thân thiết với mẹ của Rene.
"Chào Heathcliff. Hai đứa hôm nay chơi có vui không?"
"Cũng bình thường."
"Không cần xa cách vậy đâu. Nhóc có thể gọi ta là chị."
"Cuộc thảo luận với sư phụ tôi thuận lợi chứ?"
"Ý nhóc là cô Grander à? Ừm, chúng ta vẫn còn khá nhiều vấn đề cần giải quyết."
Người phụ nữ gãi má và mỉm cười ngượng ngùng. Heathcliff không biết tại sao cô ấy lại phản ứng như thế. Ngay cả Heathcliff cũng không biết nội dung trò chuyện giữa sư phụ mình và mẹ Rene.
"Nhóc tò mò sao?"
"Không. Nếu là việc của sư phụ, Người có thể tự mình tìm ra cách giải quyết."
"Hahaha. Nhóc có vẻ tin tưởng vào sư phụ của mình."
Heathcliff nhún vai coi như thừa nhận.
"Dù sao thì tôi biết cũng không giúp ích được gì. Tôi còn bận chơi cùng Rene."
"Phải rồi. Ta đánh giá cao tinh thần đó của cậu. Đôi khi không biết gì hết lại là một chuyện may mắn."
Giọng nói của người phụ nữ khi nói những lời cuối cùng nghe thật buồn bã. Heathcliff không thể không quay lại nhìn cô ấy. Trái ngược với dự đoán sẽ nhìn thấy một khuôn mặt u sầu, người phụ nữ lại cười vui vẻ, ngón trỏ ấn lên trán Heathcliff còn đang ngơ ngác.
"Đúng là một đứa nhóc không dễ thương chút nào. Cậu có thể đừng nói một đằng suy nghĩ một nẻo không?"
Heathcliff né người sang một bên, vẻ mặt có phần cau có.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Tâm tư của nhóc còn khó đoán hơn cả phụ nữ đấy."
"........."
Heathcliff nghiêm mặt nói sang chủ đề khác.
"Cô không định nói gì với anh chàng tên Gariel đó sao?"
Nụ cười trên môi người phụ nữ đột nhiên tắt ngấm khi tên của Gariel được nhắc đến. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, ngay cả Heathcliff cũng không phát hiện ra.
"Ồ, với anh ấy thì vẫn còn sớm."
"Như vậy có hơi tàn nhẫn không? Dù gì thì anh ta cũng là một pháp sư thời gian. Thời gian của người đó không giống chúng ta."
"Cậu cũng biết chuyện của Gariel rồi à? Có vẻ như hai người thân thiết hơn ta tưởng."
"Tôi và anh ta không thân thiết đến thế. Được rồi. Tôi có thể không hỏi về chuyện giữa cô và sư phụ. Nhưng..."
"Hửm?"
"Chỉ cần cô không làm chuyện gì khiến Rene lo lắng. Đừng quên em ấy là người thân duy nhất của cô."
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên sự kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, cô ấy gật đầu, nụ cười ấm áp như gió xuân lại nở trên môi như thường lệ.
"Ta biết."
* * *
Những ngày vui vẻ trôi qua thật nhanh. Heathcliff đều đặn ngày nào cũng cùng Rene đi chơi. Nói chính xác hơn thì là Rene bám lấy Heathcliff và kéo cậu ta đi khắp nơi.
"Anh trai! Hôm nay chúng ta vào rừng chơi nhé?"
"Không phải chúng ta đến đó lần trước rồi sao?"
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này."
Rene coi Heathcliff như anh trai mình. Từ nhỏ cô bé đã không biết mặt cha. Ngay cả khi đi cùng mẹ đến nơi này sinh sống đã hơn một năm, Rene vẫn không có bạn bè chơi cùng. Cô bé cảm thấy rất cô đơn. Chú Gariel thì không phải lúc nào cũng rảnh. Vì vậy, hiện tại, Rene chỉ có mỗi một người bạn có thể chơi cùng là Heathcliff.
Tuy nhiên, hôm nay thực sự là một ngày đặc biệt. Rene sau một lúc chạy đi chơi chợt hốt hoảng quay trở lại nói với Heathcliff những gì mình đã thấy.
"Anh ơi, đằng kia có kẻ bắt cóc!"
"Cái gì?"
Heathcliff bán tín bán nghi đi theo Rene. Trong đầu cậu thiếu niên tự hỏi kẻ bắt cóc nào lại đi vào khu rừng này. Khi đến được chỗ Rene chỉ, quả thật đang có một con tin bị một đám người bắt cóc.
Người bị bắt cóc là một đứa bé trai trạc tuổi Rene. Nhìn bộ quần áo bên ngoài, có thể đoán ra ngay đứa trẻ kia là con của một quý tộc nào đó. Chắc hẳn đám bắt cóc kia có ý định bắt cóc tống tiền.
"Chúng ta phải làm sao?"
"Đợi một chút."
Heathcliff lợi dụng lúc bọn bắt cóc mất tập trung liền phóng phép thuật tấn công. Đám người không kịp phản ứng lần lượt ngã xuống đất bất tỉnh. Số lượng không quá lớn nên việc xử lý không gặp nhiều khó khăn.
Xong xuôi, Heathcliff ngay lập tức tháo mũ trùm đầu của cậu bé bị bắt cóc ra. Đứa trẻ có vẻ khó chịu vì bị ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, nó mất một lúc để nhìn rõ tình hình xung quanh, sau đó không do dự mở miệng quát.
"Tên thường dân kia, còn không mau cởi trói cho ta."
"........."
Bốp!
Heathcliff không do dự giơ tay đập vào sau gáy đứa trẻ. Bé trai không chút phản kháng gục xuống bất tỉnh. Heathcliff nhìn xuống người bất tỉnh dưới đất, khẽ thở dài rồi vòng tay qua cõng đứa bé trên lưng. Dù thằng nhóc này rất kiêu ngạo nhưng cậu cũng không thể để một đứa trẻ bị bắt cóc ở lại chỗ này được.
Khi Heathcliff chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng Rene hét lên thất thanh.
"Anh trai! Cẩn thận phía sau!"
"... ... !!!"
Heathcliff ngay lập tức cúi thấp người xuống. Một lưỡi dao sắc bén khẽ lướt qua, cắt đứt vài sợi tóc đen của cậu.
"Ồ! Mày né được à?"
Theo sau giọng nói là thân hình của một người đàn ông xuất hiện. Kẻ này trông có vẻ khác thường so với đám người bắt cóc dưới đất. Bộ trang phục trên người hắn ta không phải áo giáp mỏng tiện cho việc di chuyển mà là áo giáp chuyên dụng của hiệp sĩ.
"Một hiệp sĩ về hưu?"
Gã đàn ông cười khúc khích và vỗ vào thanh kiếm đang vung trên vai.
"Ánh mắt tinh tường đấy. Có vẻ như mày là kẻ đã đánh gục đám đồng bọn của tao."
Gã hiệp sĩ không có thân hình cơ bắp như bao hiệp sĩ khác, trông hắn ta thậm chí còn khá béo. Trông vẻ cợt nhả cùng hơi rượu bốc ra từ trên người tên này, có thể đoán ra hắn ta là một hiệp sĩ không được huấn luyện bài bản.
"Dù sao thì đã đến nước này, tao cần phải loại bỏ nhân chứng."
Gã hiệp sĩ béo nói xong liền chĩa kiếm về phía Heathcliff. Ánh sáng mờ nhạt ở đầu thanh kiếm chính là hào quang năng lượng mà các hiệp sĩ hay sử dụng.
Ngay khi Heathcliff nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta lập tức sử dụng phép thuật phòng thủ.
Rắc!
Mặc dù được triển khai vội vã nhưng bản thân thần chú là một phép thuật phòng thủ hoàn hảo. Tuy nhiên, rào chắn chẳng mấy chốc liền bị vỡ tan thành từng mảnh chỉ bởi một nhát chém từ thanh kiếm của tên hiệp sĩ.
Heathcliff cau mày. Kẻ trước mặt có kỹ năng khác hẳn vẻ ngoài nhếch nhác của bản thân.
"Phép thuật không tồi. Mày là pháp sư của gia tộc nào?"
Đôi mắt của gã hiệp sĩ ngạc nhiên khi thấy Heathcliff chặn được đòn tấn công của mình. Tốc độ và quá trình hình thành ma pháp phải nói là hoàn hảo. Điều đó chứng tỏ đối phương là một kẻ được đào tạo rất bài bản.
"Không sao hết. Dù sao thì mày cũng sẽ phải chết ở đây thôi. Cả con bé chỗ bụi cây kia nữa."
Heathcliff nheo mắt khi nghe những lời này. Nhưng thay vì tức giận, hắn lại thả lỏng cơ thể, chậm rãi hạ thấp cảnh giác.
"Chà, một cảnh tượng thú vị đấy chứ?"
Gã hiệp sĩ giật mình quay đầu lại. Phía sau gã là một bé gái tóc vàng trong chiếc váy đỏ màu rượu vang. Biểu cảm trên gương mặt gã hiệp sĩ tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Khi quan sát kỹ càng kẻ vừa xuất hiện, gã không khỏi bật thốt ra một câu.
"Con khốn đầu đầy máu này từ đâu chui ra vậy?"
Những lời này vừa dứt, Heathcliff ngay lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro