Bộ 7: Bí mật vĩnh cửu
Trường học xảy ra án mạng, một nữ sinh bị lột áo và moi tim.
Khi kẻ bắt nạt chết trước mặt tôi, tôi đã không cứu mà chỉ lặng lẽ nhìn cô ta chết.
Kẻ sát nhân đã giết người tôi ghét nhất, và tôi trở thành đồng phạm của hắn!
1
"Lý Mộng Dao chắc chắn là do cô ta giết!"
"Mẹ cô ta là kẻ giết người, cô ta sao có thể là người tốt?"
"Cô ta còn quyến rũ cả cha dượng, thật là kinh tởm. Sao trường chúng ta lại có học sinh như vậy chứ!"
Đã bao nhiêu lần rồi? Tôi cũng không nhớ nữa.
Kể từ năm lớp 10, khi mẹ tôi giết cha dượng, tôi đã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ. Trong mắt họ, tôi là con gái của kẻ giết người, cũng là con đĩ quyến rũ cha dượng.
Vì vậy, bất kể chuyện gì xấu xảy ra xung quanh, tôi đều trở thành đối tượng để họ trút giận.
Ba năm cấp ba, tôi nhẫn nhịn, cố gắng học tập để thoát khỏi những kẻ đó. Chỉ cần tránh xa họ, đến một nơi không ai biết tôi, tôi sẽ không còn bị bắt nạt nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng có người cũng thi đỗ vào cùng trường với tôi, chuyện của tôi bị đào bới lên.
Tôi ngồi co rúm dưới gốc cây, ôm đầu, để mặc mấy cô gái dùng chân đá vào người mình.
Không phải tôi không dám phản kháng, mà là không thể phản kháng.
Vì năm lớp 11, lần đầu tiên phản kháng, tôi suýt bị đuổi học.
Giáo viên cũng ghét sự tồn tại của tôi, họ nói nếu bị bắt nạt thì hãy báo với giáo viên. Nhưng nếu phản kháng thì đó là đánh nhau, cả hai bên đều có lỗi.
Thật buồn cười.
Tôi liên tục bị người ta dồn vào góc, làm sao có thể báo với giáo viên đây?
"Dừng tay! Đừng đánh nữa! Các em đang làm gì vậy?" Một giọng nam vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, phong thái nho nhã, ánh mắt nghiêm nghị, đang kéo mấy cô gái đang đánh tôi ra.
Thầy Trần!
Người đàn ông nho nhã đó là Trần Viễn Tình, giáo viên dạy sinh lý học của chúng tôi.
Cô gái tóc xoăn sóng lớn trước đó còn hung hăng với tôi, giờ thấy thầy Trần, cô ta liền quay sang nịnh nọt: "Thầy Trần, sao thầy lại bảo vệ cô ta vậy? Cô ta là kẻ giết người mà, Lý Mộng Dao chắc chắn do cô ta giết."
Cô gái đó tên là Nhan Tâm Lam, học cùng trường cấp ba với tôi, chính cô ta đã tung tin đồn về tôi. Tôi lo lắng nhìn thầy Trần, sợ thầy cũng tin tôi là kẻ giết người.
Thầy Trần nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đứng dậy, hỏi họ: "Các em nói cô ấy giết Lý Mộng Dao?"
Nhan Tâm Lam lập tức gật đầu, khinh bỉ nhìn tôi: "Thầy Trần, thầy chưa biết chuyện của cô ta à? Cha dượng cô ta là bác sĩ ở huyện bọn em, là người rất tốt. Năm lớp 10, cô ta quyến rũ cha dượng, còn vu cáo cha dượng cưỡng hiếp cô ta, mẹ cô ta tức giận nên đã giết cha dượng, bị kết án tử hình được hoãn. Thầy nói xem, người như cô ta có đáng ghét không? Có đáng đánh không?"
Quyến rũ cha dượng, vu cáo cha dượng quấy rối, còn khiến mẹ giết người bị kết án tử hình tạm hoãn.
Đúng vậy.
Nghe những tội này, tôi cũng cảm thấy người như vậy thật đáng ghét.
Thầy Trần cúi đầu nhìn tôi.
Cảm nhận được ánh mắt của thầy, tôi theo bản năng biện minh: "Em không giết người, em thật sự không giết người."
Giọng thầy Trần dịu dàng: "Thầy biết, thầy tin em."
Thầy tin tôi!
Tôi ngạc nhiên nhìn thầy Trần.
Nhan Tâm Lam ở cạnh hét lên: "Thầy Trần, thầy đừng tin cô ta!"
Thầy Trần nhìn Nhan Tâm Lam và mấy người kia, sau đó nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trước, lạnh lùng nói: "Tại sao thầy không thể tin em ấy? Nếu em ấy thật sự giết người, các em còn dám ở đây bắt nạt em ấy sao? Không sợ bị em ấy giết hả?"
Mấy cô gái bị lời nói của thầy Trần làm cho sợ hãi, đều lùi lại một bước, nhìn nhau.
Đúng vậy.
Họ đều biết tôi không giết người, chỉ là đang tìm cớ để bắt nạt tôi thôi.
Nếu tôi thật sự dám giết người, sao lại để họ bắt nạt?
Thầy Trần tức giận: "Bắt nạt học đường, còn tìm đủ lý do, đạo đức mấy em được học vào đâu hết rồi? Các em có tư cách như vậy mà còn muốn học y cứu người? Học xong chỉ hại người thôi!"
Giọng thầy Trần rất lớn, những học sinh đi ngang qua cũng dừng lại xem.
Nghe những lời này, lòng tôi chua xót, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.
Lúc này, thầy Trần đứng bên cạnh tôi như một ngọn núi hùng vĩ, bảo vệ tôi, cho tôi cảm giác an toàn vô bờ.
Thầy Trần quát mấy người kia: "Về viết bản kiểm điểm 3000 chữ. Trước trưa mai phải nộp cho thầy. Lần sau còn dám như vậy thì đến phòng giáo vụ nhận kỷ luật!"
Mấy cô gái mặt tái mét, sợ hãi bỏ đi.
Thầy Trần cúi đầu nhìn tôi, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho tôi: "Mạnh mẽ lên. Hãy nhớ, những người hãm hại em còn biết rõ hơn em rằng em bị oan đến mức nào. Em càng yếu đuối, họ càng bắt nạt em. Đừng để quá khứ trở thành xiềng xích cuộc đời em, hãy sống thật tốt, không cần phải xứng đáng với ai, nhưng nhất định phải xứng đáng với chính mình."
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã ngoài bốn mươi cao hơn tôi cả một cái đầu. Thầy ấy thật nho nhã, dường như toàn thân tỏa ra ánh sáng ấm áp sưởi ấm trái tim tôi.
Thầy Trần để lại chiếc khăn tay rồi quay người đi trước.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng thầy dần khuất, không khỏi nhớ đến bố và cả cha dượng nữa.
Họ là những người tôi yêu thương nhất, và giờ đây tôi có thêm một người thứ ba.
Họ đều là những người sẵn sàng bảo vệ tôi.
2
Trở về ký túc xá, khi đi ngang qua cửa phòng Nhan Tâm Lam, tôi lần nữa bị họ chặn lại.
Nhan Tâm Lam nhìn thấy chiếc khăn tay trên tay tôi, liền giơ tay định giật lấy.
Tôi bản năng lùi lại một bước.
Bang!
Nhan Tâm Lam không giật được khăn tay, liền vung tay tát tôi một cái, chửi bới: "Đồ cđĩ! Quyến rũ cha dượng, giờ còn quyến rũ cả thầy Trần nữa. Đừng tưởng thầy Trần bênh vực là bọn tao sợ mày. Đưa khăn tay của thầy Trần đây, không thì tao lột đồ mày quăng ra khỏi ký túc xá!"
Sợ!
Tôi thật sự rất sợ!
Tôi cũng muốn phản kháng, cũng muốn mạnh mẽ hơn.
Nhưng đối với những kẻ luôn bắt nạt tôi, dường như trong xương tủy tôi đã thấm nỗi sợ hãi họ.
"Cái này tôi phải trả lại thầy Trần." Tôi không dám ngẩng đầu.
Nhan Tâm Lam đá tôi một cái, rồi giật lấy chiếc khăn tay. Tôi không muốn buông tay, hai cô gái đi cùng Nhan Tâm Lam liền giật mạnh, cướp lấy chiếc khăn.
Nhan Tâm Lam gấp chiếc khăn lại, buộc vào cổ tay mình: "Từ giờ trở đi phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu mày dám mách thầy Trần chuyện hôm nay, tao sẽ dùng dao rạch nát mặt mày. Nhà tao giàu, tiền đền bù tao chịu được."
Đúng vậy.
Nhà Nhan Tâm Lam rất giàu, mỗi kỳ nghỉ về trường, cô ta đều đi xe sang trọng.
Trong mắt cô ta, tôi chỉ là kẻ có thể tùy ý bắt nạt, nếu thật sự hủy hoại khuôn mặt tôi, cô ta cũng chỉ cần bồi thường một ít tiền. Trong mắt những người như cô ta, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền.
"Các em lớp nào? Đứng đó làm gì vậy?" Dì quản lý ký túc xá ở cuối hành lang gọi lên.
Nhan Tâm Lam đắc ý lắc lắc cổ tay, đe dọa: "Nếu thầy Trần hỏi thì nói là mày tự nguyện đưa cho tao, không thì mày biết hậu quả đấy!"
Mấy người họ quay về phòng. Tôi chỉ có thể đứng dậy, lặng lẽ về phòng mình.
Mấy cô bạn cùng phòng nhìn tôi, ánh mắt vừa thương hại vừa khinh bỉ.
Trưởng phòng Trương Lệ Lệ tức giận nói: "Lục Khả, cậu đúng là vô dụng. Cậu phải dũng cảm hơn một chút bọn tớ mới dễ giúp cậu chứ? Cậu như thế này, sao bọn tớ ra mặt thay cậu được?"
Một cô gái khác, Diêu Thư Đình, cười khẽ: "Giúp cô ấy làm gì? Cô ấy sinh ra là để bị người ta bắt nạt. Biết đâu những lời người ta nói đều là sự thật, cô ấy tự biết mình hèn hạ nên mới không ngẩng đầu lên được chăng?"
Trương Lệ Lệ trừng mắt: "Cùng một phòng, đừng có bắt nạt cô ấy."
Diêu Thư Đình nhìn tôi: "Tớ chẳng thèm bắt nạt cô ấy."
Thực ra mấy người trong phòng đều đối xử với tôi khá tốt, lúc mới vào trường, họ cũng coi tôi như bạn thân, không giấu giếm chuyện gì. Cho đến khi Nhan Tâm Lam tiết lộ chuyện của tôi, họ mới xa lánh tôi, nhưng họ chưa từng thật sự bắt nạt tôi, đôi khi có lẽ vì thương hại, họ cũng ngăn cản Nhan Tâm Lam và những người kia bắt nạt tôi trong phòng.
Tôi biết mình không có chí tiến thủ, nhưng tôi không thể vượt qua rào cản tâm lý, luôn cúi đầu trước những kẻ bắt nạt mình.
Trương Lệ Lệ kéo tôi ngồi xuống ghế, dặn dò: "Lục Khả, đừng sợ Nhan Tâm Lam. Loại người như cô ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lần sau cô ta bắt nạt cậu, cậu cứ phản kháng, cả phòng sẽ giúp cậu."
Tôi im lặng gật đầu
Diêu Thư Đình đứng dậy, đi đến trước mặt tôi: "Lục Khả, muốn mọi người giúp cậu cũng được. Vừa rồi Nhan Tâm Lam cướp đồ của cậu đúng không? Tớ cho cậu một ngày, tự đi lấy đồ lại, chỉ cần cậu lấy được, từ giờ Nhan Tâm Lam mà hé răng, tớ sẽ giúp cậu tát cô ta!"
Tôi ngẩng đầu nhìn Diêu Thư Đình.
Diêu Thư Đình rất cao, hơn một mét bảy, thành tích thể thao cũng rất tốt, theo lời cô ấy kể thì cấp ba từng học võ hai năm.
"Nhớ đấy, chỉ một ngày thôi." Diêu Thư Đình để lại một câu rồi quay về giường mình.
Một ngày.
Đây là cơ hội cuối cùng của tôi, tôi thật sự muốn lấy lại chiếc khăn tay của thầy Trần.
Trời dần tối.
Tôi nhiều lần thấy Nhan Tâm Lam đi ngang qua cửa phòng nhưng đều không dám trực tiếp đòi lại đồ, cô ta đi cùng hai ba người, tôi đến đòi cũng chỉ bị bắt nạt thêm.
Mãi đến tám giờ rưỡi tối, khi tôi đang giặt đồ ở bồn rửa, mới thấy Nhan Tâm Lam một mình bước ra khỏi phòng.
Tôi do dự, quyết định đem chậu đồ về phòng, rồi đuổi theo.
Nhan Tâm Lam đi rất nhanh, khi tôi xuống tầng, cô ta đã chạy bộ đến cuối con đường.
Tôi đánh liều đuổi theo thì thấy Nhan Tâm Lam đi về hướng tây nam của trường.
Góc tây nam trường khá vắng vẻ, có một đoạn tường thấp, chỉ cần vượt qua tường là có thể ra phố đi bộ mua đồ, nhiều học sinh để tiết kiệm thời gian thường trèo tường từ đây.
Chỉ là mấy ngày gần đây trường xảy ra án mạng, giáo viên đã ra lệnh cấm học sinh tối đến không được trèo tường ra ngoài.
Tôi nhìn Nhan Tâm Lam đi đến chân tường, vừa định đuổi theo để đòi lại chiếc khăn tay của thầy Trần thì đột nhiên một bóng người xuất hiện phía trước.
Người mặc đồ đen lấy Nhan Tâm Lam từ phía sau ôm, ban đầu cô ta còn giãy giụa, nhưng ngay sau đó lại dựa vào lòng người đàn ông kia.
Nhan Tâm Lam đang lén lút hẹn hò?
Người đàn ông kia ôm Nhan Tâm Lam đến đến góc sau tòa nhà giảng đường, đặt cô ta xuống đất rồi bắt đầu cởi áo của Nhan Tâm Lam.
Cảnh tượng nhạy cảm.
Tôi ngồi xổm sau gốc cây, không dám nhìn nhiều.
Nhưng khi do dự nhìn về phía Nhan Tâm Lam, tôi thấy cô ta nằm bất động dưới đất, còn người đàn ông kia từ lấy đồ trong túi ra, làm gì đó với Nhan Tâm Lam.
Phẫu thuật! Tôi bị cảnh tượng phía xa dọa đến mức sợ hãi.
Mặc dù cách xa hơn hai mươi mét, phía sau tòa nhà rất tối, nhưng từ động tác của người đàn ông kia, tôi có thể cảm nhận được hắn ta đang phẫu thuật cho Nhan Tâm Lam!
Mở ngực! Móc tim!
Lý Mộng Dao trước đây cũng chết như vậy.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra mình đã nhìn thấy hung thủ thật sự và người đó đang móc lấy trái tim của Nhan Tâm Lam.
Cảm giác sợ hãi lập tức bao trùm.
Tôi sợ đến mức bịt miệng, toàn thân run rẩy, suýt nữa đã hét lên.
Thời gian trôi qua.
Cơ thể tôi bị nỗi sợ hãi khống chế hoàn toàn, không dám động đậy, không dám phát ra tiếng, chỉ biết run rẩy không ngừng.
Người đàn ông kia thao tác rất nhanh, kỹ thuật cũng rất thuần thục, khoảng hơn mười phút sau, hắn ta lại cài khuy áo cho Nhan Tâm Lam rồi thu dọn đồ đạc và hiện trường, biến mất trong bóng tối.
Hắn đi rồi!
Tôi bò dậy, muốn chạy về ký túc xá.
Nhưng đi được vài bước, tôi lại dừng lại, quay đầu nhìn Nhan Tâm Lam đang nằm phía sau tòa nhà giảng đường.
Tôi muốn quay lại!
Tôi hít thở mạnh, đi từng bước đến bên Nhan Tâm Lam.
Dưới đất có rất nhiều máu, Nhan Tâm Lam nằm ngửa trên mặt đất như đang ngủ say. Vì áo đã được cài lại, tôi thậm chí không nhìn thấy vết thương trên ngực cô ta.
Tôi run rẩy đưa tay đặt trước mũi cô ta kiểm tra hơi thở.
Nhịp thở yếu ớt xuất hiện.
Nhan Tâm Lam chưa chết!
Tôi mở to mắt nhìn Nhan Tâm Lam, không gọi xe cấp cứu, cũng không kêu cứu, chỉ lặng lẽ nhìn.
Nhan Tâm Lam đã bắt đầu cử động, dường như thuốc mê đang dần hết tác dụng, ý thức của cô ta sắp tỉnh lại.
"Á!" Nhan Tâm Lam đau đớn kêu lên, người cựa quậy một chút.
Cô ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tất cả những gì cô ta biểu hiện lúc này đều là phản ứng vô thức của cơ thể khi bị tổn thương.
"Tôi sẽ không cứu cô!" Tôi nói ra câu mà mình muốn nói, sau đó cởi chiếc khăn tay trên tay Nhan Tâm Lam.
Nhan Tâm Lam vô thức nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi giật ra, quay người rời khỏi hiện trường.
Người không phải do tôi giết!
Tôi cũng không có ý định cứu cô ta, tôi chỉ muốn nhìn cô ấy chết và lấy lại thứ vốn thuộc về mình!
3
Về đến ký túc xá, tôi dùng bột giặt chà xát chiếc khăn tay và cổ tay, lặp đi lặp lại cho đến khi cổ tay đỏ lên, mới cẩn thận trở về phòng.
Mấy người bạn cùng phòng đều đã lên giường, có người xem điện thoại, có người đọc sách.
Ngay khi tôi leo lên giường, Diêu Thư Đình đột nhiên lên tiếng: "Lục Khả, cậu vừa đi tìm Nhan Tâm Lam à? Đòi lại đồ chưa?"
Tôi giật mình, cố gắng kiểm soát nhịp tim, đáp: "Chưa. Cô ta chạy quá nhanh, lúc tôi xuống lầu đã không thấy cô ta đâu rồi."
Diêu Thư Đình khẽ hừ: "Tớ thấy cậu là không dám thì đúng hơn! Đúng là đất sét không nặn nên hình. Ngày mai nếu cậu không đòi lại đồ, từ nay về sau đừng nói bọn tớ không giúp cậu."
Không cần đòi nữa rồi.
Chiếc khăn tay của thầy Trần đã ở trong tay tôi.
Từ nay về sau tôi cũng không cần ai giúp, vì Nhan Tâm Lam đã chết!
Trở lại giường, tôi ôm chặt chăn, lòng vẫn sợ hãi.
Nhan Tâm Lam chết rồi, tôi không gọi xe cấp cứu kịp thời , chắc cũng coi như là đồng phạm.
Tôi chỉ không chắc lúc lấy chiếc khăn tay, hung thủ kia có phát hiện ra tôi hay không.
Cả đêm, đầu óc tôi đều là bóng người mặc đồ đen đó.
Người đó cao khoảng một mét bảy mươi lăm, chắc là đàn ông, có thể dễ dàng bế Nhan Tâm Lam hơn trăm cân, chạy bộ hơn năm mươi mét đến phía sau tòa nhà giảng đường, chứng tỏ sức khỏe rất tốt.
Tại sao hắn lại giết người?
Tại sao lại dùng phương pháp phẫu thuật để giết người?
Hay hắn chỉ muốn luyện tập phẫu thuật? Thuận tiện giết người?
Hắn rốt cuộc là ai?
Cứ nghĩ mãi đến nửa đêm, khi tôi mơ màng sắp ngủ, tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài vang lên, tôi giật mình mở to mắt, quay đầu nhìn về hướng tây nam.
Nửa tòa nhà giảng đường chắn tầm nhìn của tôi nhưng tôi vẫn nhìn thấy có người đang chạy về phía Nhan Tâm Lam chết.
"Đêm hôm khuya khoắt, lại xảy ra chuyện gì nữa vậy? Có cho người ta ngủ không?" Diêu Thư Đình ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ, mắng.
Trương Lệ Lệ ở giường đối diện, ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn ra cửa sổ: "Hình như có tiếng còi cảnh sát, không phải thật sự xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiếng còi cảnh sát đánh thức rất nhiều người trong ký túc xá.
Trong nhóm lớp cũng bắt đầu xuất hiện tin nhắn, thi thể Nhan Tâm Lam đã được phát hiện, đêm nay chắc chắn rất nhiều người sẽ thức trắng.
Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối đen, cố gắng xua tan bóng đen trong đầu, sau đó lại nghĩ về thầy Trần - người có thể bảo vệ tôi, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Cả trường náo loạn.
Lý Mộng Dao mới chết hơn một tuần, giờ lại xuất hiện nạn nhân thứ hai, nguyên nhân cái chết giống hệt nhau, cảnh sát xác định đây là vụ án mạng liên hoàn, trong trường chúng tôi đang tồn tại một kẻ giết người hàng loạt.
Diêu Thư Đình từ bên ngoài chạy vào, hét lên: "Lục Khả, Nhan Tâm Lam chết rồi!"
Trương Lệ Lệ giật mình ngồi bật dậy: "Cậu nói gì vậy? Nhan Tâm Lam chết rồi? Thật hay đùa đấy? Đừng có dọa tớ!"
Diêu Thư Đình nói: "Cậu không xem nhóm lớp à? Tối qua Nhan Tâm Lam không về, vừa rồi giáo viên chủ nhiệm đã gọi mấy người cùng phòng cô ấy đến lên gặp. Trong nhóm lớp bảo Nhan Tâm Lam bị móc tim, chết ngay phía sau tòa nhà giảng đường."
Nhớ lại tất cả những gì đã thấy đêm qua, tôi rùng mình.
Diêu Thư Đình sợ hãi nhìn tôi: "Lục Khả, chắc chắn là cậu giết Nhan Tâm Lam! Không ngờ cậu bình thường cam chịu, sau lưng lại là một tên biến thái giết người hàng loạt tàn nhẫn! Ở chung phòng với cậu thật đáng sợ!"
Tôi hoảng hốt nhìn Diêu Thư Đình.
Diêu Thư Đình lùi lại, nhưng lại khẽ cười: "Phản ứng gì đi chứ! Kẻ thù lớn của cậu chết rồi, lẽ nào cậu không vui? Cậu không phải bị dọa điên lên chứ? Đúng là nhàm chán!"
Cô ấy chỉ đang đùa với tôi thôi!
"Tớ..." Tôi ấp úng, không biết nên nói gì.
Trương Lệ Lệ đang mặc thêm quần áo, lớn tiếng: "Diêu Thư Đình, cậu có thể ngậm miệng lại không? Giờ có người chết rồi, cậu bảo Lục Khả vui cái gì? Cậu tưởng cô ấy giống cậu, thần kinh thép à?"
Diêu Thư Đình không quan tâm: "Chết người thì sao? Đều là học y cả, trên lớp giải phẫu chưa từng thấy xác à? Hơn nữa, loại người như Nhan Tâm Lam chết cũng đáng đời, suốt ngày bắt nạt kẻ yếu, chỉ là chưa đụng phải tớ thôi, không thì tớ đã xử cô ta từ lâu rồi!"
Con nhỏ này chẳng kiêng kỵ gì cả!
Cạch.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một nữ cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện ngay cửa.
Nữ cảnh sát rõ ràng đã nghe thấy những lời Diêu Thư Đình nói, ánh mắt không rời khỏi cô ấy.
"Chị cảnh sát, em đùa thôi." Diêu Thư Đình sợ hãi, vội vàng thu mình về phía giường.
Tôi nhìn nữ cảnh sát, có cảm giác người này rất có thể là đến tìm mình.
Quả nhiên.
Nữ cảnh sát bước vào phòng, nhìn chúng tôi, hỏi: "Ai trong các em là Lục Khả?"
Ba người còn lại đều nhìn về phía tôi.
Tôi ở trên giường ngồi dậy, lí nhí: "Là em."
Nữ cảnh sát gật đầu: "Chị tên Lương Sảng, thuộc đội cảnh sát hình sự. Em đừng sợ, chị tìm em là để tìm hiểu chút tình hình. Em thay đồ đi, chị ở ngoài đợi em."
Nữ cảnh sát Lương Sảng đi ra ngoài.
Trong phòng, ba người còn lại nhìn tôi, không ai nói gì. Tôi lặng lẽ xuống giường khoác một chiếc áo khoác, thuận tiện giấu chiếc khăn tay của thầy Trần vào túi áo.
Chiếc khăn tay lấy từ tay Nhan Tâm Lam có thể coi là chứng cứ tội phạm, không thể để cảnh sát phát hiện.
Ra khỏi phòng.
Lương Sảng đi trước, nói: "Chúng ta xuống dưới nói chuyện nhé."
Trong hành lang, sinh viên các phòng hai bên đều thò đầu ra nhìn tôi, họ không nói gì, nhưng từ ánh mắt của họ, tôi có thể cảm nhận họ thật sự coi tôi là hung thủ giết người, ít nhất họ cho rằng Nhan Tâm Lam là do tôi giết.
Xuống tầng dưới, Lương Sảng dẫn tôi vào một phòng học.
Trong phòng học còn có cảnh sát khác, Lương Sảng và một nam cảnh sát ngồi trước mặt tôi, cả hai đều đang quan sát tôi.
Đối diện với ánh mắt của họ, tôi vội nói: "Em không giết Nhan Tâm Lam!"
"Chúng tôi không nói em giết cô ấy." Giọng Lương Sảng trong trẻo, lấy hồ sơ của tôi ra xem, nói: "Hồ sơ của em, chúng tôi đã xem qua rồi. Chị cũng đã gọi điện cho cảnh sát trưởng khu vực là cảnh sát Tôn, chuyện của em chị cũng hiểu một chút. Theo lời cảnh sát Tôn, em là một cô gái tốt, học hành chăm chỉ, muốn thông qua học tập thay đổi số phận của mình."
Cảnh sát Tôn là cảnh sát khu vực phía đông, sau khi mẹ tôi bị kết án tử hình tạm hoãn, tôi không có người giám hộ, cảnh sát Tôn tạm thời trở thành người giám hộ của tôi.
Cảnh sát Tôn đã giúp tôi rất nhiều, thậm chí thời cấp ba, thẻ ăn của tôi cũng là do cảnh sát Tôn nạp tiền, tôi rất biết ơn cảnh sát Tôn.
Lương Sảng nhắc đến Tôn cảnh sát, tôi cảm thấy mình như bị lột trần, không bí mật nào giấu được đối phương.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lương Sảng, nói: "Anh chị muốn hỏi gì? Em không giết người, em không biết gì cả."
"Hôm qua có người nhìn thấy em đi theo Nhan Tâm Lam ra khỏi ký túc xá." Lương Sảng nói thẳng.
Tôi hít một hơi thật sâu, trả lời: "Cô ta lấy đồ của em. Ban đầu em định đi tìm cô ta, nhưng cô ta chạy quá nhanh, em xuống lầu thì không thấy cô ta đâu, sau đó em về phòng."
Lương Sảng truy hỏi: "Cô ấy lấy đồ gì của em?"
"Khăn tay." Tôi trả lời, giải thích: "Là khăn tay thầy giáo cho em. Nhan Tâm Lam luôn bắt nạt em, bạn cùng phòng em nói chỉ cần em lấy lại khăn tay, từ nay về sau Nhan Tâm Lam còn bắt nạt em, họ sẽ giúp em."
Nam cảnh sát ngồi cạnh ghi chép lời khai của tôi.
Lương Sảng thấy ghi chép xong, mới hỏi tiếp: "Tối qua em ra khỏi ký túc xá, đã đi những đâu để tìm Nhan Tâm Lam? Mất bao lâu? Mấy giờ về phòng?"
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, trả lời: "Ra khỏi ký túc xá, em đi về hướng cổng trường. Em tưởng cô ta sẽ ra khỏi trường, sau đó đến con đường trước cổng trường, em không thấy cô ta nữa, thế nên em lại đi về phía tây nam tìm một vòng, rồi về phòng."
Tôi nhắc đến phía tây nam, ánh mắt Lương Sảng lập tức thay đổi.
Lương Sảng vội hỏi: "Em đi về phía tây nam? Cụ thể là chỗ nào? Không thấy Nhan Tâm Lam sao? Có gặp ai khác không? Ai có thể chứng minh cho em?"
Chứng minh?
Tôi biết Lương Sảng không cần chứng minh, cô ấy chỉ muốn hỏi tôi có thấy ai khả nghi không, tức là tên sát nhân hàng loạt kia.
Tôi đáp: "Em đi dọc con đường phía sau tòa nhà giảng đường. Phía tây tòa nhà giảng đường có một bức tường thấp, bình thường rất nhiều người từ đó ra khỏi trường để đến phố đi bộ mua đồ. Em tưởng Lương Sảng sẽ lẻn ra ngoài từ đó để mua đồ, nhưng em không thấy cô ấy."
Không đợi nam cảnh sát ghi chép xong, Lương Sảng lặp lại câu hỏi: "Có gặp ai khác không?"
"Có!" Tôi gật đầu: "Gần đến tòa nhà giảng đường, em thấy một người đàn ông, hình như từ phố đi bộ về, khoảng cách hơi xa, em không nhìn rõ là ai."
Lương Sảng ngồi thẳng người, hỏi: "Lục Khả, em cố nhớ lại xem, người đó trông như thế nào? Cao bao nhiêu? Mặc áo màu gì? Trên người có mang gì không?"
Đối phương hẳn đã loại trừ khả năng tôi là nghi phạm, thậm chí ngay từ đầu chắc Lương Sảng cũng không nghĩ tôi là sát nhân hàng loạt.
Hai cô gái chết và đều bị moi tim phẫu thuật.
Tôi chỉ là sinh viên y năm nhất, căn bản không có khả năng làm vậy, Lương Sảng cũng biết điểm này, nên ngay từ đầu cô ấy đã không nghĩ tôi có khả năng giết hai người, còn thực hiện phẫu thuật như vậy.
Tôi hồi tưởng, miêu tả với Lương Sảng: "Người đó mặc đồ đen, hình như có đeo ba lô, khoảng cách hơi xa, em cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng chắc là đàn ông, cao khoảng một mét bảy mươi lăm."
Những chi tiết này, tôi đều trả lời thành thật.
Lương Sảng gõ nhẹ lên bàn, dường như họ cũng biết tình hình đại khái của nghi phạm.
Những câu hỏi sau đó đều không quan trọng.
Lương Sảng lại hỏi thêm vài câu về quan hệ giữa tôi và Nhan Tâm Lam rồi để tôi rời khỏi phòng học.
Bên ngoài phòng học.
Lương Sảng lại nói với tôi: "À này, cảnh sát Tôn có nhắn với em, có thời gian thì đến nhà tù thăm mẹ em, mẹ rất nhớ em."
"Vâng." Tôi đáp, rồi quay người rời khỏi tòa nhà giảng đường.
Đi trên đường, tôi hít thở thật mạnh, cố nén nước mắt trong mắt.
Cuối cùng, tôi đến một bồn hoa tương đối vắng vẻ, ngồi xuống đó, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài.
4
"Mẹ có quyền gì mà nhớ con! Mẹ hại chết bố, giết chú Dương, mẹ có quyền gì bảo con đến gặp mẹ! Con ghét mẹ chết đi được!" Tôi vừa khóc vừa nghiến răng, dùng tay đấm vào đùi mình.
Đúng vậy!
Tôi ghét bà ấy.
Bà ấy là mẹ tôi, cũng là người tôi ghét nhất.
Tôi cúi đầu khóc, nước mắt không ngừng chảy, trong lòng vô cùng đau đớn.
Ngay lúc tôi đau lòng tuyệt vọng, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân, người đó đến gần tôi.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại thì thấy thầy Trần đứng sau lưng mình.
"Thầy Trần!" Tôi vội đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt, cố nở một nụ cười.
Thầy Trần mỉm cười, đưa cho tôi một chiếc khăn tay, hỏi: "Lục Khả, vừa rồi thầy thấy em từ tòa nhà giảng đường đi ra. Em bị cảnh sát gọi đi à? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi thật sự rất đau lòng, gặp thầy Trần lúc này, nội tâm tôi hoàn toàn sụp đổ, theo bản năng đưa tay ôm lấy eo thầy Trần, không kìm được mà khóc.
Thầy Trần đứng nguyên tại chỗ, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, để mặc tôi khóc.
Một lúc sau.
Nhận ra việc ôm thầy Trần như vậy rất không ổn, tôi từ từ buông tay, một mình khóc nức nở.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói với thầy không?" Thầy Trần ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi lau nước mắt, không nói gì, đối với chuyện cũ, tôi không nói ra được.
Thầy Trần khẽ nói: "Nói ra đi. Em đã học môn tâm lý học thì nên biết, có những chuyện càng kìm nén tâm lý sẽ càng tổn thương. Em cứ coi thầy là bác sĩ tâm lý của em, nói ra tất cả suy nghĩ của mình, có lẽ thầy có thể giúp em."
Điều này tôi hiểu.
Đặc biệt là sau khi học môn tâm lý học, tôi ngày càng nhận ra ảnh hưởng của mẹ đối với tôi lớn đến mức nào.
Tôi lau nước mắt, do dự rất lâu, mới nói: "Thầy, em thật sự cần điều trị tâm lý. Em nhút nhát yếu đuối, bị bắt nạt không dám phản kháng, đều là do mẹ em gây ra."
"Mẹ em chắc là rất nóng tính."
"Vâng." Tôi gật đầu: "Từ khi em có ký ức, mẹ đã là người rất hung dữ. Ở bên ngoài bà ấy không hung dữ lắm, nhưng ở nhà đối với bố và em thì rất hung. Bố em là tài xế taxi, luôn cho rằng bố không kiếm được tiền, không thể cho bà ấy cuộc sống tốt. Bà ấy thường cãi nhau với bố, còn nói em là gánh nặng của bà ấy, nếu không thì đã ly hôn với bố từ lâu rồi."
Thầy Trần gật đầu, không ngắt lời tôi.
Nói được phần đầu, tôi cũng đã thả lỏng tâm trạng, tiếp tục nói: "Năm chín tuổi, bố em không đi làm, ở nhà uống rượu. Mẹ em từ bên ngoài về, cũng không biết vì chuyện gì mà cãi nhau với bố, sau đó bố ra khỏi nhà lái xe trong lúc say rượu gặp tai nạn chết."
"Em rất yêu bố phải không?" Thầy Trần hỏi.
Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu: "Khoảng hơn nửa năm sau, mẹ em qua người quen biết cha dượng của em. Cha dượng em là bác sĩ, rất nổi tiếng trong huyện, đối với em cũng rất tốt, em cũng rất thích ông ấy."
Nói đến đây, tôi nghĩ đến cảnh cha dượng Dương trước đây dẫn tôi đi học, dẫn tôi và con trai ông ấy đi chơi, tâm trạng vui vẻ lên một chút.
"Sau đó thì sao?" Thầy Trần nhìn tôi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì nữa?"
Sau đó?
Sau đó là chuyện rất đau lòng.
Tôi siết chặt bàn tay: "Sau đó năm lớp 10, em bị cưỡng hiếp. Người đó không phải cha dượng em nhưng em đã hứa với cha dượng không thể nói ra. Ban đầu chuyện này em không định nói với ai, mẹ em cũng không biết. Nhưng sau đó ba tháng em đều không có kinh nguyệt, lúc đó em còn nhỏ căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi bụng to lên một chút, em mới nhận ra mình có thai!"
Tôi có thai.
Nhưng không phải do cha dượng cưỡng hiếp tôi, mà là một người khác, tôi đã hứa với cha dượng, không thể nói ra.
Nước mắt lại rơi, tôi nói với thầy Trần: "Rồi cha dượng dẫn em đi phá thai. Bọn em vốn dĩ bí mật đi nhưng vẫn bị mẹ em phát hiện. Mẹ em tức điên lên, bà ấy tưởng em mang thai con của cha dượng nên cãi nhau với cha dượng. Cha dượng giữ im lặng, cuối cùng mẹ em vào bếp lấy dao giết chết cha dượng."
Đây là quá trình sự việc năm đó, cũng là chuyện đau lòng nhất trong đời tôi.
Khi tòa án xét xử, luật sư của mẹ nói cha dượng cưỡng hiếp tôi nên mẹ mới tức giận giết người. Cũng vì nguyên nhân này, mẹ không bị kết án tử hình, mà là tử hình tạm hoãn.
Tôi không ra tòa, khi người của tòa án hỏi tôi cha dượng có cưỡng hiếp tôi không, em luôn phủ nhận, nhưng khi họ hỏi đứa bé trong bụng là của ai, tôi lại không thể nói ra người đó, vì tôi đã hứa với cha dượng không thể nói với bất kỳ ai.
"Tất cả là lỗi của em!" Tôi ôm đầu khóc.
Thầy Trần ngồi cạnh an ủi: "Những chuyện này không phải lỗi của em. Trong cuộc sống luôn có nhiều khó khăn, em cứ coi nó như một bài học rồi trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình là được."
Nhận lời an ủi của thầy Trần, tôi hơi do dự, cuối cùng vẫn nhìn vào mắt thầy, dè dặt nói: "Thầy, em bị mặc cảm Electra (*)!"
(*) Phức cảm Electra là một thuật ngữ phân tâm học được sử dụng để mô tả cảm giác cạnh tranh của một cô gái với mẹ để giành được tình cảm của cha mình.
Ánh mắt thầy Trần hơi thay đổi, thầy đứng dậy, cười với tôi: "Lục Khả, em còn nhỏ, có nhiều chuyện đừng nghĩ quá nhiều. Hôm nay đến đây thôi, về phòng nghỉ ngơi đi."
Những lời tôi nói thầy hiểu, những lời thầy nói tôi cũng hiểu.
Nhưng tôi không cam lòng.
Thầy Trần đã đến bên đường, tôi theo sau, vừa định đến gần thầy, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân đi giày cao gót.
"Thầy Trần!" Một cô gái thon thả mặc váy dài màu đỏ rực xuất hiện.
Người phụ nữ đó tên Mã Minh Nguyệt, rất xinh, dáng người cũng đẹp, ba mươi tuổi, nhìn không lớn hơn chúng tôi là bao, là giáo viên tâm lý học y khoa của chúng tôi.
Mã Minh Nguyệt đi đến, nhìn thân hình thon thả và gợi cảm của cô ấy, tôi không kìm được liếc nhìn bản thân, một cảm giác tự ti dâng lên.
Mã Minh Nguyệt cũng thấy tôi, tò mò hỏi thầy Trần: "Thầy Trần, đây là Lục Khả lớp 162 y khoa lâm sàng phải không? Sao hai người ở đây, có chuyện gì à?"
"Không có gì." Thầy Trần giải thích: "Lục Khả vừa bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện, tôi tình cờ nhìn thấy nên hỏi thăm một chút."
Mã Minh Nguyệt nhìn tôi từ trên xuống dưới, người hơi nghiêng về phía trước: "Cô bé khóc à? Xảy ra chuyện gì vậy? Sau này có chuyện, em có thể tìm giáo viên, các giáo viên sẽ giúp em giải tỏa."
"Cảm ơn cô. Em không có chuyện gì." Tôi lắc đầu.
Mã Minh Nguyệt cười, kéo nhẹ cổ áo tôi: "Con gái ở ngoài phải biết chăm sóc bản thân, mặc quần áo kín đáo một chút, đừng để lạnh. Thôi, em về phòng đi."
Cô ấy đang đuổi tôi!
Tôi cúi đầu nhìn cổ áo mình, lúc nãy ra ngoài vội quá nên hai cúc trên chưa cài, hơi hở hang.
Thầy Trần nhìn thấy rồi sao?
Tôi đỏ mặt, nhìn thầy Trần.
"Thôi. Đừng nhìn nữa. Về trước đi. Cô có chút chuyện riêng với thầy Trần." Cô giáo Mã Minh Nguyệt lại thúc giục tôi.
Tôi gật đầu, vẫy tay: "Tạm biệt thầy Trần."
Tôi đi về hướng ký túc xá.
Mã Minh Nguyệt nhiệt tình nói chuyện với thầy Trần: "Thầy Trần, tôi có người nhà gần đây thường xuyên đau ngực, người nhà có gửi cho tôi kết quả kiểm tra, tôi đang muốn nhờ thầy tư vấn. Chúng ta tìm chỗ uống cà phê nhé."
Xem kết quả? Tôi không muốn nghe họ nói gì, nhanh chóng rời khỏi con đường đó.
Về đến ký túc xá.
Thấy tôi, mọi người thì thầm bàn tán, nhưng không ai dám đến gần.
Có lẽ họ thật sự coi tôi là kẻ giết người.
"Lục Khả! Tớ còn tưởng em không về được nữa chứ!" Thấy tôi, Diêu Thư Đình kinh ngạc hét lên.
Tôi chỉ nhìn cô ấy một cái rồi đi về phía giường.
Diêu Thư Đình nhìn tôi gấp khăn tay, lại ngạc nhiên: "Cậu... Khăn tay trên tay cậu từ đâu ra vậy? Không phải nó bị Nhan Tâm Lam cướp rồi sao?"
Tôi giải thích: "Tớ gặp thầy Trần trên đường, thầy Trần mới cho tớ."
"Thầy Trần lại cho cậu khăn tay?" Diêu Thư Đình ngơ ngác.
Tôi không muốn nói chuyện nữa.
Trương Lệ Lệ vừa gội đầu xong, đang lau tóc đi vào, thấy tôi, cô ấy tò mò hỏi: "Lục Khả về rồi à? Cảnh sát hỏi cậu gì vậy?"
"Hỏi tối qua tớ có nhìn thấy hung thủ giết Nhan Tâm Lam không." Tôi buộc khăn tay vào cổ tay, trả lời.
Trương Lệ Lệ thắc mắc: "Vậy cậu có nhìn thấy không?"
"Không biết. Tối qua tớ đi tìm Nhan Tâm Lam, nửa đường có nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, chỉ là khoảng cách hơi xa, tớ không nhìn rõ. Cảnh sát hình như rất coi trọng, có lẽ đó chính là hung thủ!"
Bốp!
Diêu Thư Đình vỗ tay, nghiêm túc nói: "Cậu thật sự nhìn thấy hung thủ rồi? Vậy mấy ngày nay cậu phải cẩn thận đấy. Nếu lỡ hung thủ muốn giết người diệt khẩu thì sao!"
Con nhỏ này đúng là tôi sợ gì, nó nói nấy.
Tôi không muốn bàn về hung thủ, cố tình đổi chủ đề: "Lúc về tớ có gặp cô Mã, cô ấy mặc váy dài màu đỏ rực, thân hình nhìn mà tự ti. Cô ấy còn nhờ thầy Trần xem kết quả kiểm tra của người nhà."
"Cô ấy xem kết quả gì chứ? Rõ ràng là muốn theo đuổi thầy Trần." Diêu Thư Đình ngồi xuống, "Tôi nghe đàn chị khóa trên nói cô Mã rất thích thầy Trần. Tiếc là thầy Trần nhớ vợ đã mất nên không để ý đến cô ấy."
Nhớ vợ đã mất?
Tôi tò mò: "Vợ thầy Trần chết rồi sao?"
"Ừ. Nghe nói là chuyện ba năm trước, hình như là chết vì tai nạn xe." Diêu Thư Đình tiếp tục: "Tớ nghe người ta nói lúc đó thầy Trần chưa đến trường chúng ta, thầy ấy còn là trưởng khoa ngoại của bệnh viện nhân dân thành phố, mọi người trong bệnh viện gọi thầy là Trần nhất đao, rất lợi hại. Sau này vợ thầy Trần gặp tai nạn xe chết, thầy Trần rời bệnh viện, đến trường dạy học."
Trương Lệ Lệ thở dài: "Chuyện đó đối với thầy Trần là đả kích rất lớn. Nghe đồn khi hai nạn nhân của vụ tai nạn được đưa đến bệnh viện người thứ nhất là do thầy Trần phẫu thuật. Người thứ hai chính là vợ thầy Trần do một bác sĩ khác phẫu thuật. Bác sĩ đó vốn dĩ muốn đổi bàn mổ với thầy Trần, nhưng lúc đó ca phẫu thuật đang ở thời khắc then chốt, thầy Trần không xuống bàn mổ được. Kết quả người kia cứu được, vợ mình lại không cứu được. Người biết chuyện đều nói nếu lúc đó thầy Trần xuống bàn mổ đến phòng mổ khác cứu vợ mình, có lẽ vợ thầy đã không chết. Vì chuyện này, con trai thầy cũng ít nói chuyện với thầy."
"Con trai thầy hình như là sinh viên năm ba trường chúng ta nhỉ?" Diêu Thư Đình nhắc.
Trương Lệ Lệ gật đầu: "Ừ, anh ta tên là Trần Phong, bình thường có gặp thầy Trần cũng không nói chuyện."
Tôi không ngờ thầy Trần từng trải qua chuyện như vậy, trong lòng cũng có chút đồng cảm.
5
Từ lần trước khi nữ cảnh sát Lương Sảng nói chuyện với tôi, rất nhiều cô gái trong trường đều bàn tán xem có phải tôi giết Nhan Tâm Lam không.
Vốn dĩ tôi thấy hơi khó chịu, nhưng khi thấy mấy cô gái đó sợ mình, không dám bắt nạt mình nữa, lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mấy ngày nay, cảnh sát thường xuyên xuất hiện trong trường.
Nữ cảnh sát Lương Sảng còn đến tìm tôi hai lần, đưa cho tôi xem mấy tấm ảnh chụp lưng và nghiêng trong bóng tối để nhận dạng.
Những tấm ảnh đó đều rất rõ, chỉ là hôm đó trời quá tối, điều duy nhất tôi có thể nhận ra là người đó mặc áo đen, còn quần là quần bò đậm hay quần đen, tôi không phân biệt được.
Từ biểu cảm của nữ cảnh sát Lương Sảng, vụ án hình như rơi vào bế tắc.
Thực ra vậy cũng đúng thôi, bởi vì số người phù hợp với hung thủ quá nhiều.
Sinh viên y khoa năm hai năm ba năm bốn, đàn ông có thể cầm dao mổ ít nhất cũng hơn một nghìn người, chiều cao một mét bảy mươi lăm cũng là chiều cao bình thường của đa số nam sinh, muốn từ nhóm này tìm ra một hung thủ không phải chuyện dễ.
Hơn nữa, chưa chắc chỉ là đàn ông.
Cảnh sát sốt ruột, chỉ đành lấy dấu vân tay của tất cả mọi người trong trường.
Có điều phương pháp này căn bản không có tác dụng, bởi vì tôi biết hung thủ lúc đó chắc chắn đeo găng tay, bởi vì thao tác phẫu thuật của hắn quá chuyên nghiệp.
Thời gian trôi qua, hơn một tháng, hung thủ không xuất hiện, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ lễ tháng năm.
Kỳ nghỉ lễ tháng năm có ba ngày, cộng thêm hai ngày nghỉ bù, tổng cộng năm ngày.
Ba người trong phòng đều hẹn nhau đi chơi, họ vốn định gọi tôi đi cùng, nhưng tôi từ chối.
Bởi vì tôi không có tư cách đi, tôi không có bố mẹ cũng không có tiền, nên mỗi kỳ nghỉ tôi đều tranh thủ thời gian đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt và học phí.
Ngày mùng hai tháng năm, tôi đi dạy thêm đến chín giờ rưỡi tối mới về trường.
Trước đây cửa ký túc xá sẽ đóng lúc mười giờ.
Nhưng vì chuyện chết người, bây giờ trường đổi thành chín giờ rưỡi.
Để kịp về ký túc xá, tôi chạy một mạch từ bên ngoài về, có điều khi sắp đến ký túc xá, tôi bỗng thấy một bóng người quen thuộc đi qua cửa phòng học từ xa.
Là thầy Trần!
Tôi định về ký túc xá, nhưng nhìn thấy thầy Trần, không hiểu sao tôi lại quay người đi theo.
Thầy Trần cách tôi hơn một trăm mét, tôi nhanh chóng theo sau, đi theo thầy Trần đến phía tây tòa nhà giảng đường.
Khi theo thầy Trần rẽ vào một con đường nhỏ, tôi thấy trước bồn hoa có một bóng người mặc váy dài màu đỏ rực.
Mã Minh Nguyệt!
Thầy Trần và Mã Minh Nguyệt đang hẹn hò!
Trái tim vô cùng khó chịu, ngay khi tôi quay người định đi, thầy Trần bỗng ôm Mã Minh Nguyệt vào lòng. Nhìn cảnh thầy Trần ôm Mã Minh Nguyệt rời đi, trong đầu tôi lập tức lóe lên cảnh tượng đêm đó, tim cũng nhói lên.
Thình thịch thình thịch!
Tim tôi đập liên hồi.
Bóng lưng đó quá giống, quá giống cảnh người đàn ông mặc đồ đen ôm Nhan Tâm Lam.
Không thể nào!
Chân tôi run rẩy, khi thầy Trần ôm Mã Minh Nguyệt đi vào phòng học bên kia, tôi vẫn không kìm được mà đi theo.
Trong phòng học tối om, thầy Trần đặt Mã Minh Nguyệt lên bàn, đưa tay cởi váy dài của cô ấy.
Cơ thể Mã Minh Nguyệt dưới ánh sáng le lói từ cửa sổ, trông càng thêm trắng muốt.
Họ đang hẹn hò, chắc chắn là hẹn hò.
Tôi dựa lưng vào mép cửa, liên tục nhắc nhở bản thân như vậy.
Nhưng khi thầy Trần lấy ống tiêm tiêm thuốc mê cho Mã Minh Nguyệt, tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến.
Đúng là thầy ấy!
Kẻ sát nhân hàng loạt chính là thầy Trần!
Nhưng tại sao, tại sao thầy ấy lại làm như vậy?
Tôi tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất, cố gắng bịt miệng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lần này, thầy Trần phẫu thuật cẩn thận hơn, dùng cưa xương cắt xương ức của Mã Minh Nguyệt rồi dùng dụng cụ mở rộng xương sườn.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi có thể thấy thầy Trần lấy trái tim của Mã Minh Nguyệt ra. Thầy Trần cắt bỏ một phần trái tim, rồi đặt phần còn lại vào lồng ngực Mã Minh Nguyệt, sau đó tiến hành khâu.
Thời gian chỉ chín phút, so với lần trước nhanh hơn một chút.
"Vẫn không đủ! Thời gian vẫn không đủ!" Giọng thầy Trần vang lên mang theo sự đau khổ.
Tôi chứng kiến tất cả, không dám thở mạnh.
Ca phẫu thuật kết thúc.
Thầy Trần sắp rời đi.
Tôi vội vàng di chuyển người, trốn vào lớp học bên cạnh.
Cạch.
Tiếng bước chân của thầy Trần vang lên bên ngoài, khi đi ngang qua vị trí sau lưng tôi thì dừng lại.
Tôi bịt miệng, cố gắng kiểm soát hơi thở, cho đến khi tiếng bước chân của đối phương lại vang lên, rồi rời khỏi tòa nhà giảng đường.
Qua vài phút.
Tôi cẩn thận bước ra khỏi phòng học, đi đến trước mặt cô giáo Mã Minh Nguyệt.
Vì là váy dài, thầy Trần không mặc lại quần áo cho Mã Minh Nguyệt, mà chỉ đơn giản phủ váy lên người cô ấy.
Mã Minh Nguyệt vẫn còn hơi thở.
Giống như Nhan Tâm Lam ngày hôm đó, thuốc mê của Mã Minh Nguyệt nhanh chóng hết tác dụng, cô ấy tỉnh lại.
Tôi đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn.
Mã Minh Nguyệt ban đầu không nhận ra chuyện gì xảy ra với bản thân, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi cố gắng dùng tay chống người dậy, nhưng cơn đau ở ngực khiến cô ấy lập tức ngã xuống.
"Tôi sao vậy? Đau quá! Tôi sao thế này!" Mã Minh Nguyệt hoảng sợ, quay đầu nhìn tôi.
Tôi hoảng loạn ắc đầu: "Không phải em!"
Mã Minh Nguyệt đã nhận ra cơ thể mình có vấn đề, vội kéo váy trên người, cúi đầu nhìn vết mổ đã được khâu trên ngực.
"Cứu tôi! Gọi xe cấp cứu! Cứu tôi! Tôi không muốn chết!" Mã Minh Nguyệt hoảng sợ đưa tay về phía tôi.
Tôi sợ hãi lùi từng bước.
Mã Minh Nguyệt ngã khỏi bàn, vết thương ở ngực vỡ ra, máu phun trào.
Tôi run rẩy, lùi ra khỏi phòng học, nhìn Mã Minh Nguyệt bò về phía mình, cho đến khi tay cô ấy rơi xuống đất.
Cứu tôi!
Tôi không muốn chết!
Câu nói này dường như xuyên thẳng vào não tôi, không ngừng vang vọng bên tai. Tôi sợ hãi chạy đến cửa ký túc xá, dùng sức đập cửa.
"Quá giờ rồi, không mở!" Dì quản lý ký túc xá tức giận nói.
Tôi muốn giải thích thì bỗng thấy một bóng người đứng từ xa.
Thầy Trần!
Thầy ấy phát hiện ra tôi!
Thầy ấy chắc chắn phát hiện ra tôi rồi!
Tôi quay lưng về phía cửa ký túc xá, nhìn thầy ấy từng bước đi về phía mình, vội chạy về hướng khác.
Cửa không mở.
Tôi chỉ có thể bỏ chạy khỏi trường.
Tôi chạy một mạch, thầy Trần phía sau từ xa đi theo tôi, cho đến khi tôi chạy ra khỏi cổng trường, đến con đường lớn, bóng dáng thầy Trần mới biến mất.
Tôi không có chỗ để đi, chỉ biết ngồi ở bến xe buýt, nhìn từng chiếc xe đi qua.
Làm sao bây giờ?
Tôi phải làm sao đây?
Thầy Trần là kẻ sát nhân hàng loạt, thầy ấy giết Lý Mộng Đình, giết Nhan Tâm Lam, còn giết cả cô giáo Mã Minh Nguyệt.
Báo cảnh sát!
Tôi cầm điện thoại, run rẩy muốn gọi số cảnh sát, cuối cùng lại vô lực buông xuống.
Tôi không muốn thầy ấy chết!
Tôi muốn thầy ấy sống!
Bởi vì tôi đã yêu thầy ấy, dù biết đó là do bệnh tâm lý "mặc cảm Electra" của tôi gây ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc thầy ấy sẽ chết, tôi như mất hết tất cả, trong lòng trống rỗng, vô cùng đau đớn.
Đêm đó.
Tôi không biết mình trôi qua như thế nào.
Cho đến khi trời sáng, từng người khách lên xuống xe buýt, tôi mới tỉnh táo hơn.
Tôi về trường, vào ký túc xá, co người trong chăn, ngủ một giấc thật say. Khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài đã loạn cả lên, cảnh sát đã phong tỏa tòa nhà giảng đường.
"Lại có người chết rồi!"
"Lần này là ai vậy?"
"Không biết nữa, hình như không phải sinh viên!"
Nhóm lớp nổ tung.
Nhìn hàng trăm tin nhắn hiện lên, tôi tắt điện thoại, bước vào nhà vệ sinh, không kìm được mà nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, tôi rửa mặt, có điều khi rửa mặt, tôi lại phát hiện chiếc khăn tay luôn buộc trên cổ tay mình biến mất!
Khăn tay của thầy Trần!
Sao lại biến mất?
Tôi hoảng hốt đến bên giường, lật chăn tìm kiếm, nhưng không tìm thấy khăn tay. Tôi đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, cố gắng hồi tưởng, khi nhớ ra hình như ở bến xe buýt cổ tay mình đã không có khăn tay, tôi càng hoảng hơn.
Liệu có phải làm rơi trong phòng học không, có phải đánh rơi bên cạnh Mã Minh Nguyệt không?
Tôi vô cùng hoảng sợ.
Nếu khăn tay rơi bên cạnh Mã Minh Nguyệt, vậy chắc chắn tôi không thể giấu được chuyện lúc đó mình có mặt ở hiện trường.
Tôi chạy ra khỏi ký túc xá, đi về phía tòa nhà giảng đường nơi Mã Minh Nguyệt chết.
Rất nhiều người tụ tập xung quanh tòa nhà giảng đường, có giáo viên, có sinh viên, cảnh sát vẫn đang thu thập dấu vết hiện trường bên trong, ngay cả cửa kính phòng học cũng bị che lại, không cho người ngoài nhìn thấy tình hình.
"Khăn tay của em rơi rồi." Một giọng nói vang lên bên tai tôi.
Giọng nói đó quá quen thuộc, là giọng của thầy Trần.
Tôi không quay đầu, đứng nguyên tại chỗ, hơi thở trở nên gấp gáp, thầy Trần nhẹ nhàng buộc chiếc khăn tay vào cổ tay tôi.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm, quay đầu nhìn người đàn ông nho nhã kìa.
Thầy ấy đang cười, nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại khiến người ta rùng mình.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt thầy ấy, vội cúi đầu, kéo nhẹ tay thầy ấy, xoay người đi về phía đám đông.
Một người phía trước, một người phía sau.
Tôi đi đến nơi tôi bộc lộ hết nỗi niềm với thầy Trần hôm đó, thầy Trần luôn đi theo phía sau tôi.
Bên bồn hoa.
Tôi dừng lại, xoay người nhìn thầy Trần, không kìm được nước mắt: "Tại sao? Tại sao thầy lại làm như vậy?"
Thầy Trần không giải thích, chỉ nói: "Em báo cảnh sát đi. Cảnh sát đang treo thưởng để bắt thầy, em báo cảnh sát có thể được 100.000 NDT."
"Em không muốn, em không cần tiền!" Tôi cứng đầu đến trước mặt thầy Trần, ôm lấy eo thầy không chút do dự, "Em biết em bị bệnh, nhưng em không buông bỏ thầy được. Thầy Trần, em yêu thầy, em thật sự yêu thầy. Thầy Trần, em hứa với thầy..."
Tôi muốn hứa với thầy ấy giữ bí mật này.
Tôi có thể giữ bí mật đã hứa với cha dượng thì đương nhiên cũng có thể giữ bí mật này cho thầy Trần.
Nhưng một chiếc khăn tay bịt lên miệng tôi, mùi đó quá hăng, khiến tôi lập tức mất đi tất cả ý thức.
Thầy ấy muốn giết tôi!
Đây là ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi mất ý thức.
Bất tỉnh hoàn toàn sẽ mất đi tất cả ý thức.
Đến khi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy một bóng người đứng trước mặt.
Bóng người mờ ảo đó đứng trước mặt tôi, tay đặt lên ngực tôi, tôi lập tức cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực.
"Tỉnh rồi? Sao nhanh thế?" Giọng thầy Trần vang lên.
Ý thức của tôi ngày càng rõ, trong lòng vô cùng sợ hãi, cuối cùng trong khoảnh khắc thầy Trần đi lấy ống tiêm, tôi lăn người rơi xuống đất.
"Cứu tôi!" Tôi cố chịu đau, hét lớn, lồm cồm bò chạy ra khỏi phòng học.
Chạy ra ngoài, tôi mới phát hiện mình bị thầy Trần đưa đến một tòa nhà giảng đường cũ kỹ cần phá dỡ ở phía bắc trường. Vừa chạy, tôi vừa nhìn ngực mình, một vết thương không dài đang không ngừng chảy máu.
May quá.
Thầy Trần mới chuẩn bị phẫu thuật, chỉ rạch một chút da, chưa hoàn toàn mở ngực tôi.
Tôi không sao!
Chỉ cần chạy thoát, tôi sẽ không sao.
Tôi chạy đến đầu cầu thang, thầy Trần đuổi theo từ phía sau.
Ngay khi thầy ấy định túm tóc tôi, tôi sợ hãi ngồi xổm xuống, thầy Trần lại không hiểu sao trượt chân, cả người ngã từ đầu cầu thang xuống.
Rầm!
Tiếng động rất lớn.
Thầy Trần đập xuống đất, máu chảy ra từ sau đầu, người co giật, không đứng dậy được nữa.
Tôi ngồi xổm dưới đất, đầy sợ hãi nhìn thầy Trần, qua một lúc lâu mới xác định thầy Trần bị thương ở đầu, ít nhất tạm thời bất tỉnh.
Vài phút sau, tôi quấn áo đi xuống lầu, hét lớn với mấy nam sinh ở xa: "Cứu tôi!"
Mấy nam sinh cùng chạy đến, rất nhanh cảnh sát và xe cấp cứu cũng đến, tôi cũng vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống.
6
Lần nữa tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.
Nữ cảnh sát Lương Sảng đang ở bên giường, thấy tôi tỉnh, câu đầu tiên cô ấy hỏi là: "Em sao rồi? Lục Khả, ai tấn công em? Có phải Trần Viễn Thanh không!"
Tên thầy Trần là Trần Viễn Thanh.
Tôi thở gấp, khi tất cả suy nghĩ rõ ràng, tôi mới hỏi Lương Sảng: "Thầy Trần đâu?"
"Thầy ấy ở phòng khác." Lương Sảng truy hỏi: "Lục Khả, ai tấn công em? Em có nhìn rõ người đó không? Có phải Trần Viễn Thanh không?"
Tôi lắc đầu: "Không phải. Là thầy Trần cứu em, thầy ấy đuổi theo người đó ra ngoài. Thầy Trần đâu rồi? Em thấy thầy ấy ngã, thầy ấy bây giờ thế nào rồi?"
Lương Sảng mở to mắt, nhìn tôi chằm chằm
Tôi lại hỏi: "Thầy Trần đâu? Có phải thầy ấy chết rồi không?"
"Không phải!" Lương Sảng lắc đầu: "Trần Viễn Thanh bị thương ở não, vẫn đang hôn mê, bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật cho thầy ấy."
Quả nhiên.
Thầy Trần bị vỡ sọ, bị phát hiện, tạm thời khó tỉnh lại, dù có phẫu thuật cũng cần thời gian dài hồi phục.
Còn tôi trước khi xuống lầu đã dọn sạch tất cả dấu vết thầy Trần có thể để lại.
Mấy ngày sau.
Cảnh sát thay phiên hỏi tôi, thậm chí cùng một câu hỏi hỏi mấy chục lần, tôi chỉ khăng khăng nói mình đột nhiên ngất đi, lúc tỉnh dậy không nhìn rõ khuôn mặt người đó, là thầy Trần cứu tôi.
Dù cảnh sát nghi ngờ thầy Trần, nhưng tôi là người sống sót duy nhất và xác định thầy Trần không phải kẻ sát nhân hàng loạt. Còn thầy Trần cuối cùng dù tỉnh lại, nhưng bị thương ở não, không nói được, toàn thân bại liệt, cảnh sát cũng không thể thẩm vấn thầy ấy.
Ba tháng sau.
Dưới lầu nhà thầy Trần.
Tôi đẩy xe lăn của thầy Trần, dẫn thầy đi phơi nắng, xoa bóp chân cho thầy.
"Lục Khả, lại đến chăm sóc thầy Trần à?" Một người hàng xóm nữ trong khu nhìn thấy tôi, đầy nụ cười nói: "Thật là đứa trẻ ngoan, thầy Trần không uổng công cứu em. Có em chăm sóc tận tình như vậy, bệnh của thầy Trần sớm muộn gì cũng khỏi."
Tôi cười gật đầu: "Vâng, thầy Trần gần đây đã nói được rồi."
"Sẽ khỏi thôi, rất nhanh sẽ khỏi." Người hàng xóm nữ cười rồi rời đi.
Dưới bóng cây, tôi ngồi bên cạnh thầy Trần, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi.
Thầy Trần miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi lặng lẽ nghe, dựa vào vai thầy, khẽ nói: "Thầy ơi, em nhất định sẽ giữ bí mật cho thầy, em sẽ không nói chuyện đó với bất kỳ ai. Em sẽ mãi mãi ở bên thầy, không ai có thể chia cắt chúng ta."
[Hết bộ 7]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro