3-Khi ánh sáng trở về

Một buổi chiều tháng mười, Hà Nội đổ mưa không báo trước. Cơn mưa như tưới vào một kỷ niệm đã khô héo từ lâu- và đánh thức bóng ma mang tên "người cũ".

Giang đang ngồi lướt điện thoại thì chuông báo tin nhắn vang lên. Một cái tên xuất hiện, tưởng đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh.

Trần Hạ Vy.

'Em về rồi. Anh có đang ở nhà
không, có thể rước em với được
không?'

Tay Giang run. Anh bật dậy, vội vã thay đồ, mặc kệ tiếng Đăng gọi với theo khi anh mở cửa:

-"Anh Giang? anh đi đâu vậy? em đang sốt mà..."

Không một lời phản hồi, cứ thế Giang biến mất vào trong màn mưa.


Đêm đó, Đăng nằm co ro trên giường, trán nóng hừng hực như lửa đốt. Toàn thân nhức mỏi, cổ họng khô khốc đến phát run. Em gọi Giang bằng những tiếng thì thầm yếu ớt.

Không ai trả lời.

Sáng hôm sau, Giang mở cửa bước vào nhà, tay kéo theo vali to của Hạ Vy, người con gái ấy theo sau anh như nữ hoàng thắng trận trở về.

-"Cô ấy sẽ ở lại đây"-Giang nói, mặt không một chút biến sắc.

Đăng vừa đi ra từ phòng tắm, đầu tóc còn ướt, sắc mặt trắng bệch. Em không thốt nên lời.

Vy mỉm cười. "Chào em, Đăng".

Nụ cười đó là khởi đầu của địa ngục.

Hạ Vy không hiền như vẻ ngoài. Cô ta lặng lẽ thay đổi mọi thứ trong nhà.

Ghét những chậu hoa Đăng trồng? Vứt.

Không thích đồ ăn Đăng nấu? Hất xuống sàn.

Giận dỗi khi Giang cười với Đăng dù chỉ là một chút? Lập tức kéo Giang đi nơi khác, kể chuyện "em bị xúc phạm" ra sao:

-"Anh ơi...Đăng đánh em, có lẽ em ấy không thích em rồi. Để em dọn đi là được, trả lại không gian riêng tư cho hai người"

Giang nhìn Đăng, không nói, không hỏi.

Chỉ giáng một cái tát vào mặt em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro