Chap 2
Thanh Trúc cho người đem đồ dùng của Thùy Linh đến đây, những thứ hắn cho là không cần thiết đều bị vứt bỏ không thương tiếc. Nhìn đống đồ mà hắn quăng đi, cô chỉ có thể cắn môi nuốt ngược nước mắt vào trong.
"Cô... Từ nay ngủ cùng tôi."- Thanh Trúc từ trên liếc xuống Thùy Linh đang ngồi thu mình ngồi ở sofa kia, ánh mắt không một tia tức giận nhưng đủ để doạ người.
"K-Không cần, tôi có thể ngủ trên sofa, hoặc nhà anh nhiều phòng như vậy, tuỳ tiện cho tôi nằm một phòng là được rồi..."- Thùy Linh cười hề hề như tên ngốc
"Đừng để tôi nói lần hai."- Thanh Trúc vẫn dùng giọng điệu trầm ổn nói với cậu nhưng gương mặt vốn lạnh băng kia đang dần mất kiên nhẫn khiến Thùy Linh run lẩy bẩy
"T-Tôi biết rồi..."- Sợ hắn chưa nghe rõ bèn gật đầu lia lịa, so với con gà không khác là bao.
-
"Tôi tắm xong rồi. Anh cũng nên..."- Thùy Linh quấn khăn tắm quanh người bước ra, cơ thể vì vừa ngâm nước nóng nên phiếm hồng một lớp, gương mặt cũng đỏ ửng cả lên. Không phải đỏ lên do ngâm nước nóng quá lâu mà do khi tắm xong rồi mới phát hiện chính mình thế mà quên đem theo quần áo vào.
Mắt thấy Thanh Trúc đang nhìn chằm chằm thì lại càng muốn đào lỗ chui xuống hơn. Thói quen này quả thực hại chết cô rồi!
Nước trên tóc chảy xuống gò má, qua xương quai xanh đến cơ ngực rắn chắc nhưng trắng ngần kia, theo đó nước đang chảy xuống từng bộ phận cơ thể rồi lại thấm vào khăn. Bộ dạng cô bây giờ chính là câu nhân hết sức nhưng bản thân lại không biết điều đó.
Thanh Trúc bỗng thấy cả người dạo rực, miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy bước vào nhà tắm, bước vào nhà tắm, bước chân có điểm vội vã.
•
Lát sau, Thanh Trúc rời khỏi nhà tắm. Cũng giống như cô, quanh hông quấn khăn tắm dài tới đầu gối, tiếc là tỉ lệ cơ thể 2 người quá khác biệt.
Thanh Trúc dùng khăn lau đầu, cơ ngực cùng múi bụng đều thực hoàn mỹ, đẹp tới mức khiến Thùy Linh nhìn không rời mắt. Làn da màu trắng khoẻ khoắn không kém phần quyến rũ, khăn dưới hông lại quấn thấp, lộ rõ phần giữa hai chân kia hơi phồng lên, bình thường đã lớn như vậy, khi cương lên thì kích cỡ còn khủng như thế nào nữa. Nam nhân khác không thấy ghen tị mới lạ!
Phi phi phi, bậy bạ quá!! Thùy Linh cả khuôn mặt nóng lên, phát giác bản thân đang có những suy nghĩ không đứng đắn bèn ôm hai má đỏ bừng quay mặt về phía khác, cố không nhào đến mà giật phăng cái khăn dưới thân Thanh Trúc ra.
Liêm sỉ, liêm sỉ, liêm sỉ, điều quan trọng phải nói 3 lần!
"Lê tổng... Có thể cho tôi mượn máy sấy tóc được không?"- Thùy Linh hai mắt đảo qua đảo lại quả thực nhìn không nổi cảnh tượng này nữa rồi.
Hắn hất hàm về phía một cái tủ thấp tinh xảo cạnh giường, cũng lười mở miệng nói chuyện với cô.
Thùy Linh thấy thế càng không dám mở lời nói thêm câu nào, ngoan ngoãn xuống giường mở ngăn kéo tủ lấy máy sấy ra. Tự giác đi tới một góc cắm điện, tiếng kêu ru ru khiến hoàn cảnh ngượng ngùng này dần biến mất. Chẳng nhớ khi nào thì sấy tóc xong, chẳng nhớ thế nào thì lên giường, chẳng nhớ thế nào mà ngủ mất... Cũng chẳng biết vì sao ngày hôm sau tỉnh dậy, cánh tay của Thanh Trúc lại đang yên vị trên eo cô nữa.
Cái tư thế này, thật quá là mờ ám đi mà!
Ông trời ơi! Ông có phải đang trêu ngươi tôi không? Tình huống này tôi biết phải làm sao?Gọi anh ta dậy hay phải giả vờ ngủ tiếp thì mới tốt đây?!
10' trôi qua
20' lại trôi qua
30' lại trôi qua tiếp
"Lê tổng... Anh sắp muộn giờ làm rồi."- Thùy Linh khẽ lay lay cánh tay của Thanh Trúc, học theo mẹ Huệ khi gọi cô dậy, người nọ thế mà trước sau vẫn bất động.
Mày nói nhảm cái gì vậy hả Hoàng Thùy Linh ? Người ta là tổng tài thì lo gì muộn giờ làm chứ?!Lo cho thân mày đi kìa. Mày mới muộn giờ làm rồi đấy. Bao nhiêu học sinh còn đang đợi mày là giáo viên đó!
Thanh Trúc nhíu mày, từ từ mở mắt, thứ đập vào đầu tiên là khuôn mặt cam chịu của Thùy Linh .Mắt lớn trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau không chớp.
"L..Lê tổng. Haha, chào buổi sáng! Tôi rời giường trước, anh cứ tiếp tục ngủ đi nha, tôi đảm bảo nhất định không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ ngàn thu, ngàn vàng của anh."
"Ahaha trời hôm nay đẹp quá ta."- Thùy Linh vặn vẹo thân thể thoát khỏi vòng tay của Thanh Trúc, phi thẳng vào nhà tắm
"Mèo...con."- Người trên giường ánh mắt đăm chiêu nhìn chăm chăm cửa đã đóng chặt kia.
--------------------
Thời gian nói nhanh không nhanh, chậm cũng không chậm. Chỉ là cảm nhận của mỗi chúng ta về thời gian là khác nhau mà thôi.
Đối với Thùy Linh , từ khi ở với Thanh Trúc mỗi ngày đều thật dài, ngày nào cũng đều xảy ra rất nhiều chuyện... Ấy thế mà từ ngày đặt chân đến Lê gia tính đến thời điểm hiện tại đã hơn 8 tháng
_Nhật kí của Hoàng Thùy Linh _ (Trích đoạn)
"Ngày 12/3, thời tiết rất tốt, không khí trong lành như vậy quả thực khiến mình chăm chỉ hơn hắn trở về sớm hơn mọi ngày, còn đợi tôi cùng dùng bữa tối, hôm nay sao mà tốt như vậy?"
"Ngày 1/4, ngày Cá Tháng Tư, tôi quyết định thu hết can đảm lừa hắn một phen! " Tôi canh lúc hắn đang ngủ trưa mà lao vào giường, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhất có thể nói rằng nhà bếp bị cháy, nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn tôi rồi nhếch mép. Bị phát hiện rồi."
"Ngày 28/5, hôm nay hắn trở về vào đêm muộn, cả người nồng mặc mùi rượu, mùi nước hoa hỗn tạp... "Nhưng tôi không nói gì, ngay từ đầu chúng tôi đã có quy tắc chung được đặt ra để giữ vững mối quan hệ miễn cưỡng này... Cho đến khi thời gian trong hợp đồng chấm dứt."
_8 tháng trước_
"Lê tổng, anh tìm tôi là có việc gì?"- Thùy Linh không hiểu vì sao mỗi lần đứng trước Thanh Trúc đều cảm thấy sợ sệt, bản thân tự nhiên mà sinh ra cảnh giác đối với hắn.
Thanh Trúc hất cằm, ý bảo cô ngồi xuống, Thùy Linh cũng rất ngoan ngoãn mà làm theo.
Đứng phía sau Thanh Trúc không ai khác là quản gia Hoàng , ánh mắt nhìn cô không thấy nổi nửa điểm thiện cảm.
Anh ấy ghét mình sao!?
Thùy Linh trong lòng than thở, cô thật sự rất muốn kết thân với Hoàng Anh
"Không cần gọi tôi là Lê tổng, trực tiếp gọi tên đi."
"Vâng..."- Thùy Linh nhỏ giọng.
"Cô biết tôi và cô kết hôn là do người nhà sắp đặt chứ?"
"Vâng..."
"Vậy cô nghĩ tôi và cô có thể sống chung không?"
"Điều này... Tôi không rõ."
"Tôi muốn nói với cô một số điều để chúng ta dễ thở với nhau hơn một chút, cô có thể lựa chọn hoặc không nghe" - Thanh Trúc châm một điếu thuốc đặt lên miệng hút, con ngươi đen tuyền ấy nhìn thế nào cũng không thấy được hắn đang suy tính gì, hiển nhiên, điều ấy khiến cô bất an.
" Anh cứ nói đi."
"Thứ nhất, cô không phải đồng tính và mãi mãi đối với nữ nhân cũng không thể sinh ra hứng thú nên trường hợp 'cưới trước yêu sau' là không bao giờ có."
"...Tôi hiểu..."
Anh nghĩ tôi thèm thích anh sao?
"Thứ hai, tôi không thể cùng một người mà tôi không yêu sống cùng nhau cả đời được, tôi tin cô cũng nghĩ như vậy, nên tôi sẽ rút ngắn thời gian 'cả đời' xuống 3 năm, 3 năm nữa tôi sẽ tìm một cái cớ để ly hôn, cô sẽ hợp tác?"
"...Đương nhiên." Thật tốt, cứ nghĩ cả đời phải sống cùng tên mặt lạnh này chắc chết vì đau tim quá.
"Cuối cùng, tôi vẫn sẽ trở về đây, dùng bữa cùng cô và ngủ cùng cô, sống với nhau như một đôi nhưng chỉ trên danh nghĩa. Cô có thể làm bất cứ việc gì cô thích, tôi không can thiệp,không thắc mắc. Và cô cũng như vậy với tôi."
"Đây là một bản hợp đồng, nội dung đều là những gì tôi vừa nói, đồng ý thì hãy kí tên vào bên dưới"
Hoàng Anh đẩy tờ giấy đến trước mặt Thùy Linh , đưa bút cho cậu rồi lại lùi ra phía sau Thanh Trúc .
Thùy Linh không nghĩ nhiều hay chần chừ thêm một chút nào, rất hợp tác kí tên mình lên đó một cách vui vẻ
Cô không biết rằng từ khi đặt bút và kí xuống, cuộc đời mình đã hoàn toàn bước sang một trang mới.
Thùy Linh tự phát giác bản thân dạo này rất hay ngây ngốc nhìn chằm vào một thứ gì đó mặc dù không có lý do rồi chẳng hiểu vì sao trong đại não bỗng dưng xuất hiện gương mặt của vị tổng tài tên Lê Thanh Trúc kia, nhìn thấy hắn là tim đập chân run, mặt thì nóng bừng cả lên. Vì vậy cứ thấy hắn lại đánh bài chuồn, ăn cơm cũng phải 'anh ở đầu bàn, em ở cuối bàn'.
Mình có phải bệnh rồi không?
•
"À... Thưa cô ."- Một cậu học sinh dơ tay, đứng dậy nhìn Thùy Linh với vẻ mặt khó xử
"Có chỗ nào em chưa hiểu sao?"- Thùy Linh tay cầm quyển sách, hướng cậu ta cười nhẹ
"Không có, nhưng... Cô chưa giảng bài... Cô ngồi yên tại đó đã 20' rồi..."
"C-Chúng ta mở sách ra học bài. Xin lỗi các em, hôm nay cô có chút mệt."- Thùy Linh
Mày vừa làm cái gì vậy Hoàng Thùy Linh ?! Đạo đức nghề nghiệp đâu rồi? Phải khám, nhất định phải khám.
_________________
sorry vì để mọi người chờ lâu TvT
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro