Chương 7: 15 tháng 6 (Thứ Ba) - Asamura Yuuta

Trường học danh tiếng hay gì đó đi nữa, sự cường điệu trong những ngày diễn ra sự kiện là điều có thể thấy rõ.

Và người nhiệt tình nhất trong số chúng tôi là Yoshida.

"Chúng ta sẽ thắng!"

Cậu ấy đã một mình thổi phồng mọi người xung quanh. Nguồn năng lượng tuyệt đối cho những gì cậu ấy thực sự theo đuổi ngày hôm nay đang khiến cậu ấy choáng váng. Giống như xung quanh cậu ấy chỉ có nắng, trong khi đối với chúng tôi vẫn là mùa mưa.

Ngược lại, một số học sinh chơi thể thao khá dở lại đứng ở góc lớp, nhìn chằm chằm xuống sân trường.

"Nào các cậu, ngẩng cao đầu lên nào!" Lớp trưởng vừa nói vừa chỉnh lại kính của mình.

Cậu ấy vỗ hai tay vào nhau, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cứ cố gắng hết sức và vui vẻ nhé! Ồ, và nhớ nhớ ghé qua lớp học trong giờ ăn trưa hôm nay nhé."

Mọi người trông một chút bối rối.

"Chúng mình, Câu lạc bộ Nữ công gia chánh tạm thời của lớp, đã làm một số món chiêu đãi mọi người. Chúng mình đã được phép sử dụng phòng Nữ công gia chánh. Vì vậy, chúng mình sẽ đợi các cậu với vô số cơm nắm!"

Một tiếng đồng thanh "Oooh" trải qua lớp học.

Tôi phớt lờ tiếng trò chuyện sôi nổi xung quanh, vẫn ngồi yên và nghiêng đầu bối rối.

"Câu lạc bộ Nữ công gia chánh tạm thời sao?"

"Là ý tưởng của Lớp trưởng. Năm người chúng ta, trong đó có mình, quyết định làm bữa trưa cho mọi người," một giọng nói quen thuộc trả lời.

Khi quay về phía đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kodama, người được biết đến là cầu thủ rê bóng giỏi nhất trong đội bóng rổ của lớp chúng tôi.

"...Hm? Kodama, đó có phải là... nhân cơm nắm không?"

"Chính xác. Huh, Asamura, cậu biết nấu ăn à?"

"Ừm, à, không..."

Ý tôi là, chỉ cần nhìn vào chiếc hộp đựng mà cậu ấy có là điều hiển nhiên. Có mận ngâm, cá hồi, tảo bẹ và cá ngừ bào... Ai sẽ không nghĩ đến những nắm cơm khi nhìn thấy tất cả những thứ đó?

"Chà, ít nhất thì mình đoán là mình biết được nhiêu đó"

Kodama bỏ những nguyên liệu đang kiểm tra vào túi đựng đồ ăn trưa và đứng dậy.

"Được rồi, mình sẽ để những thứ này vào tủ lạnh của phòng Nữ công gia chánh rồi tham gia cùng mọi người. Mình trông cậy vào cậu đấy!"

"Mình cũng vậy."

Chính chúng tôi mới là người nên nói điều đó. Suy cho cùng, những cầu thủ chủ chốt của chúng tôi trong đội bóng rổ là Yoshida, người luôn khẳng định rằng mình giỏi bất kỳ môn thể thao nào, và Kodama, người chơi bóng rổ rất giỏi mặc dù vóc dáng nhỏ bé.

Tôi nghe nói Kodama từng chơi bóng rổ ở sơ trung, vậy nên cậu ấy là một cầu thủ giàu kinh nghiệm. Cậu ấy nói mình bỏ bóng rổ vì không cao thêm chút nào, nhưng ngoài những thành viên tích cực trong câu lạc bộ, cậu ấy có lẽ là người giỏi nhất lớp.

Kodama tham gia cùng Lớp trưởng và ba người khác. Ba cô gái và hai chàng trai. À, tôi hiểu rồi, vậy đó là Câu lạc bộ Nữ công gia chánh tạm thời.

Khi cả nhóm bước ra khỏi lớp, Kodama quay lại và vẫy tay. Những người còn lại trong lớp kêu lên: "Chúng mình đang trông cậy vào cậu vì món gì đó ngon tuyệt đấy nhé!"

Lớp trưởng nói: "Cứ giao cho chúng mình!" với giọng hài hước khi cậu ấy cũng rời đi, khiến mọi người phải bật cười.

"Chúng ta phải thắng nếu muốn thưởng thức đồ ăn! Nào, chiến thôi, Asamura!"

Bị Yoshida khích tinh thần lên, tôi cũng rời khỏi lớp để thay quần áo.

Hội thao tại trường trung học Suisei diễn ra giữa kỳ thi giữa kỳ và kỳ thi cuối kỳ.

Không có gì lạ khi mùa mưa bắt đầu vào khoảng thời gian này nên đôi khi nó có thể bị hủy do thời tiết xấu. Thật may mắn cho chúng tôi, mùa mưa năm nay vẫn chưa bắt đầu và chúng tôi may mắn có được bầu trời quang đãng.

Đây là một sự kiện toàn trường và tất cả các lớp từ năm thứ nhất đến năm thứ ba đều tham gia theo hình thức giải đấu. Sau lễ khai mạc tại sân trung tâm, các học sinh tản về địa điểm thi đấu tương ứng.

Yoshida và tôi cùng chơi bóng rổ nên chúng tôi đi đến phòng tập thể dục. Chúng tôi đang băng qua sân trường về phía tòa nhà hình kamaboko thì có ai đó gọi.

"Yo, Yoshida, Asamura!"

Đó là Maru. Tôi mới biết Maru cũng chơi bóng rổ, nhưng Yoshida dường như đã biết rồi. Ba chúng tôi, tình cờ ở chung phòng trong chuyến dã ngoại, cùng nhau đến phòng tập thể dục.

Maru làm bộ mặt cường điệu như thể đã lâu rồi cậu ấy chưa gặp tôi vậy. Đã có một vài khoảnh khắc quan trọng kể từ lần cuối chúng tôi nói chuyện. Gần đây chúng tôi đã không thể làm được nhiều điều. Không phải vì chúng tôi không học cùng lớp nữa hay gì đó tương tự, Maru chỉ bận rộn kể từ khi lên năm ba.

"Mọi chuyện thế nào? Cậu có nghĩ mình có thể thắng không?"

Cậu ấy không nói về hội thao

Maru bận rộn đến mức không thể gọi điện vào ban đêm. Lý do là vòng loại khu vực của giải đấu Koshien mùa hè sẽ bắt đầu vào tháng Bảy.

"Chà, bây giờ lo lắng cũng chẳng thay đổi được gì đâu," Maru nói với giọng cam chịu.

Yoshida mím môi.

"Sao cơ? Tao nghe nói đội bóng chày của chúng ta năm nay khá mạnh. Mày đang nhắm đến Koshien phải không?"

Đó là điều khá bất ngờ. Koshien ư? Như trong, sân khấu mơ ước của tất cả các cầu thủ bóng chày cao trung sao?

"Huh. Tao không biết trường của chúng ta mạnh đến vậy đấy."

"Nào Asamura, chúng ta đang nói đến đội của bạn thân cậu đấy."

"Không, ý tao là..."

Tôi biết họ không yếu, nhưng tôi không biết họ mạnh đến cấp độ Koshien. Maru chưa bao giờ đề cập đến nó.

"Thành thật mà nói, sẽ là một phép màu nếu tụi tao thành công."

Hãy xem, ngay cả chính Maru cũng nói như vậy, cậu ấy là người bắt bóng chính và là đội trưởng của đội bóng chày.

"Bi quan như vậy thì ổn chứ?"

"Nghe này, Asamura, tao không tự tin thái quá. Nếu tao chỉ hy vọng vào một phép màu thì tao không thể làm tròn vai trò đội trưởng của mình được. Tao biết khả năng của tụi tao và sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giành chiến thắng."

"Nghe thế mới phải chứ, Maru."

"Nhưng hãy nghĩ mà xem, nếu bằng cách nào đó mày có thể đến được Koshien, mày có thể trở thành chuyên nghiệp, phải không?"

"Chuyên nghiệp sao..."

Đôi mắt của Yoshida tỏa sáng như thể đó là giấc mơ của cậu ấy vậy.

Nhắc đến điều đó mới nhớ. Tôi nghĩ vào khoảng thời gian phỏng vấn phụ huynh-giáo viên năm ngoái, Maru đã nói điều gì đó như, "Chỉ vì mày tham gia câu lạc bộ bóng chày không có nghĩa là mày có thể coi bóng chày là công việc của mình."

"Chà, nếu tụi tao có thể vào được Koshien thì sẽ có cơ hội lọt vào mắt xanh của trinh sát cao hơn. Chỉ khi tụi tao có thể vào được. Rõ ràng là sẽ cố gắng hết sức để giành chiến thắng.'

"Nó khó đến vậy sao?"

"Khách quan mà nói, thì đúng vậy. Tụi tao không giống như những ngôi trường nổi tiếng nơi tập trung nhiều cầu thủ triển vọng từ khắp Nhật Bản. Tụi tao không có nguồn tài trợ dồi dào và cơ sở vật chất sang trọng."

"...Tao hiểu rồi."

"Như tao đã nói trước đây, tao không nghĩ trở thành chuyên nghiệp là dễ dàng. Nhưng trong giải đấu cuối cùng này, tao sẽ nỗ lực hết mình để xem mình có thể tiến được bao xa. Nếu đến cuối giải đấu, thì sẽ lọt vào mắt trinh sát"

Nghe Maru nói như vậy, Yoshida thở dài, rõ ràng nghĩ rằng con đường phía trước thật khó khăn.

"Nó không dễ đâu. Và Yoshida, tao đang nghĩ đến một chuyện."

"Sao chứ?"

"Mày nghĩ điều gì là cần thiết nhất đối với một vận động viên chuyên nghiệp?"

"Không biết."

"Còn mày thì sao, Asamura?"

"Ừm... kỹ năng sao, có lẽ vậy?"

Tôi nghĩ mình có thể cần một trình độ kỹ năng nhất định để trở thành chuyên gia.

"Chắc chắn điều đó cũng quan trọng. Nhưng, theo ý kiến ​​của tao, một cầu thủ chuyên nghiệp cần phải có một 'màn trình diễn đáng trả tiền để xem'. Và nó phải là duy nhất đối với người chơi đó."

"Một màn trình diễn độc nhất dành cho người chơi đó sao...?"

"Xét cho cùng, bóng chày chuyên nghiệp là trò giải trí. Về cơ bản, họ được trả tiền để 'thể hiện lối chơi của mình'. Theo ý kiến ​​​​của tao, mày thậm chí có thể nói rằng họ chỉ 'thu hút' khán giả của mình là chưa đủ.

"À... tao hiểu rồi."

"Đó không phải cũng là một loại kỹ năng sao?" Yoshida nhận xét.

"Có thể. Tao không biết. Dù sa đi nữa, nói một cách đơn giản thì đó là việc có thể tạo ra một màn trình diễn khiến khán giả rung động... nhưng tao thật sự chưa nghĩ về nó quá nhiều."

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Maru chuyển từ phòng tập thể dục mà chúng tôi đang đi tới và trôi về phía xa.

"Tao thật sự không biết lối chơi của mình trông như thế nào trong mắt người khác."

"Ừm thì.. Mày thật sự không thể nhìn nhận bản thân từ góc nhìn của người ngoài, phải không?"

Maru mỉm cười yếu ớt.

"Đúng đấy. Dù vậy, tao ước mình có thể trải nghiệm điều đó chỉ một lần. Nhưng, chẳng ích gì khi hy vọng vào một phép màu, chẳng hạn như được các tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi. Và nghĩ về cách chơi sao cho ấn tượng, điều mà tao thậm chí còn ít nghĩ đến hơn sao? Nghe cũng vô nghĩa nốt."

Maru... đang thực sự khắt khe với bản thân mình.

"Tao không nói đó là một lựa chọn thực tế, nhưng luôn có cơ hội. Tao tin rằng việc cống hiến hết mình và tin tưởng vào cơ hội đó sẽ làm phong phú thêm cuộc sống của mày khi bạn nhìn lại nó sau này."

Yoshida cười gượng.

"Trời ạ, điều đó chắc chắn không giống điều mà một thành viên câu lạc bộ bóng chày sẽ nói. Nghe giống lời thoại của một nhà du hành thông thái trong một game nhập vai hay gì đó!"

"Bị bắt bài mất rồi," Maru nói với nụ cười ranh mãnh.

"Quan trọng là mày có nắm bắt được cơ hội khi nó đến hay không. Những người không chuẩn bị sẽ không thể nắm bắt được. Đó có thể là một cơ hội có tỷ lệ cược rất thấp, một điều gì đó có vẻ không thực tế, nhưng tao vẫn luyện tập hàng ngày nhằm hy vọng vào thời điểm đó."

"Tao nghĩ mày đã khá tuyệt vời rồi, Maru, khi đã đảm bảo được cả vị trí chính thức và băng đội trưởng."

"Tâng bốc sẽ không đưa mày đến đâu cả, và tao cũng sẽ không dễ dãi với mày đâu."

"Dễ dãi á?"

Yoshida và tôi nghiêng đầu bối rối, còn Maru thì lắc đầu không tin.

"Sao, tụi mày chưa xem lịch thi đấu à? Nếu chúng ta cùng thắng một trận trong giải đấu này, hai đội của chúng ta sẽ đối đầu với nhau."

"Ugh"

Yoshida và tôi đồng thanh rên rỉ.

"Vậy là chúng ta đang chống lại Boss của trường cao trung Suisei à...?"

"Hahaha, Yoshida, không phải tao vừa nói nịnh nọt sẽ chẳng đưa mày đến đâu sao? Thư giãn đi, tao cũng là người mới chơi bóng rổ thôi."

Nói xong, Maru bước qua cửa phòng tập thể dục, vẫy tay và đi về lớp của mình.

"Này, Asamura..."

"Hả?"

"Trong giờ thể dục, tao nghe được từ một bạn lớp bên cạnh rằng Maru đang nghiên cứu xem ai có tên trong tất cả các đội bóng rổ của tất cả các lớp năm ba."

"Mày chắc chứ...?"

Tôi ước gì cậu ấy sẽ thoải mái chỉ vì lễ hội thể thao này. Nhưng đó không phải là tính cách của cậu ấy, phải không?

Khi bước vào phòng tập thể dục, ngay lập tức tôi bị bao quanh bởi tiếng giày kít kít trên sàn nhà bóng loáng và tiếng bóng đập thình thịch.

Một bên đang diễn ra trận đấu bóng chuyền, còn bên kia là trận bóng rổ. Cả hai đều đã bắt đầu.

Đây là đại hội thể thao thứ ba của tôi ở trường trung học, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tham gia một môn thể thao trong nhà.

"Có khá nhiều người đến xem nhỉ?"

Rõ ràng là có nhiều khán giả hơn số người chờ đợi trận đấu của họ. Một nhóm sinh viên thậm chí đã leo lên sàn catwalk để quan sát từ trên cao.

"Năm nào cũng vậy," Yoshida nói.

"Thật sao? Tao đã luôn theo dõi các trận đấu quần vợt kia mà."

Tôi cố gắng nhớ xem xung quanh nhiều sân tennis có nhiều khán giả như vậy không. Có lẽ những năm trước tôi đã không chú ý đến điều đó.

"Ừm, có máy lạnh."

"À, có lý thôi."

Vào thời điểm này trong năm, cái nóng bên ngoài đã khá gay gắt. Phòng tập rất lớn nên không thực sự thoải mái, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn so với việc ở dưới ánh nắng trực tiếp. Trên đường đến điểm tập kết sân bóng rổ, tôi gặp Ayase-san, cùng với đội bóng chuyền. Chúng tôi trao đổi ánh mắt và những cái gật đầu nhỏ. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nhận thấy Yoshida nhanh chóng liếc nhìn về phía chúng tôi, nhưng tôi giả vờ như không để ý.

***

Trận đấu đầu tiên của chúng tôi bắt đầu muộn hơn khoảng 10 phút so với dự kiến. Đối thủ của chúng tôi là một đội năm hai có vẻ có chiều cao trung bình cao hơn chúng tôi. Họ trông thật ghê gớm.

Quả bóng nhảy lên và đội đối phương đã chạm bóng thành công, nghĩa là chúng tôi đã phòng thủ ngay từ đầu. Họ chuyền bóng xung quanh, sau đó thực hiện một cú đi bóng.

"Đừng lo lắng! Hãy ghi điểm ngay bây giờ nào!" Yoshida hét lớn. Từng là người tạo ra tâm trạng của nhóm chúng tôi.

"Asamura!"

Quả bóng được phóng về phía tôi cùng với tiếng hét đó. Tôi chuyển nó cho Yoshida, người đã lùi lại vạch ba điểm. Cậu ấy mạnh dạn thực hiện cú ném từ đó. Nó đã thành công một cách kỳ diệu và đưa chúng tôi vượt lên dẫn trước.

Tiếng reo hò vang lên từ đám đông khi Yoshida tạo dáng chiến thắng.

"Chuyền bóng hay lắm, Asamura-kun," Kodama gọi tôi khi chúng tôi vượt qua nhau trên đường quay lại phòng thủ. Lời khen ngợi của cậu ấy không chỉ dành cho bàn thắng mà còn dành cho lối chơi dẫn đến bàn thắng đó. Đó là lời khen ngợi mà bạn mong đợi từ một cầu thủ dày dạn kinh nghiệm.

Tôi rất vui khi nhận được lời khen ngợi, nhưng tôi cũng cảm thấy kỹ năng của Yoshida mới thực sự nổi bật.

Khi chúng tôi bắt đầu lại quả ném biên do phạm lỗi, tôi lùi lại bên lề và nhận thấy Makihara-san trong số các học sinh đang theo dõi từ khán đài. Có vẻ như cậu ấy đến xem cùng một người bạn, ngồi cạnh mình. Có lẽ cậu ấy đã được thông báo khi nào trận đấu được lên lịch. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có nhìn thấy cú ném rổ ba điểm của Yoshida trước đó không.

Trận đấu tiếp tục với thế trận ngang ngửa của cả hai đội.

Tôi cố gắng chuyền bóng cho Yoshida nhiều nhất có thể. Cậu ấy không chỉ có thể khoe khoang với Makihara-san mà còn để giành chiến thắng. Chúng tôi có cơ hội chiến thắng cao hơn nếu tôi để người có tỷ lệ bắn thành công cao nhất thực hiện.

Đội bóng rổ của lớp chúng tôi có bảy người, bao gồm cả những người dự bị. Ngoài Kodama và Yoshida, những người còn lại trong chúng tôi, bao gồm cả tôi, đều có trình độ kỹ năng khá giống nhau.

Chúng tôi luân phiên nhau khi đã thấm mệt nhưng đến cuối hiệp một, tất cả đều thở dốc. Chúng tôi đã bị dẫn trước một điểm.

"Tất cả chúng ta hãy tích cực hơn trong việc thực hiện các cú ném rổ trong hiệp hai."

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe điều đó từ Yoshida.

"Cậu cũng vậy, Asamura. Đừng chần chừ và hãy ném rổ đi."

"Ừm... được rồi."

Điều đó đang được nói, Yoshida có tỷ lệ ném rổ thành công cao nhất. Tất cả những gì tôi có thể làm là chuyền bóng cho đồng đội ở vị trí thuận lợi khi nó đến, và cuối cùng, chúng tôi phải nhờ đến Yoshida để thực hiện cú sút cuối cùng.

Yoshida thực hiện cú ném rổ đúng lúc và chúng tôi đã vượt qua để giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên.

Tiếng còi báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên. Yoshida hào hứng chạy đến chỗ Makihara-san.

Tôi nhận thấy một tấm lưng rộng quen thuộc đang di chuyển ra xa. Là Maru.

Cậu ấy đến để xem trận đấu lớp tôi sao...?

Có vẻ như đối thủ tiếp theo của chúng tôi cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm. Một người không thỏa hiệp và sẽ luôn để mắt đến đối thủ của mình cho đến phút cuối cùng.

***

Tôi nghĩ chuyển động của em ấy hơi cứng nhắc.

Còn một tiếng nữa là đến trận đấu tiếp theo nên đội bóng rổ của chúng tôi được kéo sang phía đối diện của nhà thi đấu để cổ vũ cho đội bóng chuyền nữ. Đó là đội của Ayase-san, Lớp trưởng và Satou-san. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ayase-san chơi bóng chuyền ở cự ly gần.

Chuyển động của em ấy rất cứng nhắc và em ấy đã mắc rất nhiều lỗi. Chắc chắn đây là lần đầu tiên của em ấy, nhưng tôi không nhớ em ấy đã nói rằng em ấy nhận và ném bóng tệ đến thế.

Hơn nữa, có lẽ vì quá hoảng sợ nên em ấy ngày càng mắc nhiều sai lầm hơn và phe đối lập bắt đầu nhắm vào mình.

Ngoại trừ các trận chung kết, các trận đấu bóng chuyền là những trận đấu một hiệp. Sai một ly là đi một dặm. Tôi im lặng quan sát, nhưng khi em ấy không tiếp nhận và ngã xuống sàn, tôi không khỏi hét lên: "Ayase-san!"

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong giây lát.

Em ấy nhanh chóng nhìn đi nơi khác và sau đó, bam, vỗ vào cả hai má. Satou-san, đồng đội của em ấy, trông có vẻ ngạc nhiên trước cử chỉ đột ngột đó.

Đội đối phương giao bóng hỏng, thu hẹp khoảng cách điểm từ ba xuống còn hai.

Khi đội bóng chuyền của chúng tôi được giao bóng, Ayase-san, người ở phía trước, bước lùi lại để giao bóng.

Quả bóng trắng được giao với dạng bay hoàn hảo, rơi sâu vào phần sân đối phương.

Nó hạ cánh giữa những người chơi, thêm một điểm nữa và giảm khoảng cách xuống chỉ còn một.

Quả bóng đã được trả lại.

Khi Ayase-san đập bóng xuống sàn, em ấy lùi lại về vạch cuối sân. Ngay cả đội cổ vũ, những người đang hò reo cổ vũ, cũng im lặng, có lẽ không muốn làm hỏng sự tập trung của em ấy khi chuẩn bị giao bóng.

Hít một hơi thật sâu, em ấy ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào đội bạn.

Em có thể làm được mà, Ayase-san!

Quả giao bóng tiếp theo mà em tung ra lần này đã bị đối thủ bắt được. Tuy nhiên, họ đã không thể chuyển nó thành một cuộc tấn công trong vòng ba lần chạm bóng, biến nó thành một đường bóng cơ hội cho chúng ta. Satou-san, người đang chơi ở vị trí Libero, đã khéo léo nhặt bóng và chuyền cho người chuyền bóng, một cô gái tóc ngắn. Umm... Tên cậu ấy là gì nhỉ? Dù sao đi nữa, cậu ấy đã thực hiện một cú chuyền xuất sắc và sau đó Lớp trưởng đã thực hiện cú dứt điểm đẹp mắt.

Ấn tượng thật. Cậu ấy sử dụng lực bật từ chân để thực hiện một cú nhảy cao và đánh bóng, quả bóng tiếp đất ngay bên trong vạch cuối sân. Đó là một trận hòa! Một tiếng reo hò vang lên.

Khi đạt đến thời điểm này, thế trận thường sẽ chuyển sang phía bắt kịp. Ayase-san cũng bắt đầu biểu diễn như thể sự suy sụp trước đó của em ấy chỉ là sự tưởng tượng của tôi.

Và cuối cùng họ đã thắng! Nhìn thấy Ayase-san và những người khác vui vẻ như vậy, tôi cảm thấy một cảm giác hài lòng ấm áp.

Ayase-san quay lại. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Cô ấy gửi cho tôi lời cảm ơn không lời, miệng nói... Cảm ơn, có lẽ vậy.

Tôi thực sự chưa làm được điều gì đặc biệt. Nhưng nếu có chuyện gì đó xảy ra và Ayase-san bình tĩnh lại thì tốt quá.

Thời gian diễn ra trận đấu ở vòng 3 (vòng 2 đối với chúng tôi) đang đến rất nhanh.

***

Tôi đang nghĩ về lớp bóng rổ năm ngoái.

Maru là người chơi mà chúng tôi không thể nào áp đảo được khi ấy.

Mặc dù vậy, với khả năng thể thao của Yoshida, cậu ấy sẽ không thể vượt qua được. Điều đó có nghĩa là ngay cả khi cá nhân tôi không thể đánh bại Maru thì đội của chúng tôi vẫn có cơ hội để giành chiến thắng. Điều tương tự cũng áp dụng với Kodama. Chúng tôi có hai đội bóng rổ khá giỏi người chơi về phía chúng tôi.

Và mặt khác, có vẻ như không có người chơi bóng rổ nào có kinh nghiệm các cầu thủ trong đội của Maru. Maru có vẻ là người giỏi nhất trong số họ.

Tôi đã tìm ra điều đó trong vài lần trao đổi chiến thuật tấn công và phòng thủ đầu tiên.

Trên lý thuyết, đáng lẽ chúng tôi phải chiếm thế thượng phong nhưng lại bị tụt lại phía sau đội của Maru.

Maru tập trung vào việc ngăn chặn hoàn toàn những người chơi chủ lực của chúng tôi, Yoshida và Kodama.

Họ giao cầu thủ cao nhất của họ cho Kodama thấp bé, không phải để chơi phòng thủ giữa người với người mà để đợi dưới rổ để Kodama lao vào. Kodama rất nhanh nhẹn và có thể né được một cầu thủ to lớn hơn anh ta bằng một đòn nhử, nhưng tiếc là cậu ấy hiếm khi thành công với những cú ném rổ xa.

Về phần Yoshida, cậu ấy bị kèm bởi hai người khác. Vì vậy, có thể đoán trước được, cậu ấy không thể thoải mái ném rổ khi có hai cầu thủ đang canh chừng mình.

Bạn có thể nghĩ rằng một đội nghiệp dư áp dụng đội hình như vậy sẽ để lại khoảng trống ở đâu đó, nhưng đó chính xác là mục tiêu của Maru. Ba cầu thủ còn lại, bao gồm cả tôi, xử lý bóng không đủ tốt để ghi điểm một cách đáng tin cậy.

Tôi đã nhận được một đường chuyền. Cầm bóng, tôi bắt đầu đi bóng về phía rổ bên kia.

Maru, di chuyển thân hình to lớn của mình một cách linh hoạt, bám sát vào tôi. Cậu ta di chuyển xung quanh rồi chặn đường tôi.

Đôi mắt nhỏ đằng sau cặp kính đó nở một nụ cười ranh mãnh. Tôi nhìn quanh sân trong khi tiếp tục rê bóng. Như thường lệ, Yoshida có hai người kèm cặp, còn Kodama cảnh giác với người gác dưới rổ nên đã lùi về một vị trí tương đối xa. Bên trái là Yamazaki và Nakano. Maru với lấy quả bóng tôi đang kiểm soát—

Tôi sẽ mất bóng mất!

"—Yamazaki!"

Gọi tên, tôi vặn người một cách tuyệt vọng, cố gắng chuyền bóng về phía Yamazaki, người đang ở gần cuối vạch 3 điểm. Nhưng bàn tay đưa ra của Maru chỉ là một đòn nhử. Cánh tay của cậu ấy không thực sự duỗi ra và cậu ấy lao vào quả bóng ngay khi tôi chuẩn bị chuyền nó cho Yamazaki. Bàn tay to lớn của Maru đã sượt qua quả bóng ngay khi nó rời khỏi tay tôi. Quả bóng bị kẹt giữa tay tôi và Maru, bật thẳng lên. Chết thật.

Tôi nhảy lên để cố gắng chộp lấy quả bóng đang nảy. Nó sượt qua đầu ngón tay của tôi, thay đổi quỹ đạo và lao về phía một anh chàng cao gầy của đội đối phương. Nhanh chóng bắt bóng, cậu ấy chuyền ngay.

Chuyền thẳng đến Maru.

Tại một thời điểm nào đó, cậu ấy đã bắt đầu chạy. Lao về phía rổ của chúng tôi, Maru tung ra một cú ném đẹp mắt sau pha rê bóng của mình. Quả bóng bay lên một cách duyên dáng và lướt qua lưới mà không hề chạm vào mép lưới.

Tiếng reo hò và la hét vang lên cùng một lúc.

Chúng tôi đã bị áp đảo trong phần còn lại của hiệp một và bị dẫn trước 5 điểm khi tiếng còi vang lên.

***

"Chúng ta cần một chiến thuật! Chúng ta phải tận dụng nó!" Yoshida tuyên bố. "Nghĩ về thứ gì đó đi, Asamura."

"Nghe có vẻ khó với tao"

"Kodama, vậy thì cậu không có ý kiến ​​gì sao? Cậu có kinh nghiệm phải chứ?"

"Thành thật mà nói, đội bóng rổ sơ trung của mình không mạnh đến thế... Hmm. Để mình nghĩ xem."

Chúng tôi ngồi thành vòng tròn ở một bên sân và nghỉ ngơi. Chỉ còn khoảng hai phút nữa là hiệp hai bắt đầu.

Kodama liếc nhìn mặt mọi người trước khi nói.

"Chúng ta có thể làm được điều gì đó nếu có thể loại bỏ dấu ấn của đội kia."

"Ý cậu là sao?" Tôi hỏi.

Kodama đoán được chiến lược mà Maru có lẽ đã nghĩ ra.

"Trong đội này, mình nghĩ Asamura là người nhận được nhiều đường chuyền nhất. Cậu ta giỏi quan sát xung quanh và có mặt đúng nơi, đúng lúc."

Mọi người đều gật đầu đồng tình với nhận xét của Kodama. Ừm thì, tôi cũng biết điều đó. Sức mạnh của tôi là ở lối chơi đồng đội.

"Nhưng mình tin Maru-kun đang nhắm tới điều đó."

"Nghĩa là...?"

"Bởi vì Asamura-kun, cậu chủ yếu chuyền bóng và hiếm khi tự mình ném rổ phải không? Vì vậy, từ góc nhìn của đối thủ, sẽ an toàn cho họ miễn là cậu có bóng. Họ có thể muốn để cậu không bị kèm theo, giúp dễ dàng nhận đường chuyền hơn. Nếu họ đánh dấu Yoshida-kun và mình, ba trong số năm thành viên trong đội của chúng ta về cơ bản sẽ bị vô hiệu hóa.

"Chúng ta nên làm gì đây?" Yoshida hỏi.

"Mình nghĩ chiến lược cơ bản là làm điều bất ngờ. Asamura-kun, mình muốn cậu ở gần mục tiêu càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là ở gần anh chàng mặc áo số bốn, người đang theo dõi tôi."

"Người cao sao? Chỉ cần ở gần cậu ta thôi á?"

"Nếu có thể, mình muốn cậu thỉnh thoảng ném rổ một phát. Bằng không, bọn họ sẽ không chú ý đến cậu đâu."

"Nhưng mà mình không được giỏi như Yoshida đâu."

"Asamura-kun."

Kodama nhìn tôi một cách nghiêm túc.

"S-Sao?"

"Vấn đề không phải là nó có vào hay không. Một kẻ quyết định không ném rổ không phải là một mối đe dọa. Sẽ không ai chú ý đến mày vì điều đó. Họ sẽ nghĩ rằng cứ để bạn như vậy là ổn. Đó cũng là những gì Maru sẽ nghĩ đến."

Sẽ không có ai theo dõi tôi sao.

Vì lý do nào đó, tôi nhớ lại những gì Maru đã nói.

"Tao thật sự không biết lối chơi của mình trông như thế nào trong mắt người khác," hay điều gì đó tương tự.

Tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu không bị chú ý vì tôi đang cố trở thành một người chơi bóng tối... Nhưng nếu bạn nghĩ về điều đó, có thể chơi mà không nổi bật mà vẫn giúp đồng đội giành chiến thắng sẽ là một lối chơi cao hơn. -người chơi cấp độ, phải không?

Chẳng phải đã có một manga có cốt truyện như thế sao?

*trans: Hình như có vẻ là Kuroko no Basuke, nếu nhớ k nhầm thì Kuroko có kỹ năng ném rổ không tốt và thường đóng vai trò là "người vô hình" trên sân, chuyên chuyền bóng cho đồng đội để tạo cơ hội ghi điểm, nhưng mà thời khắc quan trọng thì phải tự mình ghi điểm, ai làm quả VAR check phát chỗ này xem trans có đúng k nhe =))))*

Vậy là một tân binh bóng rổ cố gắng "gánh team" thầm lặng cuối cùng sẽ không bị chú ý đến đúng chứ?

Tiếng còi vang lên, trọng tài ra dấu cho các người chơi tập trung trên sân.

Hiệp hai bắt đầu.

***

Tôi đã làm như được bảo và cố gắng đặt mình càng gần rổ đối phương càng tốt khi chúng tôi tấn công.

Tôi lượn lờ xung quanh cầu thủ số 4 cao lêu nghêu. Đúng như dự đoán, cậu ta trông có vẻ khó chịu và liên tục liếc về phía tôi.

Kodama chuyển cho tôi. Tôi giả vờ xoay người và ném rổ nhưng thay vào đó lại trả bóng lại ngay lập tức. Số 4 cao lêu nghêu liếc về phía tôi chỉ trong giây lát, khiến cậu ta không kịp phòng thủ trước Kodama. Nắm bắt cơ hội của mình, Kodama lao vào và ghi bàn, thu hẹp khoảng cách điểm số từ năm điểm xuống còn ba.

Những tiếng reo hò vang lên từ các bạn cùng lớp đã đến ủng hộ chúng tôi. Mọi người đều ở trên chín tầng mây và hét lên "Tốt lắm!" và "Hãy tiếp tục!" xung quanh.

Trận đấu được thiết lập lại với đội đối phương sở hữu bóng.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chơi phòng thủ ở đây nên tôi nhanh chóng lùi lại và củng cố hàng phòng ngự của chúng tôi. Tôi sẽ quay trở lại khung thành của mình khi phòng thủ và cố gắng đến gần khung thành đối phương nhất có thể khi tấn công.

Từng chút một, chúng tôi thu hẹp khoảng cách điểm số cho đến khi chỉ còn kém một điểm.

Sau đó, chúng tôi chuyển sang đột phá nhanh sau một đường chuyền bị chặn. Thật khó khăn nhưng tôi đã chạy nhanh đến mục tiêu. Khi hơi thở của tôi trở nên khó khăn hơn, một đường chuyền khác đến từ Kodama.

Tuy nhiên, Yoshida đã có hai hậu vệ kèm theo. Khi tôi nhìn quanh để tìm một đồng đội khác, tôi thấy Maru đang tiến về phía tôi từ khóe mắt. Số 4 cao gầy nhanh chóng chuyển sang đánh dấu Kodama, chặn đường đi qua.

Maru cố gắng chặn bóng một lần nữa.

Khá nhiều điều tương tự đã xảy ra trong hiệp một. Lúc đó tôi cố gắng chuyền ngược lại và bị cản phá, mất bóng. Và bây giờ, Yoshida, người chơi ghi bàn hàng đầu của tôi, cũng bị kèm theo. Điều đó có nghĩa là phải có một đồng đội đang trống trải ở đâu đó.

Maru đang lao về phía tôi như một chiếc xe tăng hạng nặng.

Tôi cần phải chuyền—Không. Không kịp mất. Tôi không có thời gian để nhìn.

Tôi quay lưng lại với Maru đang lao tới và quay lại đối mặt với chiếc rổ. Tôi bước một bước rồi nảy khỏi sàn, để quả bóng bay khỏi tay.

Một tiếng thốt tập thể phát ra từ đám đông.

Bóng bật ra khỏi chiếc bảng đằng sau, trông như bị hút vào lưới. Vào đi mà! Tôi đã muốn điều đó, nhưng vô ích. Nó bay nửa vòng quanh chiếc rổ và bật ra lần nữa.

Đội đối phương chộp lấy cơ hội phản công, nối các đường chuyền của họ và ghi bàn, một lần nữa nới rộng khoảng cách điểm.

Quả khi nãy mà vào thì...!

Tôi chạy theo nó nhưng đã quá muộn. Tôi cắn môi, cảm thấy vừa thất vọng vừa tội lỗi.

Một cái vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Có cố gắng đó đồng chí."

Nhìn lên, tôi bắt gặp Yoshida giơ ngón tay cái lên khi cậu ấy đi ngang qua.

"Mày làm được mà."

"Cứ tiếp tục ném rổ đi!"

Những lời động viên cũng đến từ Kodama và Sasamoto.

Nhịp độ trận đấu cứ lặp đi lặp lại.

Tôi quay lại thực hiện thói quen như trước, nhận đường chuyền và chuyền bóng cho đồng đội.

Huh?

Nhưng bây giờ việc kết nối các đường chuyền đã dễ dàng hơn so với trước đây. Bất cứ khi nào tôi có bóng, đối phương sẽ bất ngờ siết chặt hàng thủ xung quanh khung thành. Quan trọng hơn, Maru đã ngừng lao vào tôi một cách liều lĩnh. Có lẽ cậu ta cảnh giác với việc tôi thực hiện một cú xoay và ném rổ khác.

Chẳng bao lâu sau, tôi kiệt sức và bị thay ra. Khi tôi đi đến bên cạnh sân, các bạn cùng lớp đã nói với tôi rằng cú ném rổ của tôi đã suýt vào như thế nào. Nó thật sự sát sao như thế à?

Sau một thời gian nghỉ ngơi, tôi trở lại sân.

Đến lúc đó, khoảng cách điểm đã thu hẹp lại và chúng tôi chỉ còn kém một điểm.

"Cố lên, Asamura~! Cậu có thể làm được mà~!" Một giọng nói hét lên từ phía sau tôi.

Tôi quay lại xem đó là ai. Lớp trưởng Satou-san và Ayase-san cũng đi cùng em ấy.

Tôi hướng sự chú ý của mình trở lại sân đấu.

Đồng hồ đang tích tắc, chỉ còn chưa đầy một phút.

Bên chúng tôi bắt đầu bằng quả ném biên. Tôi bắt được đường chuyền và ngay lập tức rải nó cho đồng đội. Chiến lược vẫn như cũ; Trong lúc đó, tôi chạy và định vị mình dưới rổ. Kodama thực hiện một pha rê bóng và chuyền một đường chuyền nảy cho tôi từ ngoài vạch ba điểm. Tôi quay lại và giả vờ ném rổ, nhưng thay vào đó, tôi lại xoay người về phía Yoshida, người đang ở trong tầm nhìn ngoại vi của tôi.

Có lẽ họ nghĩ tôi sắp dứt điểm, trong khi các hậu vệ lao về phía khung thành, khiến Yoshida không bị theo dõi. Tôi chuyền bóng qua khoảng trống đó.

Yoshida thực hiện cú ném của mình từ ngay bên trong vạch ba điểm.

Quả bóng vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trong không khí và rơi về phía vòng rổ. Tôi tưởng nó ở trong... Nhưng với một tiếng thịch nặng nề, quả bóng không đi vào trong và bật đi.

Trượt rồi á?!

Bàn tay của mọi người đều giơ lên ​​đỡ quả bóng khi nó rơi xuống, trong đó có cả tôi. Và thật may mắn, quả bóng đã bay đến chỗ tôi. Nó rơi vào tay tôi. Yoshida đâu rồi?

Mắt tôi tìm kiếm hướng này hướng kia... và gặp Maru. Không, không phải cậu ta. Yoshida ở bên trái. Tôi nhận thấy cậu ấy chạy từ vạch ba điểm về phía khung thành. Giờ là cơ hội để tôi vượt qua. Nhưng ngay khi tôi vừa định làm vậy thì tôi thấy Maru đang lao tới Yoshida. Cậu ấy liếc nhìn tôi. Tôi còn thấy thầy trọng tài nhìn chằm chằm vào đồng hồ, miệng huýt sáo. Thời gian không còn nhiều nữa.

Tiếng còi có thể cất lên bất cứ lúc nào. Nếu tôi chuyền cho Yoshida, cậu ấy có thể thực hiện cú ném. Nhưng tôi đoán Maru đã đoán trước được điều đó, đó là lý do tại sao cậu ta lại lao về phía đó.

Lựa chọn nào có cơ hội thành công cao hơn đây?

Nếu ai đó hỏi tại sao tôi lại đưa ra quyết định này, có lẽ tôi sẽ nói rằng câu nói của Kodama vẫn còn lởn vởn trong tâm trí tôi: "Mình nghĩ chiến lược cơ bản là làm những điều bất ngờ". Vì vậy, tôi giơ bóng lên và đẩy cánh tay của mình theo đường chéo về phía trước, hướng tới khung rổ. Với một cú đẩy lòng bàn tay, tôi để quả bóng đi.

Thành thật mà nói, tôi hầu như không thể nhìn thấy chiếc rổ. Vì vậy, tôi chỉ biết ơn cú ném tuyệt vọng mà tôi thực hiện thậm chí còn đập vào bảng rổ. Tôi khá chắc chắn đó là sự may mắn tuyệt đối. Và việc sau khi bật ra khỏi bảng sau, quả bóng bị hút vào trong vòng không khác gì một điều kỳ diệu.

Tiếng còi chung cuộc vang lên gần như đúng thời điểm bóng đi qua.

"WOOOOOO!"

"CHUNG TA THẮNG RỒI!"

Trong khi các bạn cùng lớp ăn mừng thì tôi kiệt sức và ngã gục xuống sàn phòng tập. Một cái bóng lớn bao trùm lấy tôi. Đó là Maru.

"Tao đoán là mày sẽ chuyền. Nhưng mà mày làm tao bất ngờ đó," cậu ấy nói, bày tỏ sự ngạc nhiên của mình bằng giọng nói vừa thích thú vừa sốc.

"Tao luôn nghĩ mình cũng là loại người chỉ cần chuyền."

"...Mày đang nói gì vậy?"

"Tao không biết. Chính tao cũng không hiểu được. Nhưng trời ơi, tao rụng rời mất thôi!"

Một giáo viên mắng tôi vì tội nằm dài trên sàn và nói rằng trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu. Tôi miễn cưỡng đứng dậy và xếp hàng để nhận màn chào cờ sau trận đấu theo thông lệ. Lễ hội thể thao là một phần của chương trình giảng dạy, và trường trung học Suisei của chúng tôi rất coi trọng những hình thức như vậy.

Khi tôi bước về phía các bạn cùng lớp đang cổ vũ, tôi được chào đón bằng những tràng pháo tay.

Yoshida đến gần tôi và lặp lại, "Làm tốt lắm, đồng chí!" hết lần này đến lần khác trong khi vỗ mạnh vào lưng tôi.

"Xin lỗi vì tao không thể chuyền thường xuyên hơn được," tôi xin lỗi, nhưng Yoshida có vẻ ngạc nhiên.

"Không sao cả. Miễn thắng là được rồi!"

Lớp trưởng, Satou-san và Ayase-san đều nở những nụ cười ấm áp.

Mặc dù chiến thắng khó khăn của chúng tôi, đội của chúng tôi đã thua ở trận đấu tiếp theo. Đội bóng chuyền của Ayase-san cũng thua ở vòng bán kết. Thành tích tốt nhất của lớp chúng tôi hóa ra là Hoshino-san từ đội quần vợt nữ, người đã giành được vị trí thứ hai.

Và cứ như thế, Hội thao của trường cao trung Suisei đã đến hồi kết.

***

Vì hôm đó không có ca làm việc nên tôi chỉ về nhà, ăn tối, tắm rửa, học bài rồi đi ngủ.

Ông già tôi vẫn làm việc ngoài giờ như thường lệ và Akiko-san đã đi làm rồi.

Ayase-san và tôi đang thư giãn và nhâm nhi trà sau bữa tối. Thay vì trà xanh, chúng tôi dùng trà rang ướp lạnh trong tủ lạnh. Cái lạnh của nó mang lại cảm giác sảng khoái khi nó đi xuống cổ họng tôi.

"Hôm nay có vẻ vất vả quá nhỉ?" Ayase-san nói với một tiếng thở dài, và tôi gật đầu đồng ý.

"Sau tất cả những buổi luyện tập điên cuồng trong tuần vừa qua, anh đoán là không có gì ngạc nhiên. Ý anh là, anh chưa bao giờ thật sự nỗ lực nhiều vào một lễ hội thể thao như thế này trước đây."

"Em cũng vậy."

"Rốt cuộc thì Maru đã làm điều này từ lâu rồi nhỉ. Điều đó khiến anh nghĩ rằng những người thực sự đam mê thể thao thật tuyệt vời."

Có vẻ như tôi không thể nói nhiều, vì tôi chỉ tham gia lễ hội thể thao được một tuần vì đó là một phần trong chương trình giảng dạy của trường, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã thoáng thấy được cảm giác của những người đã tham gia việc này ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

"Nó giống như cách em nấu ăn vậy, Ayase-san."

Ayase-san nở một nụ cười gượng gạo.

"Nhưng đó chỉ là việc em làm hàng ngày."

"Đó là điều tuyệt vời về nó. Và nó cũng rất ngon nữa."

"Cảm ơn anh. Nhưng em chỉ nấu ăn cho bản thân và gia đình thôi... Ừm, anh đã đề cập đến Taichi-san làm việc trong lĩnh vực lập kế hoạch sản phẩm thực phẩm, phải không?"

"Ông ấy đã nói với anh rằng mình đã làm vậy, ừm đúng vậy."

Gần đây tôi mới biết chi tiết về công việc của ông già tôi. Ông ấy không phải là người hay nói chuyện về công việc ở nhà nên có rất nhiều điều tôi không biết.

"Giống như... Nếu anh rắc muối và tiêu lên thức ăn, nó có thể trở nên khô và khó ăn, nhưng đó là sở thích cá nhân của anh."

Cũng phải thôi. Bản thân Ayase-san không gặp khó khăn gì khi ăn nó như vậy.

"Em có thể nhớ điều đó và thực hiện các điều chỉnh cho phù hợp với những sở thích đó, nhưng không có nghĩa là em sẽ cố gắng điều chỉnh chúng để phù hợp với sở thích của những người ngẫu nhiên."

Điều đó nghĩa là sao chứ?

"Ừm, điều em đang nói là, em không biết mọi người ngoài kia có ấn tượng gì về cách nấu ăn hàng ngày của em hay không. Về cơ bản em chỉ làm theo sở thích của mình thôi."

"À, anh hiểu rồi."

"Nhưng Taichi-san phải cân nhắc tất cả những điều đó khi lên kế hoạch."

"Nghe có vẻ... khó khăn nhỉ."

Như họ nói, mỗi người mỗi ý mà.

"Và nó 'chỉ' ngon thôi cũng không đủ."

Lần này đến lượt Ayase-san nghiêng đầu bối rối.

"Ý anh là sao? Có gì sai khi nó 'chỉ' ngon thôi?"

"Hãy nghĩ về nó theo cách này: Em thích muối và hạt tiêu trên trứng chiên của mình, anh thích nước tương hơn. Vì vậy, hãy tưởng tượng một loại gia vị trộn một nửa muối và hạt tiêu và một nửa nước tương."

"Huh?"

"Liệu điều đó có tạo ra hương vị làm hài lòng cả hai chúng ta không?"

"Không thể nào," Ayase-san trả lời ngay lập tức.

"Thấy chưa?"

"Em thích lượng gia vị đó vì nó phù hợp với khẩu vị của mình, và với anh cũng vậy... Yuuta-niisan. Hơn nữa, muối, tiêu và nước tương là hai loại gia vị riêng biệt. Chỉ trộn mỗi thứ một ít sẽ không tạo nên hương vị hoàn hảo trên toàn cầu—Ồ, em hiểu ý anh rồi."

Ayase-san dường như tiếp thu nhanh chóng khi tôi nói về thuật ngữ nấu nướng, lĩnh vực chuyên môn của em ấy.

"Vậy anh đang nói rằng nếu em chọn một 'khẩu vị phổ thông'', anh sẽ có được một hương vị đáp ứng được một chút khẩu vị của mọi người. Chắc chắn, nó có thể trở thành thứ mà mọi người đều có thể ăn, nhưng ngoài ra, mọi người đều có thể là một có chút không hài lòng."

"Có lẽ vậy."

"Nhưng đó không hẳn là một điều xấu, phải không?"

"Chà, có vấn đề với cách tiếp cận đó."

"Một vấn đề sao?"

Một lần nữa, tôi nhớ lại những gì Maru đã nói.

"Tôi thật sự không biết lối chơi của mình trông như thế nào trong mắt người khác.

Tôi nghĩ điều đó phù hợp với tuyên bố của Ayase-san về khả năng nấu nướng của em ấy. Rằng em ấy chỉ điều chỉnh cách nấu của mình theo sở thích của mình và không tin rằng người khác sẽ thấy nó ngon.

Maru cũng bổ sung thêm điều đó. Cậu ấy cho biết các vận động viên chuyên nghiệp về cơ bản là những người tự kinh doanh nên chỉ thể hiện tốt thôi là chưa đủ. Họ cần phải biểu diễn theo cách riêng của họ.

"Anh có thể tưởng tượng việc tiến hành các cuộc khảo sát với khách hàng hoặc tổng hợp dữ liệu về sở thích hương vị của từng cá nhân và tạo ra một công thức tính trung bình những điều đó. Giống như một tỷ lệ vàng vậy."

"Ừm... nói theo lý thuyết là vậy."

"Nếu em tính trung bình một cách máy móc một lượng dữ liệu khổng lồ thì sẽ chỉ có một công thức được đưa ra. Anh cho rằng đó là những gì được coi là 'trung bình' hoặc 'bình thường'."

"Vâng."

Vì em ấy gật đầu nên tôi tiếp tục lập luận của mình.

"Nếu chúng ta chỉ muốn một công thức như vậy thì chúng ta thậm chí không cần phải tổ chức các cuộc họp lập kế hoạch, phải không? Bởi vì mọi việc chỉ được quyết định theo một cách duy nhất."

Đôi mắt của Ayase-san mở to và cô ấy thốt lên, "À."

"Anh cảm thấy như rất nhiều sản phẩm thực phẩm mới được tiếp thị với những khẩu hiệu như 'siêu cay' hoặc 'siêu mềm'. Nhưng nếu em nghĩ về điều đó, họ không thực sự nhắm đến mức 'trung bình'. Họ đang bán một loại thực phẩm có giá trị độc đáo."

Màn trình diễn của một cầu thủ cần phải độc đáo...

"Đúng vậy. Ừm. Em không đặc biệt thích những thứ siêu cay hay siêu ngọt. À, Maaya có thể sẽ thích những thứ siêu ngọt."

Vậy Narasaka-san là người thích đồ ngọt nhỉ?

"Vì vậy, ngay cả khi em không điều chỉnh món ăn của mình theo sở thích của người khác, điều đó không có nghĩa là nó không nên được chia sẻ với thế giới. Rõ ràng là nó vẫn cần phải ăn được."

"Nhưng em không nghĩ đồ ăn em nấu ở nhà đủ ngon để bán."

"Ừm thì, miễn là nó ngon với anh là anh vui rồi."

"C-cảm ơn anh," Ayase-san thì thầm, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác vì lý do nào đó.

Lời nói đó cũng chưa hẳn để được xem là lời khen, tôi chỉ nói lên quan điểm thành thật của mình thôi.

"Hơn nữa, nếu nó bán được, điều đó có nghĩa là bạn có thể trở thành một người chuyên nghiệp."

"Em đã bận rộn chỉ làm món ăn được rồi. Nhưng kể từ khi em đến ngôi nhà này, tài nấu ăn của em chẳng nhận được gì ngoài lời khen ngợi, nên thực ra nó hơi khó hiểu..."

"Anh rất biết ơn vì điều đó."

Tôi chắp hai tay lại và cúi chào một cách tinh nghịch, còn em ấy quay đi với một tiếng "Hmph."

Thành thật mà nói, mặc dù tôi thấy cách nấu ăn của Ayase-san rất ngon nhưng tôi không thể tự tin nói rằng nó ở cấp độ đầu bếp chuyên nghiệp. Ngoài ra, tôi nghi ngờ sự tinh tế của vị giác mình. Vì vậy, tôi không muốn nói điều đó nếu tôi không có ý đó, và sự thật là, lựa chọn duy nhất của tôi là đánh lạc hướng bằng một câu nói đùa.

Nhưng hôm nay, hơn bao giờ hết, tôi được nhắc nhở rằng đôi khi chúng ta biết rất ít về bản thân mình.

"Mày cũng vậy nữa, Asamura. Đừng chần chừ và hãy ném rổ đi."

"Một kẻ quyết định không ném rổ không phải là một mối đe dọa. Vì điều đó sẽ không ai chú ý đến cậu. Họ sẽ nghĩ rằng cứ để yên cậu là được."

Những gì Yoshida và Kodama nói vang vọng sâu trong tai tôi.

Trong khi nghĩ về mùi vị súp miso của Ayase-san, tôi chợt nhận ra rằng thực ra tôi chưa bao giờ thấy Maru chơi bóng chày. Tôi tự hỏi cậu ấy chơi như thế nào.

"Ồ, nhân tiện thì," Ayase-san bắt đầu nói, nhẹ nhàng đặt ly trà xanh rang của mình xuống đế lót ly. "Nhờ lối chơi của anh mà đội bóng rổ của anh đã lọt vào top 4. Anh chơi thể thao giỏi một cách đáng ngạc nhiên đấy, Yuuta-niisan."

"Không, không, đó là tất cả Yoshida và Kodama. Anh chỉ tập trung vào lối chơi đồng đội thôi."

"Nhưng điểm cuối cùng là từ cú ném rổ của anh, Yuuta-niisan."

"Tôi vừa thực hiện một cú ném một cách tuyệt vọng, và thật may là nó đã vào vòng rổ."

Tôi không đặc biệt giỏi thể thao; Tôi biết rõ điều đó. Tôi thà dành thời gian đọc sách còn hơn.

"Không sao cả mà! Anh là MVP trong mắt em," em ấy nói với một nụ cười ngại ngùng.

Tôi cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

"C-cảm ơn em," tôi lẩm bẩm và quay đi giống như em ấy đã làm trước đó.

Em ấy chợt bật cười.

"Đỏ mặt rồi kìa!"

"Chỉ là anh không quen với những lời khen thôi."

Ayase-san cứ cười cho đến khi chúng tôi bắt đầu dọn dẹp.

***

Đêm đó, vừa học xong và chuẩn bị leo lên giường thì điện thoại thông minh tôi reo lên. Đó là một tin nhắn LINE.

Yoshida: 【Hãy ăn mừng vì hôm nay nào! Quý lắm luôn đấy!】

Rõ ràng, sau tin nhắn tiếp theo, cậu ấy đã thổ lộ thành công tình cảm của mình với Makihara-san.

Tôi nghĩ về cách trả lời.

Tôi muốn nói rằng tôi chỉ chuyền bóng để đội chúng tôi có thể giành chiến thắng. Tôi thực sự tin rằng lời tỏ tình của cậu ấy đã thành công vì cậu ấy đã tạo ấn tượng tốt với Makihara-san thông qua sự tương tác thường xuyên của họ. Suy cho cùng, Yoshida là một chàng trai tốt.

Nhưng mọi người cũng thường nói về khả năng tương thích nữa. Chỉ vì bạn là người tốt không đảm bảo rằng họ sẽ đồng ý. Điều mà một người thấy là "đáng mong muốn" có thể lại là "khó chịu" đối với người khác. Tuy nhiên, từ những gì tôi quan sát được ở căng tin khi họ ngồi đối diện tôi, Makihara-san và Yoshida có vẻ khá hợp nhau.

Điều đó nói rằng, không có ích gì khi cứ tiếp tục nghĩ về nó. Những lời Yoshida muốn lúc này là—

Yuuta: 【Không có chi.】

Sau khi dẹp suy nghĩ ấy sang một bên, tôi đơn thuần chỉ gửi đoạn tin nhắn trên mà Yoshida đang mong chờ.

Yuuta: 【Chúc mừng nhé.】

Tôi nhận được một nhãn dán với tư thế chiến thắng như một lời đáp lại. Đúng là Yoshida mà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro