Chương 6: Không gian kín

Sau khi trở lại, trận đấu đã bắt đầu. Thế tiến công của Shuichi nhanh và khốc liệt, mà Gin nhất định không thua anh. Đối với bọn họ, đây là một trận đấu nghiêm túc. Cả hai bọn họ đều có sự nhạy bén và cơ thể linh hoạt, cho dù không có kỹ xảo cao siêu gì thì cũng có thể đem lại trận đấu đẹp mắt. Dần dần, những người vốn đang xem Sonoko thi đấu cũng vây xem họ chơi bóng. Sau đó cả Sonoko và Ran cũng gia nhập đội cổ vũ.

Khi Gin phát hiện ra điểm mù của Shuichi và giơ vợt lên thì nghe thấy một tiếng nổ từ xa, theo sau đó là một cột khói đem bốc lên. Mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn qua. Conan - người luôn xuất hiện ở những nơi có biến cố  - nhanh chóng đánh hơi được một vụ án, đã chạy thật nhanh về phía cây cầu. Quả nhiên, đoạn cầu dành cho ô tô qua lại kia đã bị thổi bay, khoảng cách giữa hai bên là quá xa để nhảy qua. Conan phát hiện phần còn lại của quả bom hẹn giờ.

"Khoảng cách này dùng ô tô có thể qua được bên kìa." Gin tính tính khoảng cách, không có gì áp lực mà nói. Dùng xe của Kimura là có thể qua kia, nhưng người bình thường chẳng ai có cái lá gan đó. Shuuichi lập lức nói: "Không!" Nếu Gin một đi không trở lại, muốn anh đi đâu tìm người? Thấy Gin quay đầu nhìn, anh lập tức giải thích: "Nếu thất bại rớt xuống thì phải làm sao?"

"Đường dây điện thoại chắc hẳn cũng bị cắt rồi." Gin nói. Rõ ràng hung thủ muốn nhốt mọi người ở chỗ này.

Shuichi móc điện thoại báo nguy lại phát hiện không có tín hiệu. Ở đây là giữa núi, tín hiệu phụ thuộc vào máy phát sóng di động, kẻ chủ mưu hẳn đã phá huỷ nó để ngăn chặn liên lạc ra bên ngoài. Gin nhún vai, rồi dẫn đầu bước về hướng biệt thự.

Conan kiểm tra hiện trường nhưng không thu thập được thông tin hữu ích. Cậu nghi ngờ Gin, dù sao thì hắn cũng là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Và Gin cũng có động cơ, hắn vẫn được truy sát cậu và Haibara. Bây giờ đã tìm được người, có thể hắn sẽ giết cả cậu và tất cả những người xung quanh.

Mọi người tụ tập ở phòng khách, bầu không khí bây giờ không còn náo nhiệt như trước, Shuichi thông báo kết quả kiểm tra. Tất cả đều rất lo lắng, trừ Gin và Shuichi. Gin ngồi trên ghế sofa, chậm rãi uống lon soda lấy ra từ tủ lạnh. Kimura phàn nàn: "Sao cậu ta có thể bình tĩnh như thế chứ?"

"Thật kỳ lạ. Tạo ra một không gian khép kín thế này, đây là một kiểu kinh điển của trinh thám chính thống." Gin quan sát mọi người: "Thông thường, phương pháp này được sử dụng để kết nhiều người, ngăn mục tiêu chạy trốn. Nhưng khi số người giảm dần, kẻ sát nhân càng dễ bị nghi ngờ. Ngay cả khi hắn có thể giết được mọi người, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự thừa nhận bản thân là hung thủ, cảnh sát thậm chí chẳng cần điều tra. Trừ khi bản thân hắn cũng tự sát, biến vụ án này thành một bí ẩn không có lời giải."

Shuichi nhìn hắn một cái: "Cũng có một khả năng khác, đó là do người từ bên ngoài làm."

Gin gật đầu: "Không sai, nhưng khả năng này khá thấp. Kẻ từ bên ngoài trà trộn vào còn muốn không để lại dấu vết gì là điều rất khó."

Ichinose run rẩy: "Ý anh là, có một người trong số chúng ta đang âm mưuz giết hại mọi người sao?"

Katori đột ngột đứng bật dậy, giận dữ nói: “Nói bậy! Anh đang ám chỉ rằng có kẻ sát nhân giữa chúng ta sao?”

Gin thản nhiên đáp: “Ồ, phải đợi hắn giết người đầu tiên rồi mới gọi là sát nhân được chứ.” Giọng điệu hắn nhẹ bẫng nhưng lại vô cùng khiêu khích.

Nếu không có ai mang ý đồ xấu, thì tại sao lại dàn dựng ra tình huống này? Katori cũng hiểu điều đó, nhưng không thể phản bác được gì, chỉ tức tối quay về phòng mình. Trong tình huống này, cách an toàn nhất là mọi người ở cùng nhau để ngăn chặn kẻ chủ mưu ra tay. Nhưng thường thì sẽ có người vì lý do nào đó tách khỏi nhóm, và sau đó sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên. Với kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết trinh thám, Gin kết luận rằng kẻ đầu tiên chết sẽ là Katori.

Gin không quan tâm hung thủ muốn giết ai, miễn là không đụng đến hắn là được. Hắn đặt chai soda xuống, trở về phòng, tiện tay kéo Shuichi theo. Conan dõi theo bóng lưng của họ, cố gắng tìm ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Nhưng Gin và Shuichi lại có một loại khí chất khó nắm bắt, kín kẽ đến mức không để lộ dù chỉ một chút sơ hở, khiến người khác không thể nhận ra điểm bất thường nào.

Vừa bước vào phòng ngủ, Gin liền khóa cửa lại để tránh bị quấy rầy. Hắn đang định thẩm vấn Shuichi thì lại bị anh nắm chặt lấy hai cánh tay.

Người đàn ông vừa rồi vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, cao ngạo giờ đây lại mang vẻ mặt đầy lo lắng. Đôi mắt xanh biếc của anh như hai hồ nước gợn sóng, phản chiếu bóng dáng của Gin.

"Mấy ngày nay sao anh không liên lạc với tôi? Có phải bọn họ đã phát hiện ra điều gì rồi không?"

Gin vốn có cả bụng lời muốn nói, nhưng nghe vậy lại nghẹn lại hết. Khuôn mặt vô cảm của hắn cũng không thể che giấu được nét ngạc nhiên—tình huống này hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng!

Nhưng Shuichi dường như không nhận ra sự khác thường của Gin, tiếp tục nói: "Tôi đã bị lộ, anh khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Rời khỏi tổ chức đi, tôi thật sự không yên tâm."

Khoan đã… Sao tình huống này lại giống như cả hai bọn họ đều là nội gián vậy? Shuichi đã bại lộ, còn hắn vẫn đang nằm vùng trong tổ chức áo đen. Chỉ là vì mất trí nhớ nên hắn không liên lạc với Shuichi, khiến đối phương tưởng rằng hắn đang bị tổ chức nghi ngờ.

Tch… Mất trí đúng là phiền phức. Rốt cuộc hắn thuộc phe nào đây?

Gin quyết định tạm thời không để lộ sơ hở, xem thử Shuichi muốn làm gì. "Không có chuyện đó."

Shuichi thở phào nhẹ nhõm, buông tay hắn ra: "Vậy thì tốt." Anh nhìn Gin hai lần, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Dường như anh muốn khuyên Gin rời khỏi tổ chức, nhưng cũng biết rằng Gin sẽ không dễ dàng đồng ý. "Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cho tôi, được chứ?"

Gin gật đầu. Shuichi hài lòng, đi vài bước vào trong phòng, còn Gin nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt đầy suy tư.

Shuichi muốn moi thêm thông tin từ Gin. Nếu Gin vẫn bình an vô sự, chứng tỏ tổ chức vẫn chưa phát hiện ra hắn bị mất trí nhớ. Hẳn là Gin đã che giấu rất tốt, đồng nghĩa với việc hắn có thể đã nắm giữ không ít thông tin về tổ chức trong quá trình làm nhiệm vụ.

Thế nhưng, ngay khi Shuichi định ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, anh bỗng nghe thấy tiếng gió lướt qua từ phía sau.

Với phản xạ của một người đã qua huấn luyện nghiêm ngặt, cơ thể anh lập tức nghiêng sang một bên né tránh và chuẩn bị phản công nhưng rồi anh phát hiện ra - mặc dù Gin đang cố khống chế anh, nhưng trong mắt hắn không hề có sát ý. Hơn nữa, hiện tại anh đang giả làm người yêu của Gin, nếu cảnh giác quá mức hoặc ra tay quá mạnh, rất có thể sẽ khiến Gin nghi ngờ. Biết đâu, người luôn giữ cảnh giác cao độ như Gin cũng đang thử anh thì sao?

Vì thế, Shuichi quyết định thả lỏng, để mặc Gin đẩy mình xuống giường. Khi anh nghĩ rằng có lẽ mình phải dùng thân phận "người yêu" để duy trì vỏ bọc này, thì Gin chỉ vén áo anh lên, sau đó im lặng nhìn chằm chằm vào lưng anh.
Shuichi khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Gin đang trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn tấm lưng với cơ bắp rắn chắc trước mặt, Gin thử tưởng tượng nếu mái tóc của Shuichi dài hơn một chút… và xác nhận rằng anh chính là người trong giấc mơ của hắn. Có vẻ như giữa họ thực sự có một mối quan hệ trong quá khứ.

Nhưng ngay cả khi đã nhớ ra điều này, Gin vẫn không thể hoàn toàn tin vào lời của Shuichi về việc anh là nội gián.
“Được rồi, đi đi.” Gin lạnh nhạt nói.
Shuichi ngồi dậy. Anh muốn cấy vào tâm trí Gin những ký ức giả, khiến hắn tin tưởng mình, thậm chí còn có thể khiến gã trùm tổ chức này đổi phe. Nhưng việc Gin tin rằng họ là người yêu lại khiến cảm xúc của anh trở nên phức tạp.

Năm xưa, khi còn trong tổ chức áo đen, giữa anh và Gin không chỉ đơn thuần là một màn kịch. Shuichi thực sự đã dành tình cảm cho Gin. Nhưng cuối cùng, vì nhiệm vụ, anh đã lựa chọn phản bội hắn.

Vụ án của Haneda Koji khiến anh quyết tâm gia nhập FBI, vững tin vào lý tưởng tiêu diệt tổ chức áo đen. Anh yêu Gin, nhưng tình yêu đó không thể lay chuyển quyết tâm của anh. Shuichi đã chọn con đường mà anh tin là đúng đắn.

Thực ra, những gì Shuichi đang làm lúc này cũng có phần ích kỷ. Nếu anh có thể âm thầm xin cho Gin tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng và nhờ James cùng mọi người giúp đỡ để giấu Gin, thì họ sẽ có thể ở bên nhau. Dù biết có nguy hiểm, bởi Gin không biết khi nào sẽ phục hồi trí nhớ.

Nhớ lại ngày anh bị lộ thân phận và phải trở về Mỹ, tại sân bay, anh đã nhìn thấy Gin từ xa. Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng ánh mắt của Gin – lạnh lùng, tuyệt vọng và đầy giận dữ – đã khắc sâu trong lòng anh. Giờ đây, có một cơ hội, anh không muốn bỏ lỡ.
"Anh để tôi đi như vậy à?" Cánh môi Shuichi cong lên, mặc dù chỉ là một đường cong nhỏ, nhưng khí chất mập mờ của anh lập tức lan tỏa khắp căn phòng. Áo của anh bị Gin kéo lên, giờ vẫn còn vắt ngang hông, lộ ra một phần cơ bắp. Cảnh tượng này thật sự rất cuốn hút, nhưng Gin vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. "Đúng thế." Shuichi nhún vai, đứng dậy xuống giường xỏ dép lê, tiêu sái rời khỏi phòng.

Bữa tối do Ran và Sonoko chuẩn bị, nhằm giúp mọi người giữ tinh thần, món ăn vô cùng phong phú. Tất cả ngồi quanh bàn ăn, lặng lẽ dùng bữa, Sonoko liếc nhìn xung quanh, không chịu nổi bầu không khí im lặng, nhưng lại không biết phải nói gì. Gin là người ăn xong đầu tiên, khi vừa đứng lên, Conan lập tức nói: "Khoan đã! Bây giờ chúng ta không biết ai là người đã phá cầu, hắn ta định làm gì nữa? Ở lại cùng nhau sẽ an toàn hơn." Trong lòng Conan cho rằng Gin chính là người làm chuyện này, cậu không muốn Gin rời khỏi tầm mắt của mình.

Tuy nhiên, Gin chỉ lạnh lùng liếc nhìn Conan rồi bước ra khỏi phòng ăn. Kimura ăn xong một miếng mực, nhìn theo bóng lưng Gin và nói: "Lạ thật, trước kia anh ấy không như vậy." Shuichi đã ăn xong phần của mình, nhưng muốn nghe thêm từ Kimura, bèn hỏi: "Trước đây anh ấy thế nào?" Kimura quay mắt về phía Shuichi: "Không phải các anh là người yêu sao?" Shuichi giả vờ tỏ ra bất đắc dĩ: "À, khi tôi gặp anh ấy, anh ấy đã là kiểu người lạnh lùng như vậy rồi."

Kimura rất thích chuyện phiếm, lập tức bắt đầu kể: "Anh ấy là một học sinh xuất sắc của trường chúng ta, lại có vẻ ngoài đẹp, tính cách tốt nữa. Có rất nhiều người theo đuổi anh ấy. Nhưng hình như anh ấy không mấy quan tâm đến chuyện yêu đương, chỉ tập trung vào học hành thôi. Sau khi tốt nghiệp, thì hoàn toàn mất tin tức." Sau đó, Kimura tiếp tục kể về những kỷ niệm của Gin thời đại học.

Ngoài ba người bạn đại học của Gin, tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên như thể muốn nói: Anh ta đang nói về cùng một người à? Đặc biệt là Shuichi và Conan, hai người biết rõ Gin hiện tại là sát thủ, không thể tin Gin từng là người thân thiện như thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến hắn từ một sinh viên mới ra trường biến thành sát thủ hàng đầu của một tổ chức tội phạm.

Katori thì không quan tâm đến chuyện này, anh ta quăng khăn ăn lên bàn rồi đứng dậy bỏ đi. Không lâu sau, những người khác cũng rời khỏi phòng. Vào lúc 8 giờ tối, Sonoko bắt đầu tìm người chơi trò chơi bàn. Vì ngồi yên trong phòng càng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi, vì vậy, ngoài Shuichi và Gin, tất cả mọi người đều đồng ý tham gia. Khi Sonoko đến phòng Katori gõ cửa lại không nhận được câu trả lời.

"Chắc là anh ta ngủ rồi?" Ran hỏi.

"Nhưng gõ cửa thế nào cũng không tỉnh!"

Conan cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng hô lên: "Đập cửa đi! Anh ta có thể đã gặp chuyện rồi!" Bây giờ có một kẻ sát nhân trong nhóm, và Katori không trả lời, rất có thể anh ta đã bị giết. Ran yêu cầu mọi người lùi lại, đứng vững rồi hét lên một tiếng, tung một cú đá mạnh đạp văng cửa khóa. Khi cửa mở ra, mọi người nhìn thấy Katori đang nằm sấp trên sàn, dưới thân anh ta là một vũng máu. Conan lập tức chạy tới, kiểm tra động mạch cổ anh ta, phát hiện thi thể đã bắt đầu cứng lại.

Từ tình trạng thi thể, Conan phán đoán rằng anh ta đã chết khoảng 1-3 giờ trước, nhưng không thể xác định thời gian chết chính xác nếu không qua giám định pháp y. Tuy nhiên, Katori đã bị giết sau bữa tối, trong khi mọi người đều ở trong phòng. Dù có ai ra ngoài giết người, cũng sẽ không ai thấy. Cửa và cửa sổ đều bị khóa chặt, đây là một vụ án trong căn phòng kín.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro