Chương 52: Gin x Ran

Ran lau vệt máu còn sót lại trên lưỡi dao, ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên kim loại lạnh lẽo. Gió biển thổi mạnh, mang theo vị mặn đặc trưng, làm tung bay mái tóc đen của cô. "Nhiệm vụ hoàn thành," cô nói, giọng điệu lạnh lùng vang lên giữa tiếng sóng vỗ.

Gin đứng dựa vào lan can, bóng tối bao trùm lấy hắn, chỉ để lộ một phần khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt sắc bén. Hắn khẽ gật đầu. "Tốt. Phần thưởng của em đã được chuẩn bị ở Beika. Khi trở về, em có thể nhận."

Ran khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt thoáng qua trên khuôn mặt xinh đẹp, được ánh trăng tôn lên vẻ quyến rũ chết người. Cô tiến lại gần Gin, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. "Bây giờ tôi đi đâu?"

"Đảo Stukikage chỉ là điểm bắt đầu" Gin đáp, giọng nói trầm thấp bị át đi một phần bởi tiếng sóng. Hắn nhìn ra biển đêm đen kịt, nơi chân trời xa xăm hứa hẹn những điều bí ẩn và nguy hiểm. "Mục tiêu của chúng ta hẳn là một nơi thú vị hơn thế."

Ran dừng lại, chỉ cách Gin một bước chân. Cô ngước nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ tò mò. "Thú vị đến mức nào?"

Gin cúi xuống, ghé sát tai Ran, thì thầm: "Đủ để khiến em quên mất chuyện ở đây."

Ran cảm thấy hứng thú trào dâng, nhưng cô nhanh chóng dập tắt nó. Cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn. "Ngày mai tôi còn phải đi học." Cô nói, giọng điệu kiên quyết không cho phép ai phản bác.

Gin bật cười khẩy, âm thanh tan vào gió biển. Hắn nhìn Ran, ánh mắt đầy vẻ thích thú. "Còn phải xem ngày mai là thứ mấy..." Hắn xoay người, bước đi về phía bóng tối, bỏ lại Ran một mình trên boong tàu, với tiếng sóng vỗ về và những suy nghĩ ngổn ngang về phần thưởng ở Beika và "nơi thú vị hơn thế" mà Gin nhắc đến.

Hắn nói đúng, cô cũng không biết ngày mai sẽ là thứ mấy. Tất cả mọi người ở thế giới này tựa như rơi vào vòng lặp vô hạn của thời gian, không thể tránh thoát. Cô chỉ biết những điều bản thân có thể làm thì sẽ không một mực trốn tránh.

Gin một mạch đi về phía trước, không quay đầu, nhưng hắn rất tò mò không biết Ran có nhìn theo bóng lưng vừa ngầu vừa đẹp trai của mình hay không. Hắn tò tò muốn quay mặt lại xem thử nhưng lý trí đã chiến thắng cảm tính của mình.

Chiếc du thuyền xa hoa hướng về một đường thẳng mà chạy, để lại hòn đảo sáng bập bùng trong quá khứ, lạnh ngắt giữa màn đêm.

Ran đứng trên boong du thuyền, gió biển thổi tung mái tóc, nhưng tâm trí cô lại không hề tĩnh lặng như mặt biển đêm nay. Ngoài sự tò mò về điểm đến tiếp theo mà Gin hứa hẹn, còn có một lý do khác, sâu kín hơn, khiến cô không muốn quay trở lại Beika vào lúc này.

Ký ức về kiếp trước đột ngột ùa về, như một cơn sóng dữ. Ryoko Akagi... cái tên đó như một lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Cô gái ấy, tự xưng là bạn gái của Shinichi.

Shinichi biết, nhưng cậu không hề xuất hiện để giải thích. Cậu im lặng, để mặc cô chìm trong sự hoang mang và đau khổ. Chỉ đến khi cô phát điên lên, bật khóc nức nở đập cửa thì cậu mới lên tiếng, nhưng rồi bỏ chạy, bất đắc dĩ mới để lại một bóng hình mơ hồ đối diện với cô.

"Xin cậu đừng khóc, cứ thấy cậu khóc, tớ lại rất lo."

Chỉ một câu nói đó, rồi cậu biến mất, tan vào màn đêm vô tận. Trái tim cô khi ấy như vỡ vụn thành từng mảnh. Cô không dám hi vọng xa vời về một lời giải thích cho mối quan hệ giữa cậu và Ryoko Akagi. Cô chỉ cần cậu dỗ cô thôi. Vậy mà, cậu cũng không làm.

Nước mắt bất giác rơi xuống, lăn dài trên gò má. Ran đưa tay lau vội, tự nhủ rằng bản thân đã hứa sẽ không khóc nữa sau khi trọng sinh. Vậy mà, chỉ vì một ký ức chợt ùa về, trái tim cô lại đau đớn đến vậy. Cô cúi gằm mặt, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào.

Bất ngờ, một bàn tay chìa ra trước mặt cô, đưa cho cô một miếng khăn giấy ướt lạnh. Ran ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Gin. Hắn đứng đó, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng trong đáy mắt dường như có một tia gì đó thoáng qua, một tia quan tâm mà cô không dám chắc mình có nhìn nhầm hay không.

"Lau đi," Gin nói, giọng trầm khàn. "Đừng để nước mắt làm mờ đi tầm nhìn."

Ran khẽ giật mình. Cô nhận lấy miếng khăn giấy, miệng lẩm bẩm: "Ai lại lau nước mắt bằng khăn ướt cơ chứ..." Nhưng tay cô vẫn không tự chủ mà đưa lên lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má. Cảm giác lạnh lẽo khiến cô rùng mình, nhưng lại có chút dễ chịu.

Gin vẫn đứng đó, im lặng quan sát cô. Hắn không nói thêm bất cứ điều gì, nhưng sự hiện diện của hắn lại mang đến cho cô một cảm giác an ủi kỳ lạ. Dù cho hắn là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng ít nhất, hắn không bỏ mặc cô một mình trong bóng tối.

Ran siết chặt miếng khăn giấy trong tay, cố gắng xua đi những cảm xúc tiêu cực. Cô của hiện tại không còn là cô gái yếu đuối của kiếp trước. Cô có mục tiêu, có sức mạnh, và có cả Gin ở bên cạnh. Dù cho mối quan hệ giữa cô và hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng ít nhất, hắn không bỏ mặc cô một mình trong bóng tối.

Ran hít một hơi thật sâu, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cô sẽ không để quá khứ ám ảnh mình. Cô sẽ mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa. Cô sẽ chứng minh cho cậu thấy, cho cả thế giới thấy, rằng cô đã thay đổi, rằng cô không còn là cô bé ngốc nghếch chạy theo một người lấy danh nghĩa bảo vệ để biện minh cho sự lừa dối lần nào nữa.

Gin vẫn đứng đó, im lặng quan sát cô.
Sau một hồi lâu, Ran ngước mắt nhìn Gin, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghi hoặc:

"Gin, tôi không biết anh cần gì ở tôi. Sau khi trọng sinh, anh có quá nhiều người và việc để lợi dụng. Nhưng không nhất thiết phải hi sinh 'tinh' lực chỉ để có thêm một sát thủ bên người, đúng không? Anh cần gì vậy?"

Gin hắn cũng muốn trả lời cô nhưng mà nghe cô nói đến "tinh" lực, hắn khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng thoáng qua trên gương mặt hắn. Nụ cười ấy không mang theo sự ấm áp, mà chỉ toát lên vẻ chế giễu và tàn nhẫn. Hắn bật cười, một âm thanh khô khốc vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, như tiếng gió rít qua những cành cây khô. "Em nghĩ ta không phải là người?"

Hắn tiến lại gần cô hơn một bước, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, khiến Ran có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt mình. Ánh mắt hắn sắc lạnh như dao găm, xuyên thấu qua lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà cô cố gắng xây dựng. "Nói thật," hắn tiếp tục, giọng nói trầm khàn vang vọng trong không gian tĩnh mịch, "Ngoại trừ em ra, kể cả kiếp trước hay kiếp này, không ai có thể vừa mắt ta cả. Kể cả Sherry."

Hắn dừng lại một chút, như để nhấn mạnh thêm sự thật trần trụi mà hắn sắp nói ra. Ánh mắt khinh miệt lóe lên trong đáy mắt hắn, như một tia sét xé toạc màn đêm. "Nếu nói Sherry trước khi bị teo nhỏ còn khiến ta có chút hứng thú, thì Sherry sau khi bị teo nhỏ biến thành Haibara Ai chỉ như một con búp bê vải mà thôi." Hắn nhếch mép, nụ cười càng thêm phần tàn nhẫn. "Không xài được"

Gin nhìn thẳng vào mắt Ran, không hề né tránh. Hắn muốn cô hiểu rõ vị trí của mình, hiểu rõ giá trị của mình trong mắt hắn. Hắn không phủ nhận việc hắn lợi dụng cô, nhưng hắn cũng không hề che giấu sự thật rằng cô là người duy nhất khiến hắn cảm thấy hứng thú, cả về thể xác lẫn tinh thần. Hắn muốn xem phản ứng của cô, muốn biết cô sẽ làm gì khi biết được sự thật này. Liệu cô sẽ sợ hãi, tức giận, hay sẽ chấp nhận nó như một phần tất yếu của cuộc chơi?

Ran bất ngờ nhận ra Gin vừa xưng hô "tôi" với "em" chợt đổi thành "ta" với "em". Sự thay đổi nhỏ nhặt này khiến cô khẽ giật mình. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cách xưng hô này, từ miệng Gin, nghe như một kẻ biến thái đang đắc ý với những suy nghĩ đen tối của mình. Một kẻ mạnh mẽ, tàn nhẫn, và hoàn toàn kiểm soát tình hình.

Nhưng kỳ lạ thay, cô lại thích cách xưng hô đó. Nó khơi gợi trong cô một cảm giác khó tả, một sự pha trộn giữa sợ hãi và kích thích. Cảm giác như hắn là vương của bóng tối đại dương, một thế lực tàn bạo và khó lường, còn cô là ánh đèn hải đăng trên mặt biển, nhỏ bé nhưng kiên cường, chiếu sáng con đường cho hắn, đồng thời cũng là mục tiêu để hắn hướng đến. Cô là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của hắn, và hắn khao khát cô, muốn chiếm đoạt cô.

Ý nghĩ đó khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô biết mình đang chơi đùa với lửa, nhưng cô không thể cưỡng lại sức hút từ bóng tối. Có lẽ, sâu thẳm trong trái tim cô, cô cũng khao khát được thuộc về thế giới đó, được trở thành một phần của bóng tối, được ở bên cạnh người đàn ông tàn bạo này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro