Chương 55: Súng
"Chúng ta cần một kế hoạch" Sidra nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Chúng ta không thể cứ mãi trốn chạy như thế này. Tổ chức sẽ không bao giờ buông tha chúng ta." Cô nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
"Chúng ta sẽ đánh lừa tổ chức, khiến họ tin rằng chúng ta đã chết. Khi đó, chúng sẽ ngừng truy sát chúng ta."
Scotch nhíu mày. "Giả chết? Nghe có vẻ không khả thi. Tổ chức không phải là lũ ngốc."
"Em biết," Sidra đáp. "Nhưng em có một lợi thế. Em từng học thuật dịch dung của Vermouth. Em có thể hóa trang. Em có thể biến chúng ta thành những người hoàn toàn khác."
Scotch nhìn Sidra với ánh mắt nghi ngờ. "Cô có chắc chắn làm được không? Nếu thất bại, chúng ta sẽ chết chắc."
"Em chắc chắn," Sidra nói, giọng đầy tự tin. "Em đã nghiên cứu thuật dịch dung này rất kỹ. Em biết cách tạo ra những lớp hóa trang hoàn hảo, đến mức không ai có thể nhận ra chúng ta."
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Scotch hỏi.
"Chúng ta sẽ biến thành ai?"
Sidra mỉm cười. "Em có một ý tưởng. Em sẽ hóa trang thành bà nội của anh."
Scotch trợn tròn mắt.
"Bà nội? Cô đùa sao? Tại sao lại là bà nội?"
"Vì đó là cách tốt nhất để đánh lừa tổ chức" Sidra giải thích. "Chúng sẽ không bao giờ ngờ tới việc một sát thủ hàng đầu như anh lại đi cùng với bà nội của mình. Và em sẽ bắt anh phải giả bộ nghe lời em. Một sát thủ khét tiếng lại ngoan ngoãn nghe lời bà nội, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi." Cô cười khúc khích, ánh mắt đầy tinh nghịch.
Scotch nhăn mặt. "Tôi không thích ý tưởng này. Nó quá lố bịch."
"Nhưng nó sẽ hiệu quả," Sidra nhấn mạnh. "Hãy tin em. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Scotch im lặng một lúc, rồi thở dài.
"Được thôi. Nhưng nếu kế hoạch này thất bại, tôi sẽ không tha cho cô."
Sidra cười tươi rói.
"Em biết mà"
Và thế là kế hoạch giả chết bắt đầu. Sidra bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc hóa trang. Cô tỉ mỉ tạo ra những lớp hóa trang, biến mình thành một bà lão khắc khổ, với mái tóc bạc phơ, làn da nhăn nheo và đôi mắt mờ đục.
Cô cũng không quên chuẩn bị một bộ quần áo bà già rộng thùng thình và một cây gậy chống.
Trong khi đó, Scotch phải tập làm quen với việc giả bộ nghe lời Sidra. Hắn phải học cách cúi đầu, nói năng nhỏ nhẹ và luôn đi sau Sidra. Đó là một thử thách lớn đối với một người luôn quen với việc hành động độc lập như hắn
Cuối cùng, ngày thực hiện vai diễn cũng đến.
Sidra và Scotch, trong bộ dạng của bà nội và cháu trai, lên một chuyến xe buýt đến một vùng quê hẻo lánh. Trên đường đi, họ cố tình gây ra một vụ tai nạn nhỏ, tạo ra một đám cháy lớn. Sau đó, họ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại hai xác chết giả đã được chuẩn bị từ trước.
Vài ngày sau, đám phản đồ nhận được tin về vụ tai nạn xe buýt. Họ xác nhận rằng hai nạn nhân là Sidra và Scotch bên không truy tung nữa.
Còn tổ chức thì tuyên bố rằng cả hai đã bị phản đồ của tổ chức ở nước Đức giết chết, tiếp tục treo nhiệm vụ lên cho thành viên khác đảm nhận.
Thật ra Gin vừa nhìn đã đoán được là giả chết, nhưng hắn mặc kệ.
Hắn bận lắm.
Bãi biển Waikiki vẫn náo nhiệt như mọi ngày, nhưng trong mắt Gin, Hawaii mang một vẻ đẹp khác lạ. Hắn đứng bên cạnh Ran, ngắm nhìn những con sóng vỗ bờ, cảm giác như trút bỏ được gánh nặng trên vai. Dường như ở đây hắn không còn là một thành viên máu lạnh của Tổ chức Áo đen, mà chỉ là một người đàn ông đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên.
"Anh có vẻ thoải mái hơn ở đây," Ran nhận xét.
Gin khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thật. "Có lẽ vậy" anh đáp, giọng trầm khàn. "Tôi đã từng sống ở đây một thời gian."
Ran ngạc nhiên. "Thật sao?"
"Chuyện cũ rồi" Gin nói, giọng hắn có chút xa xăm. "Không có gì đáng để nhắc đến."
Dù vậy, Ran có thể cảm nhận được rằng Hawaii có một ý nghĩa đặc biệt đối với Gin. Hắn dường như cởi mở hơn, dễ gần hơn, và ít lạnh lùng hơn (Vodka: đây là ảo giác của một mình cô thôi!!!). Hắn kể cho cô nghe về những bài học hắn đã trải qua được trên hòn đảo này.
Gin dẫn Ran đến những địa điểm mà hắn quen thuộc. Họ cùng nhau lặn biển ngắm san hô, đi bộ đường dài trong rừng, và ngắm hoàng hôn trên bãi biển. Trong những khoảnh khắc đó, Ran cảm thấy Gin không còn là một người đàn ông bí ẩn và đáng sợ nữa, mà là một người bạn đồng hành, một người thầy, và có lẽ... một người gì đó hơn thế nữa.
Đây là lần thứ 2 hắn và cô ở trường bắn. Nơi này trông được đầu tư hơn hẳn sân tập bán súng ở Beika. Từ thiết kế đến diện tích, nó cho người ta cảm giác lạnh lẽo hơn hẳn.
"Em phải tập trung," Gin nói, giọng anh nghiêm túc. "Đừng để cảm xúc chi phối. Trong chiến đấu, chỉ có sống và chết."
Ran gật đầu, cố gắng làm theo lời Gin. Nhưng đôi khi, cô vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Những lúc như vậy, nhìn Gin nói "Không có gì phải sợ, tôi ở đây" khiến cô bình tĩnh rất nhiều.
Cô thấy Gin vẫn có chút gì đó gọi là ấm áp đối với cô, nhất là nơi lồng ngực.
_____
Trong phòng tập bắn súng, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những tấm bia, tạo nên một không gian ấm lạ thường. Gin đứng khoanh tay, dáng vẻ vẫn nghiêm nghị nhưng không còn vẻ băng giá thường thấy. Đối diện hắn, Ran đứng thẳng lưng, khẩu súng lục trong tay cô không hề run rẩy.
"Hôm nay chúng ta sẽ tập trung vào tốc độ" Gin cất giọng trầm ấm, phá tan sự tĩnh lặng. "Không chỉ bắn trúng, mà còn phải bắn nhanh. Trong thực chiến, một giây chậm trễ có thể trả giá bằng cả mạng sống."
Ran gật đầu, ánh mắt cô ánh lên vẻ hào hứng. Cô không hề sợ Gin, ngược lại, cô ngưỡng mộ hắn. Cô biết Gin là một tay súng thiện xạ, và cô muốn học hỏi từ hắn để trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
"Tư thế của em đã tốt hơn nhiều," Gin nhận xét, tiến lại gần Ran. "Nhưng vẫn cần điều chỉnh một chút. Đứng thoải mái hơn, thả lỏng vai. Hãy tưởng tượng em đang cầm một vật gì đó quen thuộc, chứ không phải một vũ khí nguy hiểm."
Gin nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho Ran, bàn tay hắn chỉ lướt qua người cô, không hề khiến cô khó chịu.
"Ngắm bắn," Gin tiếp tục, giọng hắn nhẹ nhàng như đang hướng dẫn một người bạn. "Tập trung vào mục tiêu, nhưng đừng gồng mình. Em từng làm được điều đó"
Ran nhắm một bên mắt, nhìn vào tâm bia. Cô cố gắng thả lỏng cơ thể, hít thở đều đặn.
Gin nói giọng khích lệ. "Nhanh chóng, dứt khoát, nhưng vẫn phải kiểm soát. Hãy cảm nhận sự kết nối giữa em và khẩu súng."
Hắn lùi lại, quan sát Ran. "Sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng!" Ran đáp, giọng cô đầy tự tin.
"Bắn!" Gin ra lệnh.
*Đoàng! Đoàng! Đoàng!*
Ba tiếng súng vang lên liên tiếp, xé tan không gian yên tĩnh. Ran bắn nhanh như chớp, ba viên đạn găm thẳng vào tâm bia, tạo thành một cụm nhỏ hoàn hảo.
Ran hạ súng xuống, thở phào nhẹ nhõm. Cô quay lại nhìn Gin, chờ đợi nhận xét của hắn.
Gin mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. "Tốt hơn tôi nghĩ"
Ran cười tươi, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Cảm ơn, Gin. Tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều."
"Cũng đúng"
"Tôi sẽ cố gắng hết sức," Ran đáp, ánh mắt cô ánh lên vẻ quyết tâm.
"Tốt" Gin nói. "Bây giờ, chúng ta sẽ tập trung vào việc di chuyển và bắn. Em cần học cách bắn trong khi di chuyển, để có thể phản ứng nhanh chóng trong mọi tình huống."
Ran gật đầu, sẵn sàng cho thử thách mới. Cô biết rằng, để trở nên mạnh mẽ, cô cần phải không ngừng học hỏi và luyện tập. Và cô tin rằng, với sự hướng dẫn của Gin, cô sẽ đạt được mục tiêu của mình.
Cả hai tiếp tục luyện tập, tiếng súng vang lên liên tục trong căn phòng. Không khí trở nên sôi động hơn, tràn ngập sự hứng khởi và quyết tâm. Ran không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại, cô càng thêm hăng say.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro