Chương 37: Giao Kèo Giữa Cô Và Hắn
Gin tìm ra thuốc giải độc cho cây kim độc trên người Renault và chỉ uống một lượng nhỏ để cơ thể hắn cử động được. Gin lấy những thứ còn lại về để phân tích và nghiên cứu, hắn không tin vào thuốc giải độc của FBI.
"Lại đây." Gin nhìn thân hình nhỏ bé yếu đuối của cô trong cơn mưa lớn, nhớ tới hành động "anh hùng" vừa rồi của cô, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Kỳ thực Ran nói đúng, cho dù cô không ra tay, Gin cũng đã chuẩn bị sẵn sát chiêu, nhưng nếu điều đó xảy ra, cái giá mà hắn có thể phải trả sẽ hơi cao. Dù thế nào đi nữa, Mori Ran đã cứu hắn.
Giọng nói của Gin đánh thức Ran khỏi sự tự trách vô hạn, cô máy móc bước đến gần Gin, không biết là mưa hay nước mắt trên đôi mắt và gương mặt cô.
Gin ngay lập tức hiểu được tâm trạng của Ran lúc này, cười nhạo một tiếng, Ran vẫn đang chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực, nghe thấy tiếng cười chế nhạo quen thuộc của Gin, trong lòng lập tức đề phòng, chờ đợi lời nói độc địa của hắn.
Nhưng Gin không nói gì, chỉ ngồi đó, nhìn cô rồi giơ cánh tay đầy vết thương lên.
Ran sửng sốt một chút, lập tức lấy hộp sơ cứu trên người ra, thuốc và băng bó trong đó khá đầy đủ. Gin uống vài viên, nhai hai lần rồi nuốt xuống và hơi ngẩng đầu lên. Mưa quất vào mặt, tóc mái dài che mất đôi mắt, không nhìn rõ nét mặt.
Ran lặng lẽ tìm một đống vải bạt và giá đỡ, dựng một cái lán đơn giản trong góc, chắn mưa xong, cô bật đèn pin siêu nhỏ rồi lấy ra một miếng băng thuốc để cầm máu cho Gin và chữa trị vết thương.
Kỳ thật Gin bị thương rất nặng, vết thương khiến người nhìn da đầu tê dại, có một số vết thương cần phải điều trị đặc biệt, điều kiện hiện tại rất đơn sơ nên cô chỉ có thể tìm cách khử trùng và cầm máu. Những viên thuốc Gin uống bắt đầu có tác dụng, ít nhất thì vết thương cũng đã ngừng chảy máu.
"Mori Ran..." Giọng nói trầm thấp khiến Ran dừng lại một lúc, cô nhìn Gin, đôi mắt xanh đậm của hắn u ám trong ánh sáng mờ ảo, cô chớp mắt, khung cảnh tối tăm như vậy khiến người ta không thể phân rõ được đâu là thực đâu là mơ, người trước mặt cũng mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ.
Một tia sét khác đánh xuống, ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng khu vực nhỏ bé này như ánh sáng ban ngày, như thể đang chế nhạo khả năng tự thôi miên của Ran, khiến cô nhận ra hiện thực. Dưới ánh sáng trắng, dáng vẻ Gin vô cùng rõ ràng, Ran nhìn hắn không chớp mắt, hắn cười nhạt. Không phải nụ cười mỉa mai, ác ý và khát máu thường ngày, chính là một nụ cười rất bình thường, với đường cong ở khóe môi gần như vô hình không rõ. Lúc này Ran phát hiện ra Gin thực ra rất đẹp trai, hắn khác với vẻ tuấn lãng của Shinichi hay Amuro Tooru, hắn cũng khác với hương vị nam tính quyến rũ của Akai Shuichi, càng chưa nói đến sự ổn trọng văn nhã, nhưng hắn dường như có đủ mọi khí chất, cảm giác này như phát ra từ trong linh hồn hắn. Khiến hắn trở nên khác biệt với mọi người. Khí chất của hắn mạnh đến mức mọi người gần như bỏ qua vẻ ngoài của hắn.
Lúc này hắn nửa ngồi dưới đất, tựa đầu vào tường, tóc mái ướt đẫm tản ra, có thể thấy rõ khuôn mặt. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, lông mi đen dài che khuất đôi mắt thâm thúy, tạo ra bóng mờ mờ trên con ngươi màu xanh đậm của hắn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, khuôn mặt lạnh lùng và biểu cảm kiêu ngạo khiến Ran nhớ đến một sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết - bá tước ma cà rồng Dracula.
"Tiên sinh, anh muốn nói gì?" Gin gọi tên cô, sau đó không nói nữa, Ran trong lòng chờ đợi rất lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, trong lúc xử lý vết thương, lên tiếng dò hỏi hắn.
"Đồ ngốc." Gin liếc nhìn Ran và chậm rãi mở miệng.
Ran không hiểu tại sao lại thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn đen mặt. Có phải cô bị bệnh tâm thần do bị lạm dụng? Tự nhiên lại quen với việc bị Gin chế giễu? ? Hắn mở miệng ra là nói lời độc địa, cô thế nhưng lại có một suy nghĩ "Hắn không có việc gì", như là cảm thấy may mắn, thế này thật sự là quá đủ rồi!
"Ran..." Giọng nói trầm thấp như một loại rượu nguyên chất êm dịu, âm thanh khiến trái tim người nghe rung động, nhất là khi cái tên này phát ra từ miệng một người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, lông tơ trên người Ran lập tức dựng đứng. Nhìn thấy Ran giật bắn mình, xù lông lên như một con thú nhỏ sợ hãi, lại so sánh với vẻ mặt kiên quyết khi lao đến vừa rồi của cô, Gin chợt thấy buồn cười vô cùng.
"Haha..." Hắn thực sự cười ra tiếng, trông bộ dạng bừa bãi, trên người rõ ràng đầy vết thương, nhưng trông giống như một chiến binh chiến thắng. Các đốt ngón tay của Ran trở nên trắng bệch khi cô véo miếng băng, cô muốn ném thứ gì đó lên đầu Gin, nhưng cô không dám. Cô chỉ có thể đè nén mọi sự bất bình trong lòng, nhíu mày giúp hắn hoàn thành công việc băng bó.
"Cô đã cứu tôi, cô có muốn thưởng gì không?" Gin đột nhiên hỏi.
Ran dừng việc đang làm và ngước nhìn Gin, lúc này trời càng sáng hơn, đôi mắt xanh đậm của người trước mặt tràn ngập sự trêu chọc và dò xét, dường như đang có hứng thú nhìn cô. Nhưng Ran biết rất rõ người đàn ông này lạnh lùng đến mức nào, mặc dù lúc này hắn có vẻ hiền lành nhưng sự lạnh lùng trong mắt hắn vẫn chưa hề nguôi ngoai.
"Nếu có thể, tôi muốn về nhà." Lan trầm giọng trả lời.
Nhưng người đàn ông đối diện lại nở nụ cười nham hiểm: "Ồ? Không phải cô nên yêu cầu tôi cải tà quy chính hay đầu hàng sao?"
Ran lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi có thể tự hiểu được."
Sự lạnh lùng trong mắt Gin dường như đã tan đi một chút, hắn cười nhẹ: "Ừ, mặc dù phần lớn thời gian cô đều ngốc nghếch, nhưng có những lúc cô thông minh hơn hầu hết mọi người trên thế giới."
Không châm chọc cô thì hắn sẽ chết sao?! Ran thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô cũng biết đây là cơ hội tốt nhất để công khai rời đi nên cô kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Gin.
"Cô có thể trở về, nhưng yêu cầu của cô quá nhỏ bé nên tôi nghi ngờ mạng sống của mình chẳng có giá trị gì." Gin chậm rãi nói, Ran theo bản năng cảnh giác, cảm thấy hắn dường như lại nảy ra ý nghĩ kỳ quặc nào đó khiến cô dựng tóc gáy.
"Tiên sinh, tôi nghĩ cho dù tôi không chạy đến thì anh cũng không chết. Tôi rất biết ơn vì anh không trách tôi phiền phức." Ran nhìn có vẻ chân thành, nhưng cô thực sự sợ Gin sẽ nói điều gì đó khủng khiếp tiếp theo.
Câu nói này không hiểu sao đánh trúng điểm buồn cười của Gin, khóe môi cong lên rõ ràng. Nhìn thấy điều này, Ran càng thêm chán nản, cô vì có thể về nhà đã rất là liều mạng.
Bầu trời đã hoàn toàn sáng sủa, ánh bình minh chiếu vào cô gái trước mặt, tỏa ra ánh sáng vàng đỏ, cho dù trải qua những tiếng súng tàn khốc này, đôi mắt cô vẫn trong trẻo. Dù có nhiều lừa dối và đấu tranh những vẫn là thuần lương như cũ.
Gin bất ngờ cúi xuống, giữ chặt lấy cổ cô gái, hôn lên môi cô.
Mori Ran chết lặng.
Thế giới này sắp bị hủy diệt phải không? Cô có phải hay không sắp chết rồi?? Cứu mạng, cô không muốn, điều này còn đáng sợ hơn việc hắn mắng chửi cô !
Trong miệng và mũi tràn ngập mùi hương lạnh lẽo của người đàn ông, thoang thoảng mùi thuốc lá và mùi máu, chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, chỉ cần hai đôi môi chạm vào nhau, lướt qua trong vài giây ngắn ngủi.
"Ran, mạng sống của tôi rất quý giá." Gin đứng thẳng lên, dùng ngón tay thon dài vuốt ve gò má của Ran, nở một nụ cười kỳ lạ: "Đổi lại tôi sẽ cho cô một vinh dự đặc biệt, cô, Mori Ran là người duy nhất trên thế giới này ai có thể phán xét Kurosawa Jin tôi."
Bàn tay to vuốt ve cánh môi non mềm của cô gái: "Đây chính là giao kèo."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro