Chương 67: Đừng tham lam
Furuya Rei trầm mặc, những nỗ lực của tiên sinh trong nhiều năm qua anh đều chứng kiến. Với xuất thân và địa vị của tiên sinh, rõ ràng ông có thể trở thành thủ tướng của đất nước nếu ông thật sự muốn. Tuy nhiên, ông đã đưa ra quyết định sẽ ngồi ở một vị trí có thể làm những việc thiết thực nhưng không có nhiều quyền lực chính trị và quyết định đó đã kéo dài hàng thập kỷ.
Lý tưởng của tiên sinh rất cụ thể nhưng không có nhiều người sẵn sàng đi theo ông. Đặc biệt việc tiên sinh muốn làm cần rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học nhưng tỷ lệ thành công lại rất thấp, thấy tiên sinh vẫn luôn nỗ lực vì việc này, Rei rất muốn tìm thêm nguồn lực cho ông. Nhưng lần này, tiên sinh lại nói rằng Miyano Shiho không phù hợp, và Rei hiểu thâm ý trong lời nói của ông. Anh đã quá mức vội vàng để đạt được bước tiến mới, thậm chí còn vượt quá quyền hạn của bản thân.
"Xin lỗi, tiên sinh, tôi chỉ..." Rei đứng dậy cúi đầu định xin lỗi. Người đàn ông mỉm cười lắc đầu ngắt lời anh: "Không cần xin lỗi, ngồi xuống đi Rei. Tôi biết cậu chỉ làm vậy vì lo cho tôi."
Furuya Rei một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu uống trà.
“Rei, cậu có từng nghĩ tới, nếu có một ngày tôi chết, liệu có một nhân tài nào có thể kéo dài được lý tưởng của tôi không?” Vị tiên sinh đột nhiên hỏi.
Rei giật mình làm đổ chiếc cốc, trên khuôn mặt thường ngày luôn bình tĩnh hiện lên vẻ hoảng sợ: "Tiên sinh, ngài..."
Người đàn ông bật cười đưa khăn cho Rei: “Đừng lo lắng, nhóc, thân thể của tôi đến nay vẫn rất khỏe mạnh.”
Furuya Rei tức giận để chiếc khăn xuống bàn, mím môi không chịu nói.
Người đàn ông biết trò đùa của mình đã đi quá xa, có chút ngượng ngùng.
Ông hắng giọng, tựa lưng vào ghế và chậm rãi nói: “Người đó phải có tấm lòng nhân hậu, yêu thương con người, ý chí kiên cường và có đức tin từ sâu trong trái tim. Người đó phải là người tỉnh táo, biết mình muốn làm gì, không bị những tác nhân bên ngoài cám dỗ. Rei, nếu tương lai cậu có thể gặp được một người như thế, nhất định phải nhớ giới thiệu anh ấy với tôi."
Furuya Rei trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: "Không ai có thể làm tốt hơn ngài, tôi hy vọng ngài sống thật lâu, tiên sinh."
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, những tia sáng lốm đốm nhảy múa trên mái tóc ngắn vàng nhạt của Rei. Lúc này, anh không có sự lạnh lùng của Bourbon, sự vui vẻ của Toru Amuro hay sự nặng nề của Furuya Rei, trên khuôn mặt tuấn tú kia, chỉ có bình yên.
Dù cách một vòng trái đất, từ phía bên kia của Thái Bình dương, sự tức giận trong từng lời nói của Vermouth cũng có thể được cảm nhận qua điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Gin ấn đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn. Hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Vermouth, ngược lại còn cười như có như không.
Cười Vermouth luôn có những ảo tưởng phi thực tế, ở một khía cạnh nào đó, là người cố chấp mà ngu xuẩn.
Thản nhiên đối mặt với sự thật khó đến vậy sao? Lừa mình dối người không phải tốt hơn sao?
Phụ nữ, vì cái gì luôn hành động theo cảm tính vậy!
“Vodka, mày cùng Kir và những người khác đi một chuyến đến New York.” Gin ra lệnh qua điện thoại, “Mang thông tin về két sắt 134 đến cho Vermouth. Có thể Boss sẽ muốn gặp các chúng mày.”
Dạo gần đây, Vodka thật sự quá vất vả , sau khi Gin ở ấn được một thời gian, đủ loại thành phần đầu trâu mặt ngựa bắt đầu lục tục xuất hiện, đại ca sau khi cho thế lực bên Yamaguch một đòn cảnh cáo, những việc còn lại đều giao cho đám Vodka xử lý, khiến bọn họ bận rộn đến đầu rơi máu chảy. Chỗ nào cũng là mưa bom bão đạn, các băng nhóm không an phận đều bị thu thập đến mức kêu cha gọi mẹ. Gin gần như đem xã hội đen ở Nhật Bản ra dạy dỗ một lần, Sở Cảnh sát Đô thị Nhật Bản nên phát huy hiệu tuyên dương cho Gin. An ninh của toàn bộ Tokyo từ trước đến nay chưa bao giờ tốt hơn như lúc này.
Đám giang hồ bắt đầu run sợ mà không bao giờ tin tưởng vào những lời xúi giục của những kẻ cố ý, quyết không giao đầu ra cho Gin tập bắn nữa. Kẻ này không thèm nói đạo lý, mềm cứng cũng không chịu nghe, nhiều người cứng đầu không tin, muốn thách thức giới hạn cuối cùng của Gin, cuối cùng lại trở thành mồi ngon cho đám cá ở đại dương no bụng.
Chớp mắt đã là cuối xuân, Ran chán nản vô cùng. Liệu cô có trở về kịp ngày khai giảng không đây? Chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học, cô còn hy vọng có thể đỗ vào đại học Tokyo nữa.
Làm sao cô có thể về nhà được đây?
"Mori Ran." Giọng nói trầm thấp của Gin đột nhiên vang lên trên đầu cô. Ran gần như nhảy dựng lên, lắp bắp mở miệng: "Anh... sao anh biết tôi ở đây?"
Những ngón tay thon dài trắng nõn của Gin chỉ vào cái cây lớn trước mặt Ran, cô ngây ngốc nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy dưới tán cây có một tia sáng mỏng manh.
Camera giám sát? !
Ran sắc mắc đen thui, trong ngôi nhà này rốt cuộc còn chỗ nào còn tồn tại sự riêng tư không?
“Phòng của tôi” Như thể nghe thấy được tiếng lòng của Ran, Gin lười nhác mở miệng, vẻ mặt tà ác: “Cụ thể là phòng ngủ của tôi.”
Phòng ngủ?? Giường cỡ King? Người đàn ông lõa thể??
Dừng lại đi!!!
Ran cảm thấy chính mình có tật xấu! Vì cái gì mà Gin chỉ nói một câu mà cô lại có thể suy diễn ra nhiều thứ như thế. Cứ như thế này làm sao họ có thể tiếp tục nói chuyện với nhau.
Để giảm bớt sự xấu hổ, Ran nhanh chóng hỏi: "Jin tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Gin nhìn gương mặt ửng hồng của Ran, đôi mắt xanh đậm đầy ẩn ý, cười nhẹ: "Chuẩn bị đi, cùng tôi đến chỗ này.”
Mori Ran: !!! Đi đâu? Không phải sẽ giống như lần trước phải không? Từ chối! !
Bây giờ cô cũng không sợ mấy thứ vũ khí này kia nữa, nhưng cô lại sợ chết, bản thân cô cũng chỉ là một diễn viên quần chúng thôi! Đối với một học sinh trung học như cô, điều đó thật sự rất tàn khốc, khiến cô cảm thấy như mình sẽ không bao giờ có lòng trắc ẩn nữa.
“Ha,” Gin đưa tay nâng cằm Ran lên, đôi mắt xanh đậm cùng nụ cười ác liệt: “Alice, chẳng lẽ em vẫn đang nghĩ về lần trước sao?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên đôi môi phấn hồng của thiếu nữ, thanh âm trầm thấp: “Phần thường đó, chỉ một lần là đủ, đừng tham lam quá.”
Ran hai mắt mở to, muốn chửi ầm lên, nhưng môi của cô lại bị ngòn tray Gin đè lên, căn bản không thể nói ra lời, khiến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Trong không gian chật hẹp, Ran cảm giác như mình hoàn toàn bị bao phủ bởi sự hiện diện của Gin, điều này khiến cô có chút lo lắng. Nhưng Gin lại không làm gì cả, nói xong câu nói kia, hắn đứng thẳng người, buông cô ra, chậm rãi đi về phía cửa: “Cho cô năm phút.”
Nhìn Gin đi xa, Ran bực bội chửi thầm một tiếng rồi chạy nhanh vào phòng thay quần áo. Trong lòng chửi bới không ngừng.
Sao dám gọi đó là phần thưởng chứ? ! Nếu không phải tam quan cô chính trực ngay thẳng thì cô nên đi xem bác sĩ tâm lý rồi! Cô thực sự cảm ơn quý ngài đây! Còn cái gì mà đừng có tham lam?! Cô thực sự muốn móc hai mắt hắn ra.
Sau khi xấu hổ và tức giận qua đi, Ran dần dần bình tĩnh lại, cô nhanh chóng thay quần áo, sắp xếp trang bị một cách cẩn thận, vừa chạy ra ngoài vừa nghĩ: Kể từ cái đêm ở câu lạc bộ đó, công việc mà Gin giao cho cô sau đó là để cô đọc nhiều sách hơn. Nó liên quan đến việc sử dụng các loại vũ khí khác nhau, phạm vi sức mạnh của chúng, chức năng của các thiết bị bảo vệ khác nhau, cũng như kiến thức về tự cứu và sơ cứu. Ngoài ra còn có sách hướng dẫn lái máy bay trực thăng, xe bọc thép, thậm chí cả máy bay chở khách và tàu hỏa.
Ran xem đến choáng váng, cảm thấy mệt mỏi hơn cả thi đại học. Tại sao cô ấy cần biết mấy điều này? ? Cô không đam mê quân sự! Chính xác thì Gin muốn cô làm gì?
Vừa thở gấp vừa đưa tay mở cửa, ngồi ở ghế lái xe là một người đàn ông cao lớn với mái tóc bạc, bộ dạng thong thả ung dung đóng lại chiếc đồng hồ bỏ túi: “Bốn phút hai ba giây. Xem ra lần sau chỉ cần cho cô ba phút.”
Một câu nói đổi lấy ánh nhìn giận dữ của Ran. Gin nhấn mạnh chân ga khiến Ran bị đẩy ngã ra sau.
Chắc chắn là hắn là cố ý!! Ran khóc không ra nước mắt, nói chuyện khó nghe mà không cho người khác tức giận, đúng là đồ đàn ông nhỏ mọn, độc ác!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro