Chương 81: Chúc mừng sinh nhật Ran
Hơi nóng xa lạ từ tận sâu trong trái tim lạnh lẽo của hắn bắt đầu chậm rãi tỏa ra, sưởi ấm tảng băng vĩnh viễn không bao giờ tan trong mắt hắn, khóe môi Gin cong lên thành một độ cung đẹp đẽ, hắn lười nhác đáp lại: “Em muốn làm sao đây?”
Hắn thong thả ung dung rửa sạch tay, đôi bàn tay to khỏe với những khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang ôm chặt lấy eo hắn. Gin quay người lại, cúi đầu nhìn, Ran lúc này đã nước mắt đầy mặt, hắn nhịn không được “chậc” một tiếng, rồi lấy khăn tay ra lau mặt cho cô.
“Không nỡ rời xa tôi?” Hắn đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Ran, ngồi tựa lưng vào bồn rửa, vẻ mặt có chút tà khí: “Vậy em muốn làm gì? Nói cho tôi, Alice đáng yêu.”
Cô ghét bộ dạng bình thản ung dung của Gin, ghét sự bình tĩnh của hắn, ghét sự thờ ơ của hắn, ghét sự lạnh nhạt không lay chuyển của hắn bất kể lúc nào!
Thân thể nhỏ nhắn hung hăng va vào hắn trong ánh mắt sửng sốt của Gin, Ran ôm lấy cổ hắn thật chặt, nhắm mắt hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Em không muốn làm gì cả! Em chỉ muốn phá hủy hoàn toàn sự bình tĩnh của anh,phá hủy hoàn toàn từ trong ra ngoài!
Cô nhóc này hôn quá tệ!
Rõ ràng là đã dạy cô hai lần, ngộ tính cũng không phải là quá kém! Có vẻ như cần phải dạy cẩn thận hơn mới được.
Gin nâng tay lên ấn vào sau gáy Ran, hắn đảo khách thành chủ, tỉ mỉ làm mẫu cho cô biết "kỹ năng hôn môi cấp cao" là như thế nào.
Mãi cho đến khi lưng chạm vào chiếc giường êm ái, Ran mới mơ mơ màng màng mở to mắt, có chút nghi hoặc làm như thế nào mà được đưa vào đây.
“Chúc mừng sinh nhật, Ran.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông như rượu nguyên chất, trêu chọc trái tim cô, “Tôi muốn mở quà, Alice.”
Trong đầu Ran là một mảnh hỗn độn, sinh nhật của cô? Đúng rồi...cô đã hơn mười tám... đã là một người trưởng thành.
Nhưng tại sao là ngày sinh nhật của cô mà Jin lại mở quà? Không phải nên tặng quà sinh nhật cho cô sao?
Không thể nghĩ được, thân thể nóng rực như vậy, môi và tay hắn dường như tràn đầy ma lực thần bí, vén lên từng lớp màn bí ẩn, lộ ra bảo bối mỹ lệ bên trong.
“Jin... Jin.... Em yêu anh...” Ran nỉ non, cảm thụ được sự sung sướng mà người đàn ông cô yêu mang lại.
“Ran... Alice bé nhỏ của tôi, chào mừng đến thế giới của tôi.” Thanh âm khàn khàn của Gin như dụ hoặc cô, “Em sẽ yêu nơi này. Tôi hứa."
“Ưm…” Giọng nói của cô lại bị chặn lại, thân thể kiều mềm căng chặt run rẩy, cô nức nở ra tiếng
Bữa ăn dở dang hoàn toàn bị bỏ lại trên bồn rửa, nhiệt độ trong phòng nóng đến độ có thể làm băng tuyết tan chảy. Mái tóc dài bạch kim cùng mái tóc đen dài quấn vào nhau như một sợi dây định mệnh.
Đôi mắt của Gin thực sự rất đẹp, đôi mắt xanh thâm như trời đêm, khiến cô như mê muội. Hắn chăm chú nhìn Ran, trong mắt hắn không có điều gì khác ngoài hình bóng của cô.
Hắn là của cô.
Cô thích hơi thở cùng độ ấm trên cơ thế hắn, thích mái tóc dài buông xõa chạm nhẹ lên mặt cô, thích cái cau mày và hơi thở nặng nề của hắn, thích sự bĩnh tĩnh đã hòa tan của hắn, thích đôi lông mi dài khẽ run lên khi hắn khép mắt lại.
Những giọt mồ hôi chảy từ trán xuống thái dương, mỗi khi hắn cười rộ lên trông như Lucifer đang dụ dỗ cô phạm tội.
Khi hoạt động đến cực hạn khiến ý thức cô mơ hồ đi, Ran đã hỏi một câu cô muốn hỏi nhất: "Jin, anh có thích em không?"
Gin cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, khiến cô càng bị kích thích mãnh liệt hơn. Cuối cùng, Ran ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Gin hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô rồi dừng lại. Lúc này hắn mới trả lời, giọng trầm thấp khó mà nghe được: “Anh không chỉ thích em thôi, Ran. Có lẽ anh yêu em. Anh chỉ nói lúc này thôi. Bởi vì bản thân anh cũng không thể xác định rõ.”
Cô gái trong giấc ngủ tựa như đang mơ thấy ước muốn trở thành hiện thực, trên đôi môi thanh tú tràn ra nụ cười ngọt ngào.
Gin hôn nụ cười đó càng thêm thâm nhập vào cơ thể cô.
Anh ta sắp lao đến một nơi tối tăm và nguy hiểm hơn. Cho dù BOSS không triệu tập hắn thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến đó.
Gin cười nhẹ, thở dài, vươn tay ôm cô gái mình yêu vào lòng: “Ran, lẽ ra anh và em không bao giờ nên gặp nhau. Kể từ khi em bước vào thế giới này, anh đã lựa chọn để em học cách sống sót. Lòng tốt không phải là sai lầm, mà chính là sự ngu ngốc. Nguy hiểm mà em không thể giải quyết được, anh sẽ thay em san bằng. Nhưng Ran, anh không thể sống thay em, em cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Những ngón tay dài trắng nõn của hắn cẩn thận, tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt thanh tú và mềm mại của cô gái, Gin thì thầm: "Alice ngây thơ, kể từ lúc anh quyết định dạy em cách tự bảo vệ mình, em sẽ chỉ là của anh, bất kể sống hay chết."
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua mí mắt khiến Ran không thể ngủ tiếp được nữa, cô miễn cưỡng mở mắt ra, không nhịn được mà rên rỉ một tiếng. Trời ơi, cô cảm thấy như từng chiếc xương trong cơ thể mình như bị một chiếc xe tăng cán qua, ngay cả việc nhấc cánh tay lên cũng khó khăn.
Dù đầu óc còn choáng váng nhưng cảnh tượng trước khi ngủ bắt đầu hiện lên tường chút một, mặt của Ran đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cô rên lên một tiếng, cô úp mặt vào chiếc gối ở bên cạnh, gào thét trong im lặng.
Cô chủ động tỏ tình, sau khi tỏ tình lại chủ động hôn Gin, sau đó? ? Lại còn sau đó? ? ? Cô không tin nổi người làm ra những việc đó lại chính là bản thân!!!
"Tỉnh rồi à? Dậy ăn chút gì đi." Một giọng nói lười biếng từ tính vang lên từ bên cạnh. Ran toàn thân cứng đờ, một lúc sau, cô lén nhìn Gin qua khe hở trên gối.
Nửa thân hắn để trần, chỉ mặc một chiếc dài màu đen, mái tóc dài bạch kim xõa tung. Lúc này hắn đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ gõ phím trên máy tính. Bên cạnh cô có một chiếc xe đẩy đồ ăn nhỏ, đồ ăn được hâm nóng cẩn thận rồi đặt lên đó. Mùi thức ăn thoang thoảng xộc vào mũi cô, Ran cảm thấy bụng mình kêu lên không ngừng.
Thật xấu hổ, tiếng động cũng quá lớn rồi.
Nói xong, hắn nhận thấy Ran không có động tĩnh gì, nheo mắt nhìn qua: “Ăn đi, hoặc tiếp tục.
Ran suýt sặc trước những lời này, cô xấu hổ và tức giận đến mức ước gì mình có thể nhào tới cắn Gin. Mặc dù cô không bao giờ mong đợi hắn sẽ nói chuyện nhẹ nhàng nhưng cũng đừng khó chịu như vậy! !
Ran ngẩng mặt lên khỏi chiếc gối, hai má đỏ bừng: “Anh đi ra ngoài đi!”
Gin nhướng mày, sau khi thân mật tính khí của cô nhóc này càng trở nên tồi tệ hơn. Chuyện tốt mà hắn muốn đâu???
Quả thực là vội vàng cho hắn thêm cơ hội bắt nạt cô, thế thì tốt~
Thế là Gin dừng việc đang làm, đóng laptop lại, khoanh tay ngồi trên ghế, lười biếng trả lời: "Nếu tôi không ra ngoài thì sao?"
Ran cắn môi dưới, đột nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng. Dưới sự tác động của Sonoko, cô cũng đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Sau khi cùng các nhân vật nam chính thân mật, không một ai có thể khiến người ta phát điên như Gin.
Nhìn vẻ mặt của cô, Gin cười nhẹ ra tiếng. Thật là một cô bé đơn thuần, hành động thân mật đêm qua đối với cô như một nghi lễ thiêng liêng. Xem ra hắn chưa đủ dịu dàng rồi. Nhưng cũng không có cách nào khác, hắn không giỏi trong việc dỗ dành người khác, trên thực tế với tính cách thường ngày của mình, hắn đã đủ dịu dàng và kiên nhẫn với Ran.
Alice ngây thơ thậm chí còn dễ thương và ngon miệng hơn bình thường. Gin đứng dậy mỉm cười, trên má lặng lẽ xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, trông như một cậu bé hư.
Nếu cô không muốn ngoan ngoãn ăn cơm, liền để cho cô mệt mỏi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro