Chương 85: Thần linh có đáp ứng cô?
A? ? Có người thường biết đến ông? ? ? Kurahashi Yasukawa tinh tế đánh giá Ran, ông không cảm thấy cô gái này có liên quan gì đến những gia tộc cổ xưa đó.
“Tôi…… tôi nhớ rõ ngài.” Ran trước mắt sáng ngời, "Tôi thấy ngài treo những kẻ săn trộm lên trên cành cây."
Kurahashi Yasukawa kinh ngạc, loại chuyện này ông quả thật đã làm không ít lần, nhưng ông sẽ không bao giờ để mọi người nhớ được ngoại hình của mình chứ đừng nói đến việc để mọi người nhìn thấy ông sử dụng bùa chú. Đến bản lĩnh này ông còn không có, thì còn làm âm dương sư gì nữa.
Chờ đã, trong đầu ông hiện lên một hình ảnh mơ mơ hồ hồ.
“Hoa anh đào?” Kurahashi Yasukawa kinh ngạc, ông nhớ rõ lúc ấy ông đã tiêu trừ ký ức của cô bé kia, đưa cô bé về với cha mẹ , ông cũng đã điều chỉnh ký ức của những người xung quanh. Làm sao cô có thể nhớ rõ ông được chứ?
“Đúng vậy!” Ran cười rạng rỡ, hưng phấn chắp tay lại, “Anh trai biết bay, chiến đấu với kẻ xấu!” Cô không khỏi đứng dậy chạy đến chỗ Kurahashi Yasukawa: “Ồ, anh vẫn chưa thay đổi gì.”
Kurahashi Yasukawa cảm thấy không nói nên lời. Ông nhớ rằng lúc đó Ran chỉ mới hơn hai tuổi., thậm chí còn không biết tên của mình là gì mà chỉ biết khóc. Ông phải dùng khả năng "đọc" suy nghĩ của cô để có thể giúp cô về nhà, nhưng ông không ngờ sau nhiều năm như vậy lại có thể gặp lại cô.
“Anh còn dạy em cách gấp hoa anh đào bằng giấy.” Ran rất vui vì chính cô vẫn còn có thể nhớ rõ.
Tokugawa nhìn Kurahashi Yasukawa với ánh mắt đầy ẩn ý. Ồ ~ Ông bạn đây thật biết chơi đấy, âm dương sư vĩ đại, chuyện này mà nói ra, mấy lão quái vật già đó sẽ cười chết mất.
Gin nheo mắt lại, nhìn về phía Kurahashi Yasukawa với ánh mắt sát khí tràn ngập.
Kurahashi Yasukawa không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi phép thuật của mình lại không linh nghiệm. Xem ra cái gọi là vận mệnh quả thực không thể hoàn toàn khống chế được, tương lai ông còn có một chặng đường dài phải đi.
“Hóa ra tên em là Ran." Kurahashi Yasukawa gật đầu, thế gian này duyên số không thể lí giải, nếu vận mệnh này ông cũng nằm trong đó, vậy cứ để thuận theo dòng chảy. Ông lấy ra một chiếc vòng bạc khác to hơn đưa cho Ran: “Nếu đã có duyên gặp gỡ, tôi cũng sẽ làm chút chuyện tốt vậy. Người đàn ông ngồi cạnh em sẽ gặp rắc rối lớn. Đeo cái này sẽ có chỗ hữu ích đấy.”
Gin không muốn nhưng Ran đã cầm lấy chiếc vòng tay và cúi đầu thật sâu trước Kurahashi Yasukawa: "Cảm ơn ngài Yasukawa rất nhiều."
Kurahashi Yasukawa không thèm để ý mà vẫy vẫy tay, cùng Tokugawa cáo từ: “Masaru, tôi phải đi đây. Hẹn gặp lại.”
Tokugawa sửng sốt, lập tức đứng lên giữ lại: “Yasukawa”. Nhưng lời còn chưa dứt, thân ảnh cao lớn cầm quạt giấy đã bị gió cuốn đi, không thấy bóng dáng.
Tokugawa thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ran, trong lòng dâng lên nhàn nhạt hâm mộ. Cô gái này vận khí thật tốt, có thể nhận được quà của Kurahashi Yasukawa tặng, còn có thể giúp người yêu thương của mình cầu một phần bình an.
Mọi chuyện sau đó cũng trở nên đơn giản, Tokugawa Masaru và Gin đã ngầm thỏa thuận, nhưng Ran từ đầu đến cuối đều không biết rằng cô đã được Tokugawa Masaru công nhận và được gia tộc Tokugawa bảo vệ. Cô chỉ nghĩ đây là một cuộc gặp gỡ đặc biệt, cảm khái việc Gin có thể quen được gia tộc Tokugawa Ieyasu.
(Gin: Tôi không biết rằng em thực sự biết hậu duệ của Abe Seimei đấy. Nếu một ngày nào đó em nói cho tôi em quen người ngoài hành tinh tôi cũng không cảm thấy kỳ quái. )
Sau khi từ biệt người đứng đầu gia tộc Tokugawa, cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt.
“Jin tiên sinh, em đeo cái này lên cho anh nhé?” Ran ở cửa gọi lại Gin.
Amuro Tooru đứng ở xa để tránh bị nghi ngờ nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai, cố gắng nghe lén. Mặc dù " Kurahashi tiên sinh" kia thực sự lợi hại, nhưng với sự hiểu biết của anh về Gin, Gin sẽ không bao giờ nhận quà không rõ lai lịch, đặc biệt là Kurahashi Yasukawa là âm dương sư trong truyền thuyết, ai biết được món đồ ông ấy đưa có gì cổ quái không.
Gin cúi đầu nhìn Ran, cô cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm sương mù, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Đôi bàn tay trắng nõn của cô siết chặt chiếc vòng bạc trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Gin ngẩng đầu liếc nhìn Amuro Tooru, Amuro cố tình giả vờ như không nhìn thấy, Gin nheo mắt lại, đồng tử màu xanh đậm nhiễm sát ý. Amuro Toru nhịn không được mà “chậc” một tiếng, rời khỏi đó, xa xa truyền đến giọng nói lười biếng của anh: “Gin, mười phút đủ chưa?”
Gin không trả lời, ánh mắt lại quay về phía Ran, giọng trầm thấp: "Alice, tôi không muốn đồ của người đó." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Em có thể giữ nó và tự bảo vệ mình."
"Em biết anh không tin tưởng Kurahashi tiên sinh, cũng không muốn dùng những thứ anh không hiểu. Nhưng... Kurahashi tiên sinh nói anh sẽ gặp phiền toái, vậy thì nhất định sẽ có chuyện rắc rối xảy ra, nếu ông ấy nói cái này có thể giúp ích, vậy thì chắc chắn nó sẽ có ích." Ran Trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, "Đeo nó vào đi, em thực sự rất sợ, A Jin, làm ơn."
Gin nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, sau một tiếng thở dài, hắn vươn tay ôm cô vào lòng: "Được."
Ran ôm chặt eo hắn, nước mắt lặng lẽ chảy, trái tim cô như bị xé nát, biết rõ Gin còn một chặng đường nguy hiểm phía trước, nhưng cô không biết phải làm gì để cứu người đàn ông mình yêu. .
Cô chỉ mong hắn có thể sống tốt. Thế nên cô cầu nguyện, cầu nguyện các vị thần sẽ bảo vệ hắn , cầu nguyện số phận sẽ nương tay với hắn, cầu nguyện hắn được bình an, cầu nguyện rằng… một ngày nào đó hắn sẽ nguyên vẹn trở về.
Nếu hắn có tội, cô sẽ cùng hắn chuộc tội, cô sẽ làm rất nhiều điều tốt để kéo hắn trở lại con đường đúng đắn.
Gin đưa tay phải ra, Ran đeo chiếc vòng bạc vào cổ tay hắn, rồi đeo một chiếc khác nhỏ hơn vào cho mình. Khi họ đồng thời đeo vòng tay vào, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, Gin cau mày, trong mắt Ran lóe lên tia sáng.
“Em… Có thể cảm nhận được anh tồn tại, A Jin.” Ran vui sướng cực kỳ, “Anh cũng có thể cảm ứng được em đúng không?”
Lông mày của Gin nhíu chặt lại, hắn chậm rãi gật đầu. Không thể giải thích được âm dương thuật thực sự khiến hắn không thoải mái, nhưng có thể cảm nhận được Ran thực sự có ích. Hắn phải cố gắng lắm mới không giật lấy chiếc vòng và ném nó đi!
Lúc này, Amuro Tooru đi tới đón Ran rời đi, mười phút đã hết rồi. Anh đi thẳng đến chỗ Ran, dừng lại vẻ mặt bối rối: "Gin đâu?"
Gin lạnh lùng nhìn Amuro Toru, cảm thấy sự hài hước nhàm chán này chẳng buồn cười chút nào. Hắn khoanh tay trước ngực, đá vào mông Amuro Toru một cách không thương tiếc. Amuro Toru loạng choạng suýt ngã xuống. Anh không khỏi hét lên: "GIN! Anh đang làm cái quái gì vậy!"
Anh quay lại nhìn Gin với vẻ mặt có chút khó hiểu: "Thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng là khuôn mặt của Gin, sao tôi lại không nhận ra?"
Giống như nhìn một người lạ đi ngang qua.
Đó chính là Gin! Một người có sự hiện diện mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua dù đi bất cứ đâu. Nhưng bây giờ, Gin rõ ràng đang đứng trước mặt anh, lại không cảm nhận được sự hiện diện của hắn! Chuyện gì đã xảy ra trong mười phút ngắn ngủi đó?
Gin hơi ngạc nhiên. Hắn không bao giờ nghĩ rằng chiếc vòng tay không chỉ giúp hắn cảm nhận được nhau với Ran mà còn có thể che giấu bản thân bằng cách này, như vậy hắn sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn khi sang Mỹ.
Ran vui sướng cực kỳ, cô che miệng lại, cuối cùng cô cũng biết tại sao ngay cả người đứng đầu gia tộc Tokugawa cũng phải kính cẩn gọi một tiếng “Kurahashi tiên sinh”, hóa ra anh trai kia thực sự rất lợi hại!
Cho nên, thần linh đã nghe được lời khẩn cầu của cô, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro