Chương 87: Hy vọng của cha

Trước những gì Ran nói, thanh tra Megure vô cùng chấn động. Ông ấy cũng rất ngạc nhiên khi Ran có thể trốn thoát ở những nơi đó mà không hề hấn gì, không khỏi khâm phục cô vài phân. Với thông tin tình báo này của Ran, cảnh sát đã đạt được bước tiến quyết định trong nhiều nhiệm vụ khó khăn. Mặc dù tiếp theo có thể sẽ xảy ra một cuộc đối đầu khốc liệt giữa hai phe nhưng thanh tra Megure vẫn tràn đầy nhiệt huyết với việc này.

Trong khoảng thời gian này, Kudo Shinichi cũng không có nhiều liên lạc với thanh tra Megure. Conan có liên hệ chặt chẽ với FBI và một số thế lực bí ẩn. Megure đã nhắc nhở Mori Kogoro hãy quan tâm một chút đến Conan, nhưng Mori Kogoro chỉ tùy tiện trả lời: "Thằng bé đấy cũng không phải con trai tôi, chỉ tạm thời sống ở nhà chúng tôi mà thôi. Thằng bé đó có cha có mẹ đâu đến lượt tôi quản nó, hơn nữa bây giờ nó cũng đã đến ở nhà tiến sĩ Agasa rồi, không bằng ngài có thể nhờ tiến sĩ Agasa quản nó đi."

Thanh tra Megure nghẹn lời. Conan là một cậu bé cực kỳ thông minh và nhạy bén, thường xuyên giúp đỡ Mori Kogoro giải quyết phá án, nhưng là nghe nói cha mẹ cậu bé đều đang ở nước ngoài, cũng khó trách khi cậu ấy thân thiết với các thế lực ở nước ngoài. Ông Mori rõ ràng đang cố gắng phủi sạch quan hệ với Conan, cũng không có gì lạ, tình hình chính trị hiện tại ở Nhật Bản rất phức tạp. Là một cảnh sát yêu nước, thanh tra Megure không thích những người thuộc cơ quan tình báo Mỹ hoặc Anh, ông cũng không thích việc Conan liên quan đến những thế lực tình báo ngoại quốc đó.

"Dù tài năng đến đâu thì thằng bé cũng vẫn là một đứa trẻ." Thanh tra Megure lẩm bẩm, "Không ai có thể mong đợi ở một đứa trẻ có được lập trường chính trị, phải không?" Nhớ tới Mori Ran ít nhiều cũng là vì bị Conan liên lụy nên mới bị bắt cóc hai lần, cho nên lần này tin tức Mori Ran trở về, thanh tra Megure không có lắm miệng đi nói cho Conan biết nữa. Gia đình Mori Kogoro cũng đã chuyển đi, cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Trước kia ông cho rằng Mori Kogoro cả đời gặp xui xẻo, hắn đi đến đâu là có người chết, sau đó ông cảm thấy khả năng vấn đề không phải ở Mori Kogoro, mà là do Conan có thể chất của Tử Thần, không biết hai người này tách ra tỷ lệ tử vong ở Tokyo có thể thấp đi chút nào hay không.

Sau khi thanh tra Megure rời đi, Mori Kogoro, người đã bị chấn động đến nỗi không nói nên lời hồi lâu, vẫn là đôi mắt trống rỗng. Ông không thể tin được rằng cô con gái quý giá của mình chỉ chưa đầy nửa năm đã trải qua nhiều chuyện đen tối như vậy. Nhưng dù thường ngày ông có ngả ngớn ra sao, ông vẫn luôn tỉnh táo với những gì liên quan đến con gái và vợ mình, sau khi hoàn hồn lại, ông hỏi Ran với vẻ mặt nghiêm túc: "Ran, có phải có người luôn giúp con đúng không?"

Mori Kogoro biết rằng con gái mình khá có năng lực, nhưng ông biết rõ con gái mình là người tốt bụng, nhiệt tình, giản dị và không giỏi nhìn thấu lòng người, nếu không có ai giúp đỡ con bé thì ở những nơi ăn thịt người không nhả xương đó, con gái ông chắc đã chết từ lâu rồi.

Ran gật đầu: "Vâng. Cha có nhớ lúc con bị bắt cóc không, thành viên tổ chức áo đen là con tin trao đổi đó. Vermouth."

Mori Kogoro ngạc nhiên: "Tại sao cô ta lại muốn giúp con?"

Ran có chút xấu hổ gãi gãi thái dương, thấp giọng thú nhận: "Bởi vì con và Shinichi đã từng vô tình cứu mạng cô ấy."

Mori Kogoro nghi ngờ nói: "Theo thông tin cha tìm được, Vermouth không phải là loại người tốt đẹp biết báo đáp lòng tốt, ngược lại, người phụ nữ này hành động không có đạo đức, mấy việc như lừa lọc, giết người đều cực kỳ thành thạo."

Ran trên mặt mờ mịt trong chốc lát, hoang mang nói: "Thật sao? Vậy thì con cũng không biết. Cô ấy thực sự rất tốt với con, còn dạy cho tôi nhiều kỹ năng chiến đấu và kỹ thuật trốn thoát hữu ích. Và..."

Mori Kogoro đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ông khẩn trương lao tới che miệng Ran, đồng tử co rút, lắp bắp: "Ran, con... con... sẽ không, sẽ không bị ép buộc.. .gia nhập xã hội đen chứ?"

Mori Ran trừng lớn đôi mắt, không tiếng động kháng nghị, cô không có!!

Không ai muốn cô gia nhập tổ chức áo đen, Vermouth chưa từng đề cập đến, đặc biệt là Gin càng không muốn. Nếu cô gia nhập tổ chức áo đen, tại sao cô lại nói cho thanh tra Megure thông tin tình báo? ! Dù sao đi nữa, nếu cô không nói thì cũng chẳng ai biết là cô nắm những thông tin đó.

Nhưng còn tốt, Mori Kogoro cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt. Ông buông con gái ra, đưa tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi. Thật kinh khủng, ông đã làm cảnh sát được nửa đời người, vẫn đang chiến đấu chống lại các thế lực tà ác. Giờ con gái ông gia nhập tổ chức xã hội đen, này muốn ông như thế nào đối mặt với hai chữ "Chính nghĩa" đây.

"Khụ!" Mori Kogoro ho khan hai tiếng, giảm bớt tình trạng xấu hổ, "Ừm, cha nên tin rằng Ran nhà chúng ta nhất định giữ vững lập trường của mình..." Mori Kogoro tạm dừng một chút, ánh mắt thường ngày vẫn luôn lười biếng bỗng trở nên thâm trầm. "Ran, có lẽ là tam quan bất chính. Nhưng là sự ích kỷ của một người cha, chỉ cần con có thể sống tốt, cha cũng không quan tâm con có bị ép phạm tội. Tất cả đều không sao."

Ran thực sự bị sốc. Đây là lần đầu tiên cô nghe cha mình nói những điều như vậy.

Mori Kogoro châm thuốc rồi đi đến bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài: "Ran, nếu có thể, cha hy vọng con chỉ có thể nhìn thấy mặt tốt đẹp của thế giới này. Nhưng thế giới này chưa bao giờ thiếu bóng tối, chỉ vì một số người mang theo gánh nặng về phía trước, vì vậy tất cả những gì con thấy là ánh nắng tươi sáng."

Mori Kogoro quay lưng về phía ánh sáng, làn khói quanh môi khiến dáng người của ông trông rất ngột ngạt áp bách, Ran chớp mắt, đột nhiên cảm thấy cha mình có chút xa lạ, ít nhất cô chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

"Thế giới này có một mặt đen tối và tàn khốc. Con người ở đó không thể bị luật pháp hay đạo đức kiềm chế. Thế giới của họ tràn ngập gió tanh mưa máu, xen lẫn chiến tranh, sự hy sinh và những trò chơi chính trị bẩn thỉu." Kogoro Mori rít một hơi thuốc rồi từ từ thở ra. , "Đó là nơi cá lớn nuốt cá bé, điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được, và những gì con nhìn thấy chỉ là một phần rất nhỏ dưới tấm màn che của nó."

Mori Ran nhớ tới Gin, người mà cô yêu vẫn luôn sống ở thế giới đó.

Vẻ mặt thờ ơ và đôi mắt lạnh lùng, hắn bước đi trong bóng đêm, thong dong mà ưu nhã. Đôi mắt đó sắc bén đến mức mọi âm mưu trước mặt hắn đều chỉ là một trò xiếc vụng về. Một người quá kiêu ngạo lại vô tình như thế, lại yêu cô.

Ran nắm hai tay lại, chiếc vòng tay bạc giấu trong tay áo mới xoa dịu nỗi bất an cùng sự nhớ nhung của cô.

"Ran, điều cha muốn nói là, dù thế nào đi nữa, đừng bị ràng buộc bởi một khuôn khổ nào đó. Cái gọi là công lý không chỉ là những thuật ngữ lạnh lùng được pháp luật giải thích, mà là một loại lẽ phải, một nguyên tắc mà con nên giữ vững." Mori Kogoro dập điếu thuốc trên tay, bước tới vỗ nhẹ vào vai con gái, "Cha không biết con có hiểu ý cha không, nhưng cha chưa bao giờ đánh giá cao những anh hùng, đặc biệt là những người phải hy sinh bản thân vì người khác, hoặc thậm chí còn khuyên người khác phải hi sinh."

Ran trong lòng chậm rãi hiện lên một dấu "?" lớn, cha của cô đang nói móc ai sao?

Chuông cửa vang lên, một khách hàng của văn phòng thám tử bước vào cửa, sắc mặt của cha cô thay đổi ngay lập tức, sau đó quay lại tư thế làm bộ làm tịch thường ngày, và chắc chắn rằng cuộc trò chuyện hiếm hoi giữa hai cha con này đã kết thúc.

Gin nói đúng, mọi người đều đeo nhiều hơn một chiếc mặt nạ, và đôi khi ngay cả chính con người cũng lạc vào tính cách mà họ dựng lên mà quên đi sơ tâm ban đầu của mình.

Ran sờ lên mặt chính mình, tò mò tự hỏi, liệu một ngày nào đó cô có đeo một chiếc mặt nạ xa lạ không?

Trong đầu theo phản xạ hiện lên bộ dạng cười nhạo của Gin: "Tỉnh ngủ đi, em không có loại tài năng này đâu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Ran sụp xuống. Tại sao cô đã xa Jin như vậy, mà cái người độc mồm độc miệng đó còn ám ảnh tâm trí cô?! Cô thực sự là có máu M sao? !

Thôi không nghĩ về chuyện đó nữa, ngày mai cô sẽ phải quay lại trường học, đã lâu rồi không đi học, cô cũng sắp quên luôn bản thân cũng chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, còn phải tham gia thi đại học vào cuối năm nữa. Đúng là một thời ký vất vả, bận rộn.

Cô cũng nhớ Sonoko quá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro