Phần 2

Thời gian dần trôi như vốn dĩ nó phải thế, không lưu luyến đợi chờ ai

10 năm trôi qua như giấc mộng đẹp về cơn mưa và hạt nắng cùng chiếc cầu vồng 7 sắc

Một ngày trời nắng nhạt, trên khoảng xanh ngút ngàn của bầu trời vương lại vài đám mây đen nặng nước, những đóa hoa dại dưới chân xòe ra cánh trắng li ti màu hồng, khe khẽ nụ cười chào đón gió xuân

Cô gái đi dọc theo con đường trải sỏi bên những tán anh đào khoe sắc, trầm lặng trong chiếc blouse trắng, mái tóc nâu đỏ ấm áp khẽ bay bay. Đôi mắt nhìn ra mặt hồ phía xa như muốn níu giữ cái gì đó trong đám bọt nước vừa tan trong vùng xoáy nhỏ

Tokyo ... lâu quá mới trở về

10 năm rồi

Có điều, chưa bao giờ cô nghĩ rằng khi trở về chính nơi mình ra đi, cô vẫn phải cô đơn đến thế

Đám mây đen to nhất nuốt trọn mặt trời, che lấp cái nắng vốn đã nhạt nhòa, những cánh anh đào rơi rụng lả lơi, vương theo những bước chân của cô, bước chân duy nhất trong không gian nơi đây, một công viên vắng lặng đến nao lòng

Con người ai cũng có nơi đã về sau khi đôi chân đã bay nhảy mệt nhoài, ấy vậy mà chính cô lại trở về trong nỗi cô đơn, xa lạ của quê hương. Hình như Tokyo đã bỏ quên cô trong một góc khuất nào đó mà mãi mãi nỗi nhớ vẫn không bao giờ đến được, để đôi chân cô cứ phải lang thang tìm chút quen thuộc xa xôi

Mặt hồ nhảy múa, những hạt mưa mong manh như bụi phớt hoa làm những cánh hoa anh đào mong manh rơi xuống mặt hồ. ánh nắng le lói trong màn mưa chập chờn, chấp chới cho cơn sóng nơi mặt hồ thêm lung linh huyền ảo

Mưa xuân vô tình mang theo cánh anh đào vương trên mái tóc em ...

Khẽ chạm tay vào mái tóc nâu đỏ ấm áp, chàng trai bất chợt mỉn cười

Cô gái giật mình, quay đầu lại, vô ý chạm vào những sợi tóc hoàng kim bay trong gió, gương mặt kinh ngạc khẽ nở ra nụ cười dịu ngọt

- Gin

- Sao em ra đây? - Gin khẽ hỏi, âu yếm vén vài sợi tóc lòa xòa trước mắt cô ... trời mưa rồi

- Ừm

Vội quay đi, cô gái tiếp tục bước trong màn mưa xuân lất phất cánh hoa đào, , che giấu gương mặt thoáng hồng lên sau mái tóc

- Sherry

Gin gọi tên cô, bàn tay vội nắm lấy bàn tay trắng ngần mền mại ướt nước mưa xuân

- Em buồn lắm phải không ? - Gin khẽ vòng tay qua eo Sherry, dịu dàng hỏi

- Không sao, anh rất bận - Sherry mỉm cười, nắm lấy bàn tay Gin, cảm nhận rõ rệt vết chai đặc biệt, vết chai do cầm súng

- Anh vừa làm nhiệm vụ ? - Sherry bình thản ngước nhìn Gin như nhấn chìm anh vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, chiếc áo anh mặt vẫn còn nồng đượm hương thuốc súng khiến cô không khỏi xót xa

Tổ chức ...

- Gin, sao anh không dừng lại ? - Sherry tựa đầu vào ngực Gin, khẽ hỏi rồi khẽ cười cho câu hỏi của chính mình. Bỏ đi

- Anh rất muốn,Sherry, nhưng không phải cứ muốn là được. Chúng ta đâu thể nào lựa chọn

Khẽ gật đầu, Sherry nắm chặt lấy tay Gin cảm nhận mùi thuốc súng quen thuộc như ám trên áo anh, mái tóc bạch kim bay trong gió, kiêu ngạo thách thức tất cả

Trong tổ chức, lựa chọn là một khái niệm quá ư xa xỉ, thậm chí may mắn nhất chính là hôm nay còn tồn tại trên cõi đời này, tương lai mơ hồ lắm, biết là số phận sẽ dẫn ta đến kết cục thế nào

Gin cố vòng tay xiết chặt hơn thân hình nhỏ bé trong lòng như muốn níu giữ chút giây phút ngọt ngào, ấm áp dưới màn mưa, anh vẫn ám ảnh cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay lúc cầm lấy tập hồ sơ về Sherry, cái lạnh như báo hiệu trước cả đời em sẽ phải sống trong lạnh nhạt, cảm giác khi nhớ đến cứ như dao cứa vào tim, đau nhói, cơn mưa như lạnh hơn

Làn da em cũng ngày càng trở nên lạnh lẽo, Sherry có nhiệt độ lạnh hơn người bình thường, nhưng bàn tay của một sát thủ như Gin không thể nào mơ đến việc sưởi ấm cho em, bởi chính anh cũng không mang theo hơi ấm

Gin từng nói, những người trong tổ chức có nhiệt độ lạnh hơn bình thường, bởi máu đến trái tim của họ được nuôi bằng máu của những nạn nhân bất hạnh

- Anh đã giết bao nhiêu người ? - Sherry khẽ hỏi

Bàn tay Gin vôn thức xiết chặt hơn

- Anh không biết

- Liệu em sẽ phải giống như anh ?

- Không đời nào - Gin chợt phản ứng quyết liệt, buông Sherry ra, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Anh sẽ không bao giờ để em trở thành ác quỷ, " KHÔNG BAO GIỜ ", dù anh có chết đi, anh cũng sẽ không bao giờ để ai đó làm vấy bẩn trái tim em

- Em ... liệu có thể ?

- Tin anh, Sherry, hãy tin anh - Ánh mắt Gin nhìn vào cô, ánh lên vẻ ấm áp dịu dàng, ẩn chứa một niềm quyết tâm mãnh liệt khiến Sherry không thể không tin

Cảm giác an toàn như 10 năm trước khi cô cũng nép vào ngực anh, cơn mưa nắng chợt ùa về, rõ rệt và sâu sắc trong trái tim cô, dẫu trên áo Gin bây giờ có nặng mùi thuốc súng, dẫu trên tay anh có chai sạn ghi dấu những lần bóp cò, dẫu trên nghười anh lẩn quẩn mùi máu còn tươi, cảm giác an toàn anh mang lại cho cô vẫn không hề thay đổi dẫu chỉ là một chút, cái cảm giác ấm áp duy nhất chỉ mình anh mới có thể mang lại cho cô, không ai khác mang đến được và cũng không ai khác thay thế được

Cơn gió lại khiến cho những cánh hoa đào mong manh rơi xuống nơi hai con người đang đứng, cơn mưa xuân lạnh lẽo vô tình kéo Sherry nép sâu vào ngực Gin hơn, cánh hoa đào vô tình vương lại nơi bờ môi phớt hồng chúm chím khiêu khích, khẽ nhắm mắt, Gin kề sát bờ môi vào nơi cánh hoa vương lại

Cơn mưa bay bay

Ánh nắng le lói phản chiếu vào từng hạt mưa, lấp lánh như thứ ngọc quý của đất trời

Không gian yên lặng, dường như cây cối cũng ngừng thở để hai con người yêu nhau tận hưởng vị ngọt ngào trong cảm xúc bỡ ngỡ của nụ hôn đầu ... 

Bàn tay Gin xiếc chặt Sherry hơn, như lời thề trọn đời không để em biến mất

Sherry nép sát vào bờ ngực rắn chắc của Gin, tham luyến cái ôm an toàn nơi người mình yêu nhất

Giây phút cơn mưa bất chợt dung hòa cùng tia nắng, có hai con người nép sát vào nhau trong nụ hôn bất tận, hơi thở họ hòa vào nhau, con tim vỡ òa trong niềm hạnh phúc, bàn tay đan kín bàn tay, tất cả nỗi đau như biến mất, tổ chức, những dự án, những nhiệm vụ, những phi vụ thanh trừng ... tất cả, tất cả trôi theo màn mưa vào quên lãng, còn lại trong tâm trí hai người yêu nhau ấy chỉ là dư vị ngọt ngào, nồng ấm nơi đầu lưỡi, tỏa dần trong con tim và khối óc

***

Mưa và nắng là hai thứ hoàn toàn đối lập nhau, tưởng như chúng hoàn toàn tồn tại ở hai thế giới, nhưng đôi khi chúng cũng có thể dung hòa với nhau, tạo nên không gian tuyệt đẹp

- Gin, cầu vồng đâu ? - Sherry chớp mắt

- Đâu có may mắn thế - Gin nhún vai, dịu dàng mỉm cười

Sherry nũng nịu

- Trời đang nắng, tự dưng đổ cơn mưa, không phải sẽ có cầu vòng sao ?

- Chỉ là thỉnh thoảng thôi mà

Thở dài, Sherry lắc lắc đầu, rồi tươi tỉnh

- Gin

- Hử ?

- Cõng em

- Em nặng lắm

- Đi mà, cõng

- Được rồi

Cơn mưa dứt hẳn, ánh nắng nhuộm vàng trên những luống hoa

Dường như có một hình ảnh rất quen, trong công viên vắng, có một chàng trai cõng một cô gái mái tóc màu nâu đỏ, trên đôi môi lấp lánh nụ cười

Bất chợt, Sherry reo lên :

- Gin, cầu vồng kìa ! Cầu vồng

- Chậc, may mắn thế !

Ánh nắng vàng rực rỡ hơn bởi trên môi hai con người yêu nhau kia là những nụ cười bất tận

Cầu vòng bảy sắc như nối hai trái tim lại gần nhau hơn, hai trái tim cùng chung nhịp đập

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro