Chương 3: Đốt lửa

3
Lúc đó, hai người đi sâu vào giữa đảo lục tìm cành khô lá úa, tính toán thực hiện một phương án cầu cứu lâm thời nhóm lửa tạo khói, thu hút sự chú ý của nhân viên tìm kiếm cứu hộ hoặc tàu thuyền đi qua.

Nhìn cây cối rất có quy mô xa xa, đến gần mới phát hiện kỳ thật rất nhỏ. Theo sự kiểm tra trực quan của Shinichi, khả năng không có rừng cây lớn như ở trường tiểu học Teitan. Bên trong bao trùm thảm thực vật đa số là cây nhiệt đới lá rộng, cây bụi lùn, loại thảm thực vật này vốn dĩ cành lá không nhiều lắm, cành khô lá rụng liền càng ít. Hơn nữa trên mặt biển khi có gió thổi, những cành khô lá rụng còn chưa rơi xuống đất đã bị gió biển cuốn đi.

Shinichi ở giữa cây cối um tùm đi một lúc lâu cũng không nhặt đủ củi để nhóm lửa, rơi vào đường cùng cậu chỉ có thể rút con dao quân đội Gin cho ở bên hông ra, chặt một số cành hơi khô của những cây thấp bé.
Mà bên kia Gin đã sớm hơn cậu một bước bắt đầu tay không chiết nhánh cây. Lúc này Gin đang kéo một chiếc lá cọ, trong lòng ngực đã ôm một số lượng lớn nhánh cây xanh xanh vàng vàng. Lá cọ cũng còn xanh, chỉ  có một phần nhỏ bị ánh nắng phơi đến khô vàng lởm chởm.

Chỉ sợ chờ đến lúc nhóm lửa lại gặp rắc rối. Nhìn xem nam nhân bên kia lại nhìn xem phía chính mình, ai cũng chưa nhặt được nhiều nhánh cây khô, Shinichi không khỏi thở dài.

Cắt cành cây một lúc, Shinichi cảm thấy mệt mỏi,cậu dừng tại chỗ nghỉ ngơi. Chuyển động cổ tay đau mỏi, cậu nhìn nam nhân một lúc, cho dù chỉ là trích lá, chiết cành đều hiện lên bản sắc sát thủ ‘nhanh chóng chính xác’, sau đó mở miệng gọi một tiếng, “Này, Gin!”

“Ân?” động tác trên tay Gin không ngừng, quay đầu nhìn cậu một cái.

Shinichi gãi ót, hỏi: “Anh ở trên biển gặp nạn, người của anh mất bao lâu mới  nhận được tin tức tổ chức cứu hộ?”

Gin nói: “Máy bay trực thăng có thiết bị theo dõi, trong vòng một giờ sẽ triển khai tìm kiếm cứu hộ.”

Shinichi gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì thú vị, câu khóe miệng, vui đùa nói: “Anh nói tổ chức bên trong có thể hay không có người mượn lần gặp nạn mất tích này, nhân cơ hội nắm lấy vị trí của anh?”

Gin không chút suy nghĩ liền nói: “Sẽ không.” Ngữ khí chắc chắn, mang theo kiêu ngạo tự phụ.

Khi cậu đôi diện nam nhân, sắc mặt như thường, không có nhiều lời.Chờ Gin vừa quay đầu, liền đối với bóng lưng Gin làm mặt quỷ nhe răng trợn mắt, là bộ dáng không phục lắm lại thực khinh thường.

Không có mắt phía sau lưng,Gin hãy còn lôi kéo lá cây, một bên sắc bén đỉnh mày lại không lộ dấu vết hướng về phía trước khẽ động.

Việc cuối cùng nhóm lửa tạo khói do Shinichi thực hiện, cậu cùng Gin trên người đều không có công cụ có thể trực tiếp nhóm lửa. Trên thực tế, trước khi đi vào bụi rậm để tìm củi lửa, hai người cũng đã thu thập toàn bộ công cụ mà họ có thể tìm thấy. Chịu tác động của cơn bão và trôi nổi trong nước biển thời gian dài, trên người hai người chẳng còn gì trừ bỏ bên người quần áo.

Gin không sao, hắn xuất thân sát thủ, vũ khí là đến chết đều sẽ không rời tay. Cho nên, súng và con dao quân đội cho Shinichi đều còn, nhưng trừ hai thứ đó ra cũng không còn gì khác.

Đối với Shinichi, cậu bị nam nhân mang đến vùng Trung Đông. Điều đó có nghĩa, các công cụ của cậu không được trang bị đầy đủ, chỉ mang theo đai lưng tạo bóng và đồng hồ bắn kim gây mê. Lúc này đai lưng tạo bóng bị nước biển gây sốc, bị hỏng rồi. Mà đồng hồ bắn kim gây mê cũng không thích hợp, bắn không ra kim gây tê còn có làm bị thương thì nguy.

Cũng may đồng hồ bắn kim gây mê còn có thể bật lên, đem nó làm như gương cầu lồi tụ quang nhóm lửa.

Tại thời điểm này, Shinichi như thằn lằn nằm bò ở trên bờ cát. Đồng hồ đã bị tháo từ trên cổ tay xuống cầm trong tay, đối diện đỉnh đầu nắng gắt chói chang, điểm hội tụ ánh sáng  hình thành quầng sáng  trắng chói mắt. Cậu điều chỉnh góc độ theo thời gian, làm quầng sáng thu nhỏ lại, dừng trên đống vụn gỗ mà cậu cùng Gin thật vất vả mới làm ra được. Vụn gỗ này đến từ một khối gỗ trổi dạt trên biển, đã được phơi khô trên bãi cát. Cậu cùng Gin dùng  đá đem nghiền nhỏ, xếp thành một đống tới nhóm lửa.

Quầng sáng đã hội tụ thành một điểm nhỏ như hạt gạo, sáng đến mức làm người ta không thể nhìn thẳng. Theo lý thì đến lúc này lửa cũng nên phát lên tới mới đúng, nhưng mà trời không chiều lòng người, lý luận cùng hiện thực vĩnh viễn chênh lệch khoảng cách xa.

Đừng nói cái gì bắt lửa,trên đống vụn gỗ một chút khói đều tìm không thấy.

Chính ngọ vừa qua khỏi, là lúc mặt trời dữ dội nhất. Ánh sáng mặt trời mãnh liệt đốt nóng  bờ cát, quả thực nóng đến bỏng tay. Shinichi cứ chốc lát lại hoạt động thân thể một chút, tuy nhiên trên người cậu vẫn xuất hiện những vệt đỏ bỏng rát.

Thời gian cứ trôi qua, trán Shinichi đã thấm đẫm mồ hôi, mồ hôi dọc theo gương mặt rơi xuống bờ cát, tạo thành những điểm sâu cạn không đồng nhất lại rất nhanh bị bốc hơi, sau đó biến mất không thấy……

Cau mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm biến hóa của điểm sáng, cậu vô thức mà liếm liếm môi.

Hôm nay thật sự quá nóng, Shinichi âm thầm cười khổ, cảm giác nước dừa cậu uống lúc nãy đều đã chuyển hóa thành mồ hôi.

Cổ áo thắt chặt, cảm giác thân thể chợt nhẹ hẫng, liền bị kéo lên. Mắt thấy sắp đại công cáo thành, hy vọng gần ngay trước mắt, cậu lập tức giãy giụa lên, ngoài miệng bất mãn nói: “Anh làm gì? Mau buông tay!”

Gin theo lời buông lỏng cổ áo cậu ra, lại nắm lấy cánh tay cậu, trực tiếp đem cậu túm khỏi bờ cát. Cùng lúc đó, tay trái Gin cầm súng  mở chốt an toàn, âm thanh vang lên chói tai.

Shinichi nhìn xuống cả người cậu như trong nước vớt ra, cả người đều là mồ hôi. Nghe thấy  âm thanh giòn vang, tinh thần có chút kích động trở tay giữ chặt cánh tay trái của nam nhân nói: “Chờ 10 phút, không được lại đổi cho anh.” Hoàn toàn là ngữ khí thương lượng.

Gin cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu, màu mắt lục đậm mắt đảo qua gương mặt tái nhợt của thiếu niên, trên mặt lấm tấm mồ hôi, môi khô nứt chảy ra tơ máu…… Cuối cùng đối diện đôi mắt  hơi mang lấy lòng lại càng nhiều là quật cường.

“5 phút.”

Một lát, Gin mở miệng nói.  Ngữ khí quyết tuyệt không cho Shinichi cơ hội cò kè mặc cả.

5 phút liền 5 phút đi, Gin có thể chịu thỏa hiệp cũng đã không dễ dàng!

Dựa theo ý của Gin, dùng súng bắn vào đá tạo ra tia lửa đốt cháy vụn gỗ, dùng phương pháp nhóm lửa này tính khả thi không thể nghi ngờ, nhưng cậu không tán đồng. Phải biết rằng khẩu súng kia của Gin là phòng tuyến bảo mệnh cuối cùng trước khi đội cứu hộ tìm tới. Tuy rằng so sánh với súng, Gin càng là vũ khí có  lực sát thương hơn, nhưng ở người khác hoàn toàn không biết gì về Gin lại người đông thế mạnh, thì một khẩu súng sẽ có lực uy hiếp rõ ràng hơn.

Huống chi, băng đạn số lượng có hạn, mặc dù kỹ thuật bắn súng chuẩn xác như Gin cũng không có khả năng trăm phần trăm một phát súng liền đốt được lửa.

Bất quá, 5 phút thật sự thực ngắn

Thời điểm Gin thả tay ra, Shinichi liền như thằn lằn nằm sấp trên cát.

5 phút, muốn trong thời gian ngắn đem lửa đốt lên, nói thực trong lòng cậu không nắm chắc. Rốt cuộc, trước đó cậu đã trên mặt cát bò cũng gần một giờ, lại trước sau không có thể đốt được lửa……

Nhưng mà, có lẽ kỳ tích là phải chờ tới thời khắc cuối cùng mới xuất hiện chứng tỏ muốn đạt được là không dễ.

Đang lúc Shinichi tính từ bỏ đổi cho nam nhân,vụn gỗ lâu không thấy bất luận cái gì phản ứng lại đột nhiên bốc lên khói trắng cùng với một ngọn lửa, giống ánh sáng hy vọng chiếu sáng gương mặt đầy mồ hôi cửa thiếu niên.

“Được rồi!” Shinichi hét lên vui sướng, người giống như là lò xo, nhảy  lên cao. Vừa rồi chỉ lo nhóm lửa cậu còn không có cảm thấy gì, trước mắt lửa phát lên tới, căng chặt thần kinh buông lỏng mới phát hiện bờ cát dưới chân, bị lửa đốt nóng càng thêm nóng.

Gin đi đến trước mặt thiếu niên đang nhảy, duỗi tay ôm lấy hông cậu, đem thiếu niên ánh mắt lóe sáng ôm lên.

Thân thể đột nhiên nhẹ hẫng khiến Shinichi giật mình, hai chân theo bản năng vòng lấy vòng eo rắn chắc của Gin. Nét cười trên mặt đọng lại, thực nhanh lại nở nụ cười. Từ trên mà nhìn xuống nam nhân, loại cơ hội này bình thường không nhiều lắm.  Đôi mắt màu xanh biển hiện lên tia giảo hoạt, một tay khoác trên vai Gin vòng qua cổ, một tay giữ cằm nam nhân, ngả ngớn nâng lên. Sau đó cúi đầu, trao cho Gin một nụ hôn môi. Rời môi, Shinichi vẻ mặt ý cười không giảm, lông mày khẽ động, khiêu khích nhìn Gin liếc mắt một cái, liền tính toán từ trên người Gin nhảy xuống.

Nhưng mà lửa là do cậu đốt, xong liền muốn chạy, Gin cho tới bây giờ đều không phải người tốt lại làm sao dễ dàng cho cậu thực hiện được ý đồ.

Vòng tay ôm lấy hai chân thiếu niên, để cậu ngồi trên cánh tay giống như một đứa trẻ, tay còn lại chặt chẽ chế trụ ót của thiếu niên, ấn xuống. Mang theo nhàn nhạt hương bạc hà lạnh nhạt môi mỏng hôn lên, không cho thiếu niên một có chút đường lui mà một ngụm hàm cắn môi dưới.

“Ngô…… lửa, lửa sắp tắt, anh…… Ngô ân, mau thả tôi ra!” Đôi tay chống trên ngực Gin đột nhiên phát lực, cuối cùng đem khoảng cách hai người kéo ra một chút. Bởi vì dùng sức quá mãnh, chỉ ngồi trên một  cánh tay nam nhân, Shinichi nửa người trên không tự chủ chao đảo.

Từ trên người Gin nhảy xuống, Shinichi lập tức giơ tay lau khóe miệng, ở trong lòng thầm mắng nam nhân một câu cầm thú, sau đó liền ngồi xổm xuống, vây quanh đống lửa thật vất vả đốt lên, thật cẩn thận mà chiếu cố.

Gin nhìn chăm chú vào bóng dáng bận rộn của thiếu niên, đôi mắt màu lục đậm bất giác ám ám, nhưng không phải hoàn toàn xuất phát từ ham muốn, ẩn ẩn có nhè nhẹ không dễ bị người phát hiện bất đắc dĩ cùng cưng chiều hỗn loạn……

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro