Chap 1

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.
XIN ĐỪNG MANG ĐI NƠI KHÁC NGOÀI ĐÂY.


___________________________________

  “Thức dậy!”

  “Hmm ...?” Ninja tóc nâu ngái ngủ thì thầm, cố gắng ngăn chặn mọi tiếng ồn bằng cách rúch mình sâu hơn vào tấm nệm.

  “Dậy đi Zen-chan!” Người đó gọi to hơn với giọng ra lệnh.

  Zen-chan? Tất cả người hầu trong nhà đều phải gọi anh là Zenzou-sama. Những người duy nhất gọi anh là Zen-chan là bà hàng xóm già và…

  “Zen-chan, mẹ sẽ vứt hết tạp chí Jump của con nếu con không thức dậy.”

  “KHÔNG! Đừng vứt Jump của con!” Ngay lập tức anh bật dậy khỏi nệm và di chuyển đến trước tập tạp chí với tốc độ thượng thừa. Từ khóe mắt hé mở ẩn dưới mái tóc xù che mất nửa khuôn mặt, anh nhìn thấy một người quen đã lâu không gặp: mẹ anh, Koyuki.

  “Thật là, con không thay đổi chút nào.” Mẹ của Zenzou thở dài bất đắc dĩ.

  Bà đã sống tách biệt với cha của Zenzou và anh kể từ khi Zenzou còn quá nhỏ để hiểu bất cứ điều gì. Thỉnh thoảng, bà vẫn đến thăm con trai mình với một món đồ chơi nhân vật manga hoặc phiên bản màu bộ truyện tranh yêu thích của anh. Bà lắng nghe anh cả ngày về bộ truyện tranh mà anh đang theo dõi, nhân vật mà anh ngưỡng mộ nhất, những thứ mà người cha ninja của anh coi là nhàm chán và trẻ con.

  “Mẹ! Đã lâu không gặp. Mẹ khỏe không?” Zenzou vui mừng chào đón mẹ mình bằng một cái ôm ấm áp, cái ôm mà anh chưa từng trao cho ai khác.

  “Chà, mẹ vẫn ổn. Mẹ đã tìm được cho mình một người đàn ông và bọn mẹ đang sống hạnh phúc bên nhau. Ông ấy có một số công việc ở nước ngoài cần giải quyết trong tháng tới, vì vậy mẹ nghĩ mình nên tới kiểm tra bảo bối của mình.” Bà dường như cố ý nhấn mạnh vào từ “bảo bối” để trêu chọc Zenzou.

  “Con không còn là một đứa bé nữa mẹ.” Đúng như bà nghĩ, Zenzou rất dễ bị xù lông bởi lời nói này.

  “Vậy, con thế nào rồi, Zen-chan?”

  “Có một bộ truyện tranh mới này rất thú vị trên Jump gần đây. Nó tên là…”

  “Zen-chan, mẹ không hỏi về tạp chí Jump của con. Ý mẹ là, cuộc sống của con thế nào? Con đã có bạn gái chưa?”

  Zenzou hơi khó chịu với câu hỏi của bà vì anh biết câu trả lời của mình sẽ chỉ làm bà lo lắng. Anh có thể nói gì đây về cuộc sống của một sát thủ bên cạnh là đầy hận thù, máu cùng chết chóc? Và câu hỏi thứ hai. Liệu cô gái nào có thể chấp nhận bạn trai của mình là một kẻ giết người vì tiền?

  Mặc dù vậy, sự im lặng đã trả lời tất cả. Anh không cần phải nói lời nào để mẹ anh hiểu rằng cuộc sống rất khó khăn và tàn nhẫn trong thời đại này, đặc biệt là đối với một người theo nghề sát thủ như anh.

  “Zen-chan, con biết rằng mẹ yêu con và mong mọi điều tốt nhất cho con. Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc, kết hôn với một cô gái, có con và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.”

  Lời nói của bà khiến anh vô cùng cảm động. Anh biết. Anh cũng muốn một cuộc sống bình thường. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã được ông già nhà mình đưa vào học viện ninja mà không hề hiểu trở thành ninja nghĩa là gì. Tất cả những gì anh ý thức được là anh phải học và phải giỏi nó. Anh chưa bao giờ biết đến những kiếp người khác.

  “Thực ra, con cũng có một người để quan tâm.”

  “Vậy sao?” Khuôn mặt của Koyuki rạng rỡ đến mức cả căn phòng như bừng sáng.

  “Đây, con có một bức ảnh của cô ấy. Hãy nhìn xem.” Anh lấy bức ảnh từ tủ quần áo và ném nó cho mẹ.

  “Nhưng đây là…” Koyuki ngập ngừng khi nhìn thấy bức ảnh.

  “Khuôn mặt của cô ấy không phải là rất đặc biệt sao? Mẹ hãy nhìn những chiếc răng đó đi. Nó đen và độc nhất vô nhị, đúng không. Mẹ không biết, mỗi khi cô ấy mở miệng ...” Anh hào hứng miêu tả về một hostess mà anh đã gặp hôm trước tại Câu lạc bộ “Cô gái xấu xí” của Hinowa.

  “Zen-chan, mẹ phải nói với con điều này. Khi con yêu ai đó, đó là tâm hồn của họ mà con yêu. Nếu con thực sự yêu cô ấy, đó phải là con yêu chính tâm hồn của cô ấy, không phải hàm răng hay khuôn mặt, hay bất kỳ thứ ngoại hình khác. Nhân tiện, làm sao con có thể yêu những chiếc răng đó, đồ ngốc này?” Câu cuối cùng hoàn toàn không khớp với những gì bà đã nói trước đó.

  “Thư giãn đi mẹ. Chúng con chỉ mới gặp nhau một lần. Con sẽ có nhiều thời gian để làm quen với cô ấy.”

  “Ý mẹ là con cũng nên xem xét những cô gái xinh đẹp, hoặc những cô gái trung bình chứ không nên toàn những cô gái xấu xí.”

  Rõ ràng là mẹ cũng rất chú ý đến ngoại hình, mẹ nhé! – Zenzou nghĩ thầm.

  Ding Dong!

  “Zenzou, là tôi, Sacchan!” Ayame ngay lập tức xuất hiện ngoài cổng. Đây có lẽ là thói quen của một ninja. Ninja ghét những điều bất ngờ vì họ luôn gặp phải những điều bất ngờ.

  “Sacchan? Cô ấy có phải là người bạn cùng lớp với mái tóc màu oải hương xinh đẹp của con hồi đó không?” Koyuki nói với vẻ háo hức.

  “Ừ, là cô ấy.”

  “Hai con đang hẹn hò à? Trời ạ, mẹ thật hạnh phúc cho hai con.” Koyuki bắt tay con trai mình và má bà hơi ửng hồng vì phấn khích.

  “Không, chúng con đang ...”

  “Zenzou, anh đang ở đâu, ninja trĩ?” Ayame hét qua cổng.

  “Ôi chao, cô ấy còn biết cả về căn bệnh trĩ của con? Các con hẳn là thân lắm.” Koyuki nói. Vâng, tất nhiên là cô ta phải biết. Nhờ công lao của ai mà con có được nó chứ! – Zenzou lầm bầm khi đi về phía cổng.

  Anh mở cánh cửa nhỏ để chắc chắn rằng chính Ayame đang đứng đấy chứ không phải kẻ mạo danh nào đó đang cố bắt chước giọng nói của cô. Sau đó, anh mở cửa. Cô vẫn mặc bộ kimono thường ngày và đội chiếc mũ rơm che nửa khuôn mặt, nhưng mái tóc màu oải hương đặc trưng luôn là thứ đầu tiên anh nhìn thấy và ngay lập tức anh biết đó là cô.

  “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Vẻ mặt nghiêm nghị khiến Zenzou lo lắng khi cô ngước nhìn anh.

  “Rõ ràng. Dù sao thì cô cũng sẽ không đến tận nhà tôi.”

  “Sacchan! Đã lâu không gặp cháu yêu.” Koyuki nhiệt tình bắt tay Ayame.

  Tại sao mẹ lại thân thiện với Sarutobi đến vậy?

  “Hattori-san! Cô vẫn nhớ cháu ạ?” Ayame đáp lại với sự nhiệt tình không kém.

  “Tất nhiên rồi, cháu yêu. Cháu là một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Lão già không có gì ngoài lời khen dành cho cháu.”

  “Thật tuyệt khi nghe vậy! Cô thế nào rồi?”

  Cuộc trò chuyện sau đó toàn là giữa Ayame và Koyuki, khiến Ayame quên mất mục đích đến đây của mình.

  “Oi! Cô đến đây để nói chuyện với tôi hay với mẹ tôi?” Zenzou cuối cùng cũng phải cắt ngang khi cuộc trò chuyện bắt đầu liên quan tới chủ đề bệnh trĩ của anh.

  “Ồ, đúng vậy. Cháu sẽ nói chuyện với cô sau, Hattori-san.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro