Chap 4

  Ayame tỉnh dậy sau khi nghe thấy một tiếng hét lớn từ tầng dưới.

  "Oái, đau quá, biết không." Một giọng nói quen thuộc mà cô không nghĩ tới sẽ được nghe vào buổi sáng.

  Gin-san! Nhất định là anh ấy! Ayame chạy thẳng đến phòng khách và mở cửa, thấy quả đầu bạc chói mắt đang nằm sấp trên sàn, trong khi hai thành viên Yorozuya khác ngồi bên cạnh, và Zenzou phía sau.

  "Gin-san!" Ayame sung sướng nhảy đến ôm Gintoki, nhưng ai ngờ lại bẻ lái tới chồng tạp chí Jump mà Zenzou đặt ở góc phòng vì cô không có thời gian để đeo kính vào buổi sáng. Đống sách rơi xuống và các tạp chí ở khắp nơi.

  "Này, tôi vừa mới sắp xếp lại thôi. Cô làm rối tung cả lên rồi." Zenzou mắng.

  "Em biết rồi, chắc là anh nhớ em rất nhiều, đúng không Gin-san? Em xin lỗi vì hôm qua em đã không ở nhà anh, lẽ ra em nên nói với anh ... Á!" Ayame vẫn chưa thể phân biệt được đâu là Gintoki, đâu là chồng tạp chí, và không đợi nói hết câu, Gintoki đã ném bộ dụng cụ sơ cứu ngay bên cạnh vào cằm cô.

  "Đồ heo nái, cô có biết ai đã gây ra chuyện này không?" Gintoki tức giận chỉ tay về phía lưng của mình, nơi được bao phủ bởi các miếng dán và bông y tế.

  "Gây ra cái gì? Em không nhìn thấy gì cả." Ayame vẫn ôm cằm nói.

  "Dừng lại, Gin-san. Chúng ta đã đột nhập vào phòng của cô ấy. Chúng ta nên xin lỗi trước." Shinpachi nói.

  "Nhưng ngay từ đầu nó không phải phòng của cô ta. Đó là phòng của tên ninja bệnh trĩ ngu ngốc kia." Gintoki nói, chỉ về phía Zenzou.

  "Sarutobi đang ở trong nhà tôi một thời gian. Cô ta ..."

  Ayame ngay lập tức nhét bông từ bộ dụng cụ khẩn cấp vào miệng Zenzou để khiến anh câm miệng.

  "Đây là công việc. Không có gì giữa chúng em. Chúng em hoàn toàn là đồng nghiệp và em chắc chắn không làm điều này như em đã làm với anh. Tin em đi, Gin-san." Ayame nhanh chóng giải thích cho Gintoki.

  "Cô đã làm trò gì với tôi cơ chứ? Chúng ta chẳng làm gì cả. Đừng có bịa chuyện một mình, đồ heo nái!" Gintoki mắng.

  "Dù sao đi nữa, ngươi không có quyền phàn nàn. Ngươi đã cố gắng lẻn vào phòng ta để lấy trộm tạp chí Jump. Không thể tha thứ được!" Zenzou bắt đầu bẻ khớp ngón tay.

  "Ta không lấy trộm. Ta cho ngươi đọc trước. Ngươi hứa sau 2 ngày sẽ đưa cho ta và hôm qua là hạn chót. Ta đến để lấy lại những gì là của ta."

  "Này, ai đó có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?" Ayame vẫn còn bối rối về lý do Gintoki bị thương.

  "Ý chị là, chị không nhớ gì sao, Sacchan-san?" Shinpachi hỏi.

  Ayame lắc đầu.

  "Đêm qua, tên trộm lươn lẹo Gin-san đã bắt bọn em lẻn vào nhà Zenzou-san để lấy trộm tạp chí Jump." Shinpachi bắt đầu câu chuyện.

  "Tại sao mày lại biến anh thành nhân vật phản diện của câu chuyện hả, Patsuan?" Gintoki cắt ngang.

  "Sau đó, lúc chúng em vào phòng của Zenzou-san, chị đột nhiên đứng dậy khỏi giường và tấn công chúng em bằng kunai của chị."

  "Ha, phục vụ ngươi thôi." Zenzou gật đầu với một nụ cười tự phụ.

  "Rồi, trước khi chúng em có thời gian đến cầu thang, chị đã ném một thanh kunai thẳng vào lưng Gin-san và vâng, đó là kết thúc câu chuyện."

  "Chú không thể làm cho câu chuyện ngắn hơn à? Tại sao chú không kể chỉ bằng một câu đơn giản 'chị đã tấn công tấm lưng trời ban của Gin-san trong giấc ngủ của chị?' " Gintoki nói với vẻ khó chịu.

  "Tôi đã làm tất cả những điều kia? Nhưng tôi không nhớ gì cả." Ayame ôm má bằng cả hai tay.

  "Ừ, thật thuận tiện cho cô để nói vậy phải không?" Gintoki càu nhàu.

  "Em thực sự không nhớ. Làm thế nào em có thể tấn công anh chứ, Gin-san?"

  "Thực ra điều đó hoàn toàn hiểu được, bởi cô đã từng nhắm vào điểm yếu của tôi nhiều lần." Zenzou nhận xét, và được tặng kèm một ánh mắt "chế độ sát thủ" từ Ayame. Anh quyết định giữ im lặng vì anh không muốn bất cứ thứ gì cắm trên mông của mình.

  "Điều này thật kinh khủng. Em phải lấy thân đền tội cho hành vi không ý thức của mình. Gin-san, cởi quần ra. Em sẽ chăm sóc vết thương cho anh." Ayame nói một cách trắng trợn.

  "Này, Kagura-chan ở đây vẫn còn nhỏ mà. Chúng ta không thể để em ấy nhìn thấy những thứ bẩn thỉu như vậy." Shinpachi nói.

  "Cái gì bẩn thỉu? Mày nghĩ cái mông của anh làm bằng gì?" Gintoki càu nhàu.

  "Không sao đâu. Em đã nhìn thấy Pappy không mặc quần một lần. Đó là khi ông ấy chiến đấu với Amanto đang thổi lửa và bị cháy toàn bộ quần." Kagura hào hứng nhớ lại sự việc và phá lên cười.

  "Thấy chưa? Kagura-chan ổn với nó. Còn phản đối nào khác không?" Ayame nói và nhìn những người khác, một cái nhìn chết chóc. Mọi người đều hiểu tín hiệu kia, liền im lặng. "Thế là đã quyết định rồi. Cởi quần ra nào." Ayame quay sang Gintoki với một nụ cười dần mất đi nhân tính.

  "Cút đi, đồ heo nái! Tôi phản đối. Đây là cơ thể của tôi. Tôi có quyền phản đối." Gintoki la lên và đá vào cằm Ayame một lần nữa.

  "Tất cả những thứ ...... này là gì?" Giọng ai đó vang lên từ ngoài phòng, sau đó cánh cửa trượt bị đẩy sang một bên. Sau cánh cửa mẹ của Zenzou, Koyuki xuất hiện. Bà tỏa ra khí tức rất đáng sợ giống như Otae.

  "Cháu vừa đánh Sacchan?" Koyuki nói, trừng mắt nhìn Gintoki.

  "A, không ... Ý tôi là, phải ... Nhưng nó vô hại. Ý tôi là, cô ta trông hoàn toàn ổn, phải không?" Gintoki bắt đầu đổ mồ hôi và lùi lại khỏi Koyuki. "Sacchan, cô hoàn toàn ổn, phải không?" Anh bắt đầu an ủi Ayame và xoa vai cô.

  "Ow, em nghĩ là em đã cắn môi hay gì đó. Em có thể nếm được mùi máu trong miệng." Ayame nhăn nhó, cố gắng đẩy Gintoki vào một góc.

  "Tôi đi lấy nước cho cô." Zenzou chuồn lẹ, không muốn cùng một hội đắm thuyền với đám samurai.

  "Em đã nói với anh rồi, Gin-san, anh không được phép đánh con gái." Shinpachi cũng góp vui cùng.

  "Gin-chan xấu!" Kagura đi theo mọi người.

  "Tại sao hai người lại đứng về phía họ? Em phải bảo vệ Gin-san yêu quý của mình. Em muốn người phụ nữ bạo dâm này giết anh?" Gintoki đổ mồ hôi.

  "Kagura-chan, anh nghĩ Gin-san có thể tự mình đi bộ về nhà. Công việc của chúng ta ở đây đã xong." Shinpachi đã đi tới cổng khi cậu nói câu này.

  "Đúng vậy, Shinpachi. Dù sao thì em cũng cần xem chương trình thể dục buổi sáng." Kagura cũng ở trước cổng với Shinpachi.

  "Em bỏ anh ở đây? Này! Shinpachi! Kagura! Giúp anh với!" Gintoki bất lực.

  Khi Gintoki bị Koyuki đá ra khỏi nhà, Ayame không can ngăn mà chỉ đứng đó với ánh mắt xa xăm.

  "Chuyện gì vậy?" Zenzou hỏi.

  "Tôi đã tấn công Gin-san. Tôi không thể tin rằng mình đã làm điều kia."

  "Chà, cô đã bảo vệ Jump của tôi." Zenzou nói đùa.

  "Đây không phải là về Jump của anh." Ayame nhìn Zenzou bằng nửa con mắt. "Tôi chắc hẳn đã cảm nhận thấy thứ gì đó tối qua. Nếu chỉ là Gin-san và những người khác, tôi đã không tấn công anh ấy chút nào."

  Khả năng cảm nhận nguy hiểm của Ayame luôn rất nhạy bén, Zenzou phải thừa nhận điều này. Nó là một trong những đặc điểm có thể khắc phục thị lực kém của cô.

  "Tên chất độc mà hắn ta luôn dùng để ám sát mục tiêu của mình là gì? Bya ...?" Zenzou nói.

  "Byakumo, hay Nhện trắng." Ayame đáp. "Anh còn giữ sách giáo khoa của chúng ta không, Nghệ thuật Ninja?"

  Zenzou dừng lại một lúc để nhớ lại nơi anh đã cất cuốn sách.

  "Thật may mắn cho chúng ta rằng tôi không có thói quen vứt sách đi, vì tôi sợ, bản thân có thể vô tình vứt cả manga của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro