Chap 5
Zenzou dẫn Ayame tới một chiếc tủ nhỏ đặt sau vườn nhà. Chiếc tủ hoen gỉ và cũ kỹ, trông như đã ngàn năm không ai động vào. Zenzou tra chìa khóa vào ổ, mở nó ra, dùng một cánh tay bịt mũi.
"Quào!" Ayame hắt hơi khi cánh cửa được mở ra.
"Xin lỗi về điều đó. Không ai đã sử dụng nó trong hơn 5 năm."
Bên trong tủ, các chồng tạp chí Jump được đặt cạnh nhau, từng cột một. Ayame phải thừa nhận, Zenzou khá ngăn nắp đối với một chàng trai. Nếu cô có nhiều tạp chí đến vậy, cô sẽ không thể giữ cho ngôi nhà của mình gọn gàng như thế.
"Giờ thì sao?" Ayame hỏi sau một lúc lâu.
"Chúng ta phải dọn các tạp chí Jump của tôi và tìm cuốn sách đó. Giúp tôi với." Zenzou nói và nâng một chồng tạp chí Jump lên một cách cẩn thận, không muốn làm hỏng sự ngăn nắp hoàn hảo này.
Ayame đỡ lấy và đặt nó ra ngoài. Zenzou chuyển cho cô một chồng nữa. Cô tiếp tục, hết lần này đến lần khác. Sau khi chồng thứ năm, Ayame dừng lại.
"Này Zenzou, tránh ra!" Ayame nói và bước vào tủ. Cô dùng hai tay kéo chồng cao nhất xuống, thu gọn nó thành một đống hỗn độn.
"Cô làm cái quái gì đây?" Zenzou thở hổn hển. "Không! Tạp chí Jump của tôi!"
"Chúng ta sẽ sắp xếp lại sau. Anh định mất cả đêm để tìm cuốn sách kia?" Ayame vừa nói vừa bới đống tạp chí theo đúng nghĩa đen, khiến nó thực sự biến thành đống đồng nát.
"Ừ đúng, tôi đã nói vậy, nhưng cuối cùng cô sẽ là người sắp xếp lại, phải không?" Zenzou vò mái tóc như cây lau nhà của mình.
"A, thấy rồi!" Ayame chỉ vào một cuốn sách đen nằm sâu bên dưới một chồng sách manga. Cô nhanh chóng rút cuốn sách ra. Chồng sách bị mất cân bằng, ngay lập tức đổ ập xuống người Zenzou.
"Cứu, Sarutobi! Tôi bị kẹt rồi!" Zenzou kêu, nhưng Ayame giả vờ xem sách, phớt lờ anh.
"Chương độc dược ... À, chất độc Byakumo đây rồi. Nó là một trong những chất độc gây chết người nhất, nhưng cũng là hiếm nhất. Nó được sử dụng chủ yếu bởi các ninja sống gần vùng núi Hakone. Nó được chiết xuất từ nọc độc của Nhện trắng (nên có tên là nhện trắng), được cho là có thể giết một người với một liều lượng rất nhỏ. Chất độc sẽ tấn công não của nạn nhân và tùy thuộc vào nơi nó được tiêm, sẽ dẫn đến thời điểm tử vong. Nếu bị tiêm vào tay chân, nạn nhân có thể chết sau 2 ngày. Nếu ở thân thì 1 ngày. Nếu ở cột sống thì 1 giờ."
"Có thuốc giải cho nó không?" Zenzou hỏi, vẫn cố gắng thoát ra khỏi đống sách manga.
"May mắn thay, có. Nhưng, vấn đề là, để tạo ra loại thuốc giải độc này, chúng tôi cần một thành phần quý hiếm gọi là rêu Sentai. Nó được chiết xuất từ một loại rêu chỉ mọc vào mùa đông."
"Rêu Sentai?"
Ayame gật đầu. "Đúng, rêu Sentai chỉ được sử dụng để giải độc một số loại chất độc hiếm, vì thế không có cách nào có thể mua nó ở bất cứ đâu. Anh phải tự mình thu hoạch và chiết xuất."
"Vậy thì tôi đoán chúng ta thực may mắn vì ông già của tôi điều hành một học viện ninja. Ông thường bắt tôi thu hoạch rất nhiều, đề phòng khi chúng tôi cần. Tôi chắc rằng vẫn còn một ít trong kho."
"Thuốc giải hay chỉ là rêu?" Ayame nhướng mày hỏi. Hiểu rõ Zenzou, có lẽ anh ta quá lười cho việc khai thác và để nguyên rêu khô.
"Rêu. Đừng tưởng rằng chúng ta còn sót lại thuốc giải."
Ayame thở dài với vẻ bực tức. "Tôi biết điều đó. Những lúc như này, tôi nhớ sensei vô cùng. Thầy ấy luôn đi trước mọi người ba bước."
Zenzou mỉm cười. Anh cũng nhớ tính cách thận trọng của cha mình, cũng như anh ghét phải thừa nhận điều này. Anh hay chửi thề và chửi thề mỗi khi được giao nhiệm vụ. Đây là một nhiệm vụ thường nhật nhưng khó khăn. Rêu chỉ mọc vào mùa đông nên anh phải chạy ngoài trời lạnh giá để tìm kiếm nó. Ngoài ra, không có cách nào để phân biệt nó với rêu bình thường trừ khi anh chạm vào, khiến nó trở nên cứng hơn nhiều so với vốn dĩ.
"Hãy dừng lại ở đây và đi lấy thành phần kia. Hy vọng rằng chúng ta vẫn có đủ để chế được một loại thuốc giải độc."
Zenzou chỉ vào đống manga trên người mình, như một tín hiệu cầu cứu.
"Tôi tưởng giấc mơ của anh là được chôn vùi trong shounen manga." Ayame nói, cố gắng kéo Zenzou ra khỏi đống sách.
"Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi! Cô đang xé toạc cánh tay của tôi đấy!"
"Xong, cuối cùng, một loại thuốc giải độc." Ayame nâng chiếc lọ nhỏ chứa chất lỏng màu xanh lá cây lên dưới ánh đèn, như để tận hưởng khoảnh khắc này. Zenzou không thể ngắt hứng cô. Họ đã dành hàng giờ để đọc lại hướng dẫn về cách chiết xuất thành phần (điều mà Zenzou không bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm sau tốt nghiệp học viện), gọi cho Wakikaoru về các mẹo để phục hồi rêu bởi Zenzou đã bỏ mặc chúng khô héo (cộng thêm không ngừng giải thích cho cô ta tại sao cả hai đều mặc đồ ngủ trong nhà của Zenzou).
"Bấy nhiêu thuốc giải độc đây chỉ đủ cho một người. Thật không may, chúng ta đã hết rêu có thể sử dụng được." Ayame nói, khoanh tay dựa vào tủ bếp, nhìn đống rêu mà ngay cả Wakikaoru cũng nói là chẳng thể dùng nữa. "Anh luôn phàn nàn rằng phải ra ngoài trời lạnh cóng và chạm vào đám rêu kinh tởm. Nhưng hãy nhìn xem công sức của anh đã trở nên lãng phí như thế nào".
"Vâng, tôi biết." Zenzou nói, nhìn xuống sàn. Một phần Ayame thấy chút áy náy vì đã khiển trách anh khi cô thấy anh như vậy. Anh chắc cũng đang tự trách mình.
"Chà, không phải tất cả. Ít nhất chúng ta vẫn có một loại thuốc giải độc." Ayame lại nâng lọ lên và mỉm cười với anh. Nụ cười của cô tự hào và hãnh diện, thật giống lúc cô đạt điểm cao đầu tiên trong lớp hay lúc cô được nhận vào Oniwabanshuu. Cô hiếm khi nở nụ cười này, nhưng bất cứ khi nào anh nhìn nó, Zenzou lại thấy mình quay đi chỗ khác và đỏ mặt.
"Chà, chúng ta hãy cẩn thận, cố gắng không để bị giết bởi hắn ta." Zenzou nói, vẫn ngó ra chỗ khác.
Ayame cất cái lọ vào túi, ngáp dài. Đó là dấu hiệu của họ để bắt đầu dọn dẹp và nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro