Chap 7
Ayame tỉnh dậy vào nửa đêm, mồ hôi nhễ nhại. Chỉ một thứ khiến cô giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ: nguy hiểm. Cô nhắm mắt lại để tập trung.
Hai trong số chúng… Ayame có thể cảm thấy sự hiện diện của hai sát thủ gần nhà.
Cô lặng lẽ mở cửa và đi xuống cầu thang để tìm Zenzou. Trước khi cô có thể vào phòng khách, ai đó đã bịt miệng cô và kéo cô lại.
“Suỵt! Là tôi, Zenzou.” Anh thì thầm vào tai cô trước khi cô có thể dùng kunai cắt cổ anh.
“Tôi cảm thấy sự hiện diện ...”
“Tôi biết.” Anh cắt ngang câu nói để cô im lặng. “Phòng khách có bẫy. Chúng sẽ phục kích chúng ta trong phòng khách.” Zenzou nói với vẻ mặt nghiêm túc và một thanh kunai đã sẵn sàng trên tay.
“Cái gì? Chúng đã ...” Ayame gần như thốt lên trong tiếng thì thầm nhưng Zenzou che miệng lại.
“Chúng đang ở ngoài vườn, ngay bên ngoài phòng khách. Chúng đợi chúng ta vào phòng và tấn công. Hãy ra ngoài bằng cửa sau. Cố gắng giấu khí tức của mình.” Zenzou chỉ về phía nhà bếp. Ayame nghĩ rằng cô nên chăm sóc các sát thủ ninja trước và làm theo chỉ dẫn của anh.
Zenzou và Ayame lặng lẽ di chuyển xuống bếp, giống như một con mèo. Hoàn toàn không có âm thanh nào, ngay cả khi Zenzou mở khóa cửa sau. Trước khi mở cửa, anh ra dấu cho Ayame đi ra vườn. Họ đã trở nên rất thông thạo ngôn ngữ ký hiệu ninja mà họ không cần phải nói chuyện để giao tiếp.
Chỉ trong nháy mắt, họ đã di chuyển đến khu vườn. Hai tên sát thủ vẫn đang mai phục bên ngoài phòng khách đột nhiên cảm thấy cổ họng bị kim loại lạnh lẽo đè lên. Cả Zenzou và Ayame đều bắt được hai tên sát thủ cùng một lúc. Không ai trong số chúng có thời gian để phản ứng.
“Làm thế nào mà ngươi ...” Một trong số chúng cố gắng nói trước khi bị cắt thanh âm.
“Công việc tốt đẹp.” Ayame giơ ngón tay cái lên cho Zenzou. Zenzou không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào hai sát thủ với một chút giễu cợt.
“Chúng đặt bẫy trong nhà từ khi nào vậy? Chúng ta thực sự ở đây 24/7.” Ayame hỏi.
“Tôi không biết. Có lẽ nhiều nhất là khi chúng ta ở nhà kho chiều nay.” Zenzou vừa nói vừa dùng khăn tay lau vết máu trên thanh kunai.
“Tại sao chúng ta không thể cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào?”
“Có lẽ vì nhà kho quá xa. Mặc dù là một phần của nhà tôi, nhưng nó nằm ở phía bên kia của khu nhà. Chúng ta phải mất 15 phút đi bộ qua đó.”
“Vấn đề đầu tiên của thế giới, hả? Sống trong một khu nhà lớn cho đến mức anh thậm chí không thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ thù.” Ayame chế giễu. “Nếu cha anh còn sống, ông ấy sẽ bắt chúng ta chạy 30 vòng quanh khu nhà vì sự ngu ngốc này.”
“Ừ, có lẽ ông già sẽ làm vậy.” Zenzou nhếch mép.
“Ôi không!” Zenzou kêu lên khi cảm thấy có khí tức đang bước vào phòng khách. Đó là Koyuki. “Mẹ!”
Ayame đã ở cửa sau khi cô nghe thấy tiếng gọi của Zenzou và đồng thời, nhìn thấy một bóng người mặc yukata đang trượt cửa vào, cô lập tức biết mình phải làm gì.
“KHÔNG! Đừng vào!” Cô hét về phía Koyuki, và nghe thấy âm thanh như một cái bẫy được kích hoạt. Theo bản năng, cô lao tới đẩy Koyuki ra khỏi khu vực nguy hiểm. Tất cả những gì cô có thể cảm nhận sau đó là tiếng sập lớn và toàn bộ sàn phòng khách đang rung chuyển. Cô quay lại, nhìn thấy một tảng đá lớn ngay bên cạnh. Nếu không có cô, Koyuki đã bị đè bẹp dưới tảng đá đó.
“Ôi trời…” Koyuki kinh hãi chỉ thốt lên vài từ.
Trước khi Ayame có thể đứng dậy, cô đã nhìn thấy một số phản chiếu ánh sáng kim loại ngay trên đầu mình. Cô chỉ có đủ thời gian để rút một thanh kunai trong túi ra. Nhờ sự nhanh nhẹn của bản thân và sự giúp đỡ của Zenzou, cô đã đánh bật được tất cả chúng.
“Cô ổn chứ, Hattori-san?” Ayame hỏi.
Koyuki gật đầu, ánh mắt đầy sợ hãi và bối rối. “Cảm ơn, Sacchan ...”
Đột nhiên, Ayame cảm thấy một luồng khí khủng khiếp từ bên ngoài phòng khách, một luồng khí nguy hiểm hơn nhiều so với bất kỳ đối thủ nào cô từng gặp.
“Murakami…” Ayame nhỏ giọng và Zenzou gật đầu.
“Hattori-san…” Koyuki nghe thấy tiếng thì thầm từ nữ ninja. “Hành lang bên ngoài đầy bẫy. Hãy chạy lên lầu vào phòng Zenzou và khóa cửa lại.” Ayame nói.
Koyuki lo lắng nhìn chằm chằm vào hành lang dẫn đến cửa chính. Nó trông vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng Ayame nói rằng nó chứa đầy bẫy? Cô đã nghe nói về bẫy ninja trước đây nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ được giấu kỹ đến vậy. Vẫn còn đang bối rối không biết Ayame lấy manh mối gì để phát hiện ra có bẫy trong hành lang, Koyuki ngây người đứng đó một lúc cho đến khi Ayame đẩy nhẹ người cô. Cô lặng lẽ làm theo chỉ dẫn mà không hỏi thêm.
“Đã lâu không gặp, Hattori, Sarutobi.” Trong ánh trăng mờ ảo và khuôn mặt khuất dưới chiếc mũ rơm, Ayame không thể nhìn rõ những nét của Murakami, nhưng chỉ riêng việc nghe giọng nói với chất giọng đặc biệt đã gợi lại ký ức.
“Ngươi biết đấy, ninja thường không trả thù, nhưng ta có thể hiểu tại sao ngươi phải trải qua mọi khó khăn để quay lại với chúng ta, Murakami.” Zenzou nhếch mép.
“Ngươi tưởng ta đến đây để trả thù?” Murakami cười khúc khích. “Thật đáng buồn khi nhầm lẫn.”
“Ồ? Sau những gì Sarutobi đã làm với ngươi, đó là một kết luận khá hợp lý.” Giọng điệu của Zenzou có chút hài lòng.
“Ngươi lại trở lại Mạc phủ.” Ayame giải thích hoàn toàn từ suy đoán, nhưng làm cho nó có vẻ thuyết phục như thể cô biết đó là sự thật. “Vì toàn bộ Mạc phủ đã thay đổi so với lần trước, đơn vị đội của chúng ta là mối đe dọa duy nhất còn lại.”
“Ồ, có vẻ như Sarutobi bé nhỏ của chúng ta đã khôn ngoan hơn.” Murakami nở một nụ cười nham hiểm, có thể nhìn thấy ngay toàn bộ khuôn mặt của hắn ta tối sầm lại.
“Sarutobi, hãy cẩn thận. Đó là bản sao bóng tối của hắn. Hắn đang ở một nơi khác.” Zenzou cảnh báo.
Ayame lo lắng nắm chặt lấy thanh kunai của mình. Thông thường, cô sẽ dựa vào âm thanh để dò tìm chuyển động của kẻ thù, nhưng với Murakami, gần như không thể sử dụng kỹ thuật tương tự. Hắn thực sự sống đúng với cái tên của mình, Thần chết im lặng.
Một quả bom khói thả từ trên cao xuống. Bóng dáng của Zenzou từ từ mờ đi trong màu khói xám và Ayame có thể cảm giác hai chân mình đang run nhẹ. Dù biết Zenzou vẫn ở đâu đó trong phòng, có lẽ chỉ cách cô vài bước, nhưng việc không thể nhìn thấy anh là điều vô cùng đáng sợ.
Khi bạn đang chiến đấu mà không có thị giác hoặc âm thanh, bạn có thể làm gì?
Ayame chuẩn bị sẵn thanh kunai trong tay và phóng chúng lên trên. Đám khói nhanh chóng bao phủ, nhưng Ayame có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc của thanh kunai găm sâu vào da thịt. Ngay lập tức, cô quăng một sợi dây về phía thanh kunai, xoay người một cách thuần thục lên một thanh gỗ sát trần nhà. Trong tích tắc, mục tiêu của cô đã bị trói (đúng hơn là bị kết dính) trên không. Cô dùng một cây gậy để tấn công hắn, đảm bảo hắn không phải là một bản sao bóng tối.
“Bắt được rồi.” Đôi mắt của Ayame rạng rỡ.
Mây khói từ từ mờ ảo. Zenzou đến gần Ayame, hướng mắt về phía Murakami.
“Làm thế nào cô có thể để phát hiện vị trí của hắn?” Zenzou hỏi.
“Tôi đã tự rải một ít Natto tại vườn của anh. Tên ngốc này đã đi lại với mùi natto trên chân của mình.”
Zenzou trợn mắt. Anh không chắc mình nên ấn tượng với chiến thuật của cô hay khó chịu vì cô coi nhà anh như nhà của mình. “Cảm ơn vì đã biến khu vườn của tôi thành bãi rác.”
“Này, nó có tác dụng!” Cô đẩy vai Zenzou và bất ngờ, anh đang nắm lấy cánh tay cô.
“Sarutobi…” Ayame thấy Zenzou đang nhìn xuống. Trong một thoáng cô nghĩ rằng anh đang giận, nhưng khi nhìn kỹ hơn, ánh mắt anh hiện lên sự sợ hãi. Cô nhìn xuống cánh tay của mình và phát hiện một con nhện trắng đang bám chặt ở khuỷu tay. Ngay lập tức, cô thấy nhói nhẹ và vội vàng gỡ con nhện ra. Tuy nhiên, dường như quá muộn. Vết cắn đã mở miệng.
Chỉ một lúc sau, cơn đau truyền từ cánh tay đến toàn thân, khiến cô quỳ xuống một bên gối.
“Sarutobi!”
Ayame có thể cảm nhận hơi thở của mình bắt đầu khó nhọc. Tay chân cô run rẩy. Giọng nói quan tâm gọi tên cô ấy của Zenzou cũng bắt đầu bị bóp nghẹt. Tác dụng của chất độc nhanh như chớp.
Một loạt kunai khác bay về phía họ. Zenzou nhanh chóng nâng tấm chiếu tatami dưới sàn phòng khách lên để chặn đòn tấn công.
“Cái gì? Bọn chúng từ đâu tới? Hắn trốn rồi?” Ayame nhìn về phía Murakami. Sợi dây đã bị cắt đứt.
“Đó không giống như một vết cắt.” Zenzou nói. “Hắn chắc chắn đã để nhện nhai đứt dây. Tôi đã nghe nói về khả năng của hắn trước đây nhưng được trải nghiệm nó tận mắt ...”
Một quả bom khói khác được ném vào họ phát nổ, khiến Ayame ho dữ dội và khó thở hơn. Zenzou nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.
“Sarutobi ... Tôi đánh lạc hướng hắn. Hãy làm những gì cô phải làm.”
Đó có lẽ là mã hướng dẫn của Zenzou cho “Uống thuốc giải độc”. Anh không thể nói thành lời vì nếu Murakami biết họ có thuốc giải, hắn chắc chắn sẽ tiêm cho Ayame một liều thuốc độc khác. Sau đó anh biến mất trong làn khói.
Ayame chạm vào túi ngực để tìm lọ thuốc. Mất khá nhiều thời gian để tìm ra một lọ nhỏ từ nơi dự trữ lương thực, thuốc men, kính dự phòng, kunai, những thứ cô thường mang theo khi làm nhiệm vụ.
Cuối cùng, cô cũng cảm nhận được một vật thể hình bầu dục. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy mảng chất lỏng màu xanh lá cây từ thuốc giải và thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cô đột nhiên nghe thấy một âm thanh càu nhàu, như thể ai đó đã trúng đạn. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp và cầu nguyện rằng đó không phải là Zenzou. Khi làn khói mỏng hơn, cô xác định được hai cái bóng, một cái đội mũ và một cái khác thì không, và cái bóng sau đó nhanh chóng đổ ập xuống đất. Cô biết cuộc chiến đã kết thúc.
“Zenzou! Zenzou!”
“Hừ, không hổ là Hattori Zenzou.” Murakami nói và khuỵu xuống vài giây sau đó. Có một thanh katana ngắn xuyên qua bụng hắn ta, mặc dù nó dường như không bắn trúng cơ quan quan trọng. Có vẻ như cả Zenzou và Murakami đã cố để giết đối phương.
“Thật tệ cho anh ta. Tôi đã tiêm chất độc Byakumo vào hệ thần kinh trung ương, chất độc sẽ xâm nhập vào não ngay bây giờ. Anh ta sẽ chết trong một giờ nữa.” Murakami nói.
Với tất cả sức mạnh của mình, Ayame bò về phía Zenzou, không quan tâm đến Murakami hay liệu hắn sẽ làm gì cô. Phòng khách chưa bao giờ cảm thấy rộng như lúc này khi cô gần như là lết người để đến gần Zenzou.
Ayame đưa bàn tay run rẩy lên để rút cây kim ra khỏi cổ. Đó là điều cô có thể làm nhiều nhất, nhưng chất độc đã len vào hệ thống trung ương của anh.
“Zenzou…” Ayame thì thầm không ra tiếng. Đôi mắt anh vẫn mở nhưng ánh mắt lại đờ đẫn và trống rỗng, như thể anh đã bị đông cứng. Cô thấy ánh nhìn mình nhòe đi trong hơi nước.
Cô nằm xuống cạnh anh, cách mặt anh vài inch, đặt tay lên má anh, nhìn anh âu yếm.
“Tạm biệt, Zenzou.”
Ngay khi cô kết thúc câu nói, Ayame thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt họ, đặt môi mình lên môi anh. Cô không hề hay biết, dưới đôi mắt vô hồn đó, Zenzou vẫn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Anh muốn cử động. Anh muốn đứng lên giết Murakami. Anh muốn nói với Ayame rằng anh vẫn còn sống, nhưng cơ thể anh không nghe lời anh.
Trước lúc mí mắt trở nên nặng hơn và nhắm lại hoàn toàn, Zenzou đã thấy Ayame gắng sức đứng lên và đối mặt trực tiếp với Murakami.
Hãy chạy đi, Sarutobi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro