1. Nắng

Yuta Okkotsu chưa bao giờ nghĩ trái tim mình sẽ rung động thêm một lần nữa.

    Không phải vì cậu còn vướng bận quá khứ, mà bởi sau tất cả những mất mát, trái tim ấy như đã chìm vào giấc ngủ dài — tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, phẳng lặng đến mức có thể soi bóng trăng, nhưng cũng vắng lặng đến mức nghe rõ tiếng lá rơi.

Và rồi, trong khoảng lặng đó, Toge Inumaki xuất hiện.

Cậu không phải kiểu người sẽ bước vào đời người khác một cách ồn ào. Toge giống như một làn gió — nhẹ đến mức bạn chỉ nhận ra sự tồn tại của nó khi nó khẽ lay động những tán lá quanh mình. Một người gần như không nói, hoặc chỉ nói những từ kì lạ như "cá hồi", "tảo bẹ", "trứng cá"... nhưng Yuta sớm nhận ra: sự im lặng ấy không đáng sợ. Trái lại, nó như một khoảng trời an tĩnh nơi cậu có thể thở mà không cảm thấy áp lực.

    Cậu gặp Toge như bao đồng đội khác ở Tokyo Jujutsu High. Một người ít nói- hay đúng hơn là không thể nói nhiều, vì từng lời cậu nói có thể trở thành lời nguyền, vì vậy mà cậu chỉ có thể diễn đạt bằng những từ ngữ liên quan đến cơm nắm...đáng yêu đó chứ! Trong khoảnh khắc ấy, Yuta lại nhận ra có điều gì đó thật dịu dàng, như một sợi gió chạm khẽ vào mặt hồ trong cậu, làm mặt hồ khẽ lung linh

Ban đầu, chỉ là những điều vụn vặt!

Toge hay đẩy phần cơm của mình về phía Yuta khi cậu còn bận ghi chép trong thư viện. Những lần tập luyện mệt mỏi, cậu ấy âm thầm để một chai nước cạnh Yuta mà không nói một lời. Khi Yuta hắt hơi, một tờ khăn giấy đã được chìa ra trước khi cậu kịp tìm. Và mỗi lần Yuta quay sang, Toge chỉ mỉm cười — một nụ cười nhẹ như sương sớm, khiến người ta muốn đưa tay ra giữ lại vì sợ nó sẽ tan biến theo gió.

Những hành động nhỏ bé ấy ban đầu chỉ khiến Yuta ngạc nhiên, sau đó là quen thuộc, và rồi trở thành thứ gì đó cậu chờ đợi.

Nhưng mọi thứ thực sự thay đổi vào một buổi chiều.

Sân trường chìm trong ánh hoàng hôn, rắc những vệt sáng vàng khắp lối đi. Panda đang đùa giỡn cùng Maki, tiếng cười của cả hai vang vọng như xua đi cái mệt mỏi sau buổi tập dài. Yuta đang thu dọn dụng cụ thì vô thức ngẩng lên — và thấy Toge.

Cậu ấy đang đứng dưới gốc cây, vai áo nhuốm nắng, mái tóc bạc phản chiếu ánh vàng nhè nhẹ. Và quan trọng hơn, Toge đang cười.

Không phải nụ cười mỉm xã giao quen thuộc. Mà là một nụ cười thật sự, trọn vẹn, ấm áp đến mức như mở tung cả bầu trời chiều hôm ấy. Khoé môi cong lên, đôi mắt khẽ nheo lại, lấp lánh như mang cả ánh sáng hoàng hôn bên trong.

  

Khoảng khắc ấy, Yuta bỗng quên cả thở.

Đây là lần đầu cậu thấy Toge cười như vậy.

Hoặc cũng có thể, là lần đầu nhận ra mình đang nhìn Toge bằng ánh mắt khác.

Trái tim cậu đập lệch nhịp, như có ai đó khẽ thả một viên sỏi xuống mặt hồ phẳng lặng trong mình. Vòng gợn sóng lan ra, nhẹ nhưng đủ để phá vỡ sự tĩnh mịch mà cậu tưởng đã vĩnh hằng.

Từ ngày hôm đó, Yuta bắt đầu nhận ra mình hay tìm kiếm Toge nhiều hơn.

Trong giờ ăn, ánh mắt cậu thường vô thức liếc sang góc bàn nơi Toge đang ngồi, tay gõ nhẹ nhịp điệu lên khay cơm. Khi tập luyện, cậu để ý từng cái nghiêng đầu, từng chuyển động khẽ của người đồng đội ít lời ấy. Và khi Toge bắt gặp ánh mắt cậu, chỉ mỉm cười, Yuta cảm thấy tim mình nóng lên, như có ánh nắng tràn vào.

Một buổi tối, khi cả nhóm ngồi trên hiên nhà sau giờ tập, gió đêm mang theo hương cỏ ướt, Yuta chợt nghe tiếng cười khẽ của Toge bên cạnh. Chỉ là một tiếng cười rất nhỏ thôi, nhưng đủ làm lòng cậu rung lên như vừa chạm phải dây đàn căng.

Chẳng phải cậu ấy...giống như mặt trời sao?

Một thứ ánh sáng dịu dàng, không chói chang như giữa trưa, nhưng đủ ấm để xua đi cái lạnh kéo dài trong cậu.

Và lúc ấy Yuta hiểu:
Tình cảm không cần phải ồn ào.
Nó chỉ cần một nụ cười,
một buổi chiều vàng rực,
và một trái tim đủ can đảm mở cửa lần nữa.
 
                    ~Anhie~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro