Chương 14: Thâm Tình Y Cựu (Tình vẫn đậm sâu)

Chương 14: Thâm Tình Y Cựu (Tình vẫn đậm sâu)

Em sẽ yêu anh nhiều bao nhiêu, nhiều tựa như những ngôi sao ở trên cao.

Em sẽ cần anh nhiều bao nhiêu, nhiều tựa như tháng năm cần bốn mùa luân phiên.

Khi Phó Vân Thâm được đẩy vào phòng phẫu thuật, tất cả những lá thư Chu Cựu viết cho anh và cả chậu bạc hà cô tặng đều được đưa vào phòng mổ theo yêu cầu mãnh liệt của anh.

Những khoảnh khắc dịu dàng nhất của cuộc đời anh chính là những kí ức đó.

Nếu anh ra đi, anh muốn bỏ lại những gì không tốt, chỉ đem theo những điều tốt đẹp.

Cùng lúc đó, Chu Cựu, người đang ở trong doanh trại biên giới Iraq xa xôi, đang đem bức thư được viết vào đêm đầu tiên ở đó cho người đưa thư. Cô thu dọn hành lý, vào sáng nay, cô và bạn đồng hành sẽ bắt xe đến vùng Aleppo của Syria.

Bên ngoài phòng mổ.

Khương Thục Ninh ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cùng lo lắng, khuôn mặt tái nhợt với quầng thâm dưới mắt. Đêm qua, khi nghe chủ nhiệm Lý nói rằng ca mổ này phức tạp hơn và rủi ro hơn những ca mổ trước, bà cứ vậy lo lắng cả một đêm không ngủ.

Châu Tri Tri đang ngồi ở bên cạnh bà sắc mặt cũng không tốt, cũng thao thức cả đêm, hai tay cô chắp lại và nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phía trên phòng mổ.

Cô vươn tay nắm lấy tay Khương Thục Ninh, hai người nhìn nhau, trong mắt đều chỉ toàn là lo lắng.

Nhưng vào lúc này, họ không thể làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện và chờ đợi.

Cảm giác này, Khương Thục Ninh đã trải qua vô số lần, trước đây, mỗi lần Phó Vân Thâm trải qua một cuộc phẫu thuật bà đều phải chịu đựng sự giày vò to lớn như vậy.

Vài giờ sau, cửa phòng mổ được mở ra, chủ nhiệm Lý đi ra ngoài, ông tháo khẩu trang và kính xuống, thở ra một hơi dài.

"Không sao rồi." Ông vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, ca phẫu thuật này thật sự đã khiến ông tốn rất nhiều công sức, cũng may là kết quả tốt.

Hai người phụ nữ đứng đợi ở hành lang thở phào nhẹ nhõm.

Giữa sự sống và cái chết, đôi khi nó thật sự rất gần. Và kết quả khác nhau mang lại cho con người sự khác biệt như từ thiên đường đến địa ngục.

Châu Tri Tri ôm lấy Khương Thục Ninh và khóc, khóc xong lại cười, cười xong lại tiếp tục khóc.

Y tá đẩy Phó Vân Thâm vẫn đang hôn mê ra ngoài, khi đi qua bọn họ, cô không có chạy đến như Khương Thục Ninh, mà chỉ lặng lẽ lùi về sau hai bước, mắt ướt nhòa nhìn anh từ từ đi xa.

Chỉ cần anh bình an vô sự từ phòng mổ ra, từ nay về sau, cô sẽ buông tay, sẽ không tiếp tục yêu anh, không đến gần anh, không quấy rầy anh nữa. Khi anh còn ở trong phòng mổ chưa rõ sống chết, cô đã hứa với ông trời như vậy.

Từ nay về sau, cô sẽ giữ lời hứa này đến già, đến khi chết.

Khi nhận được lá thư thứ mười hai của Chu Cựu, Phó Vân Thâm đã ở bệnh viện gần 20 ngày. Việc chăm sóc và tĩnh dưỡng hậu phẫu vô cùng quan trọng, lần này chủ nhiệm Lý kiên quyết đưa anh đến bệnh viện, anh cũng không hề phản đối việc này. Trước khi phẫu thuật, anh đã thu xếp xong công việc của công ty, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong tay cho Khương Thục Ninh, đồng thời thôi giữ chức phó tổng giám đốc.

Vân Thâm:

Thư thay em gửi đôi lời.

Hôm qua em vậy mà lại uống say, có một đồng nghiệp đón sinh nhật, vừa hay bọn em không được sắp xếp công việc, mọi người lại tụ tập đông vui một chút vào buổi tối.

Thật ra, tửu lượng của em ngày càng tốt, nhưng bọn em uống một loại rượu địa phương, không chỉ em mà rất nhiều đồng nghiệp nam cũng uống không được nhiều, chỉ có Quý Tư Lãng là không sao, chắc cả đời này anh ấy cũng không biết đến say rượu mất.

Em biết, mọi người cố tình uống say. Bởi vì vào ngày đầu tiên, bọn em đã nhận được một tin cực kì buồn rằng một trong những đồng nghiệp của bọn em đã thiệt mạng trong một vụ tấn công máy bay đi từ Ukraine đến Australia để tham dự một hội nghị y tế.

Vân Thâm, em luôn thể hiện sự bình tĩnh, điềm đạm và lạc quan trước mặt các đồng nghiệp và bệnh nhân. Nhưng nhiều khi em thực sự cảm thấy rất suy sụp, khi nói đến Syria, thế giới ngoài kia sẽ chỉ thấy những số liệu lạnh lùng, bao nhiêu người chết, bao nhiêu người bị thương, bao nhiêu người buộc phải rời bỏ nhà cửa. nhưng bọn em lại đang chứng kiến những cái chết này, những tổn thương này, những đau khổ dường như không có hồi kết này mỗi ngày.

Em biết rằng không chỉ em mà rất nhiều đồng nghiệp của em, các tình nguyện viên quốc tế và các bác sĩ trong nước đều đang phải chịu những áp lực tâm lý này.

Có một nữ đồng nghiệp bản địa nói với em, đêm nào khi nhắm mắt đi ngủ, cô ấy vẫn nhớ mãi dáng vẻ đau đớn của bệnh nhân nằm trên bàn mổ, chân tay bị đứt rời, máu me be bét, cơ thể bị nát... ...Cô bác sĩ trẻ mới ngoài hai mươi tuổi, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp trường y, cô ấy nói rằng những ca phẫu thuật cô đã thực hiện trong một năm nay và số lượng bệnh nhân mà cô ấy đã tiếp nhận có thể nhiều hơn kinh nghiệm cả đời của cô ấy trong ngành nghề này. Cô ấy nói, đợi cuộc chiến tranh này kết thúc, có thể cô ấy sẽ không làm trong ngành y tế nữa. Nhưng hiện tại, cô sẽ kiên trì, nhất định phải kiên trì.

Chúng em đều giống nhau, cho dù có sợ hãi, lo lắng, khó chịu đến đâu, dù có áp lực tâm lý cỡ nào cũng nhất định phải kiên trì. Bởi vì bọn em là bác sĩ.

Do tình hình an ninh ngày càng xấu đi, bọn em buộc phải dừng công việc cứu trợ y tế ở Tikirt phía bắc Irap. Toàn bộ khu doanh trại đã được sơ tán. Hầu hết các đồng nghiệp của chúng em trở về phòng khám linh động ở gần đó để đợi sắp xếp, em và Tư Lãng, và một y tá, một nhân viên hậu cần được điều động đến khu vực Aleppo của Syria để tiếp viện. Tình hình y tế ở đó rất nghiêm trọng, và đặc biệt cần đến bác sĩ ngoại khoa.

Ngày mai bọn em phải xuất phát rồi, chắc thời gian dài tới em không thể viết thư cho anh.

Không cần phải lo lắng cho em, nói chuyện với anh trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Nhớ anh.

Chúc mạnh khỏe.

Chu Cựu

Ngày ở cuối bức thư của cô là đêm trước khi anh làm phẫu thuật.

Khi anh thấy tình hình an ninh bên kia xấu đi như cô viết trong thư, lông mày anh khẽ nhăn lại, trong lòng chợt dâng lên một tia lo lắng.

Anh đang ngồi bên cửa sổ, cửa sổ đang mở, gió chiều tối thổi từ bên ngoài vào, trong lúc thất thần, cơn gió nhẹ thổi bay tờ giấy trong tay của anh xuống đất.

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác lại một mùa thu nữa đến, gió mát thổi bay những chiếc lá vàng.

Cô y tá gõ cửa bước vào, sau khi kiểm tra như thường ngày, cô thấy anh ngồi bên cửa sổ đang mở, liền lấy chiếc áo len cardigan mỏng trên giường mặc vào cho anh rồi lại lấy chăn che chân cho anh.

"Anh Phó, thời tiết bắt đầu trở lạnh, anh phải chú ý đừng để bị lạnh nhé!" Cô y tá nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Cảm ơn" Anh mỉm cười đáp lại.

Cô y tá rời khỏi phòng bệnh, xuống trạm y tá ở tầng ba, ngồi đối diện với bàn của Châu Tri Tri, cô nói: "Chị Tri Tri, em vừa đi xem anh Phó, mọi chuyện vẫn ổn." Ngừng một chút, cô nói: "Anh ấy đang đọc thư, là thư viết tay, đến giờ mà vẫn còn có người viết thư tay cơ, tình cảm quá!"

Châu Tri Tri gật đầu, nói lời cảm ơn rồi đưa cho cô một hộp sô-cô-la nhỏ.

"Cảm ơn gì chứ, đấy vốn là công việc của em mà." Cô y tá vui vẻ cầm lấy hộp sô-cô-la.

Sau khi cô gái nhỏ rời đi, Châu Tri Tri gấp bệnh án lại nằm ra bàn, thẫn thờ.

Cô nhớ lại những điều cô gái nhỏ hỏi cô trước khi rời đi, chị Tri Tri, sao chị không tự mình đến gặp anh Phó? Đây không phải y tá đầu tiên hỏi cô như vậy, những ngày qua, những y tá trực ở khu nội trú, chỉ cần họ được phân phụ trách khu của Phó Vân Thâm, đều được cô nhờ vả, nhờ họ giúp cô xem tình trạng của Phó Vân Thâm sau đó nói lại với cô. Có những lúc rõ ràng phân đến lượt cô nhưng cô lại xin đổi khu phụ trách với đồng nghiệp.

Khương Thục Ninh cũng hỏi cô, tại sao từ sau khi Phó Vân Thâm tỉnh lại, không thấy cô đi thăm anh.

Cô trầm mặc một lúc, sau đó chuyển chủ đề.

Lời hứa ở trong lòng của cô, liên quan đến sinh mệnh. Hơn nữa, đó là một lời hứa liên quan đến chuyện sống chết của anh. nỗi đau khổ không đến gần anh nữa, không gặp anh nữa không là gì cả.

Nhiều lần cô trực ca đêm, tranh thủ lúc anh đã ngủ say, cô đi đến bên ngoài phòng bệnh của anh nhìn vào qua tấm kính hẹp trên cửa, thực ra cô không nhìn thấy được anh đâu, nhưng cô luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy anh.

Sau đó, cô dựa vào bức tường bên ngoài phòng bệnh của anh, đứng lặng người một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Cô có thể không gặp anh, không tiếp tục yêu anh, không làm phiền anh nữa, nhưng phần tình cảm bắt đầu từ thủa ấu thơ, sau hơn hai mươi năm, đã mãi mãi ăn sâu vào tim, vào máu của cô. Đời này khó mà quên được.

Mà anh, đang chìm trong giấc ngủ, vĩnh viễn không biết được, bên ngoài bức tường ngăn cách, có một cô gái khắc chế tình yêu của mình, và những dòng suy nghĩ lặp lại của cô.

Đêm càng khuya, anh càng ngủ không ngon, anh mơ, trong giấc mơ là những tiếng nổ liên tục, bầu trời dày đặc khói, rất nhiều người vội vã chạy trốn trong đêm đen... ...Sau đó hình ảnh thay đổi, anh nhìn thấy trong đống đổ nát, dưới những vũng máu lớn, một khuôn mặt quen thuộc mà anh hằng nhung nhớ... ...

Anh đột nhiên ngồi dậy, trong mắt mù sương hiện lên một tia hoảng sợ. Anh thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Khi nhịp thở của anh dịu xuống, anh lấy điện thoại ra và gọi cho Leo.

Sau khi bấm lần thứ ba, Leo mới nhấc máy, anh ấy nói: "Nếu anh nhớ không nhầm thì Trung Quốc đang là đêm khuya phải không?"

Anh không chào hỏi anh ấy, nói thẳng: "Xin hãy giúp em tìm số điện thoại nơi mà Chu Cựu đang ở, em muốn gọi điện cho cô ấy, nếu như không tiện gọi điện, thì cho em địa chỉ, em gửi thư cho cô ấy."

Leo im lặng một lúc, và hỏi anh: "Tại sao đột nhiên lại muốn gọi điện hoặc gửi thư?"

Tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý?

Bởi vì cơn ác mộng ban nãy.

Cũng bởi vì, khi nằm trên bàn mổ, vào giây phút cuối cùng chìm vào giấc ngủ vì thuốc mê, anh đã tự nhủ nếu có thể mở mắt lần nữa, anh sẽ đi tìm cô, và anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra nữa.

Cô từng nói cuộc đời ngắn ngủi lắm, trên thế giới này ngày nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như hai người yêu nhau, thì không nên dùng năm tháng để bỏ lỡ.

Những lo lắng, sự bướng bỉnh của anh, trong giây phút sinh tử, anh mới chợt thông suốt.

Anh muốn ở bên cô mà trải qua quãng đời còn lại, dù dài hay ngắn, anh đã chuẩn bị tinh thần.

Anh vốn muốn liên lạc với cô sau khi xuất viện, nhưng cơn ác mộng ban nãy và cả bức thư gần nhất của cô khiến anh cảm thấy bất an.

Anh nhất định phải xác định được là cô vẫn bình an.

Leo đã nói anh ấy đi hỏi thăm, nhưng đã mười ngày trôi qua, anh vẫn luôn đợi tin tức của anh ấy, gọi điện thoại qua thì không có ai nhấc máy, để lại lời nhắn cho Leo bảo gọi lại cho anh cũng không thấy trả lời.

Đến ngày thứ mười lăm, Leo đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Khi đó, Phó Vân Thâm đã được xuất viện, và anh đã rất ngạc nhiên khi thấy dì dẫn Leo vào phòng của mình.

Anh hỏi: "Sao đột nhiên anh lại đến đây? Còn nữa, sao em gọi điện mà anh không nghe, cũng không gọi lại, có chuyện gì vậy?"

Leo nghiêm túc ngồi xuống đối diện với anh, anh ấy nói: "Vân Thâm, em chuẩn bị tâm lý đi, những gì anh sắp nói sẽ khiến em khó chấp nhận." Anh nuốt nước bọt, hít thở sâu, mới tiếp tục nói: "Thật ra vào nửa tháng trước, khi em gọi điện cho anh, Mint đã mất liên lạc với tổ chức của cô ấy được nửa tháng rồi, bốn tình nguyện viên y tế không biên giới bao gồm cả cô ấy đã bị nhóm vũ trang bắt khi họ đi vào khu vực Aleppo, không rõ sống chết. Ba ngày trước, Mint được cứu ra, ba người còn lại đã gặp nạn. Cô ấy bị thương rất nặng, đang điều trị ở bệnh viện tại Istanbul."

Phó Vân Thâm nhìn Leo, và phải mất một lúc lâu anh mới từ từ tiêu hoá được những lời kể ngắn gọn của anh ấy.

Sau đó, anh đứng dậy "xoạt" một cái.

Leo kéo anh lại: "Em đi đâu đấy?"

"Đi tìm cô ấy... ...Đi tìm cô ấy... ..." Giọng nói của anh run lên.

"Em ngồi xuống." Leo ấn anh ngồi xuống sô pha, "Anh đến tìm em, là muốn đưa em đi gặp cô ấy."

"Tại sao giờ anh mới nói với em? Tại sao!!!" Anh tức giận hỏi Leo.

Leo nói: "Nếu nói sớm với em thì có thể làm gì?"

Nếu Chu Cựu không được cứu, nếu như cô ấy cũng gặp nạn như bạn đồng hành của cô ấy, anh sẽ không nói tin này cho Phó Vân Thâm đâu. Mà hiện giờ, Chu Cựu bị thương nặng về thể chất, nghiêm trọng hơn là trạng thái tinh thần của cô ấy rất kém, sau khi phẫu thuật, cô ấy tỉnh dậy không nói được, không ăn được và không ngủ được.

Leo nhìn thấy bộ dạng đau đớn và khó chịu của Phó Vân Thâm, anh nói: "Em hãy mạnh mẽ lên, Mint cần em, hiện tại, có lẽ chỉ có em mới có thể khiến cô ấy nói chuyện."

Khi Khương Thục Ninh biết Phó Vân Thâm sẽ đến Istanbul, bà đã cực lực phản đối: "Con bây giờ đang trong thời kì phục hồi thể lực, sao có thể đi đường dài được!"

Leo nói: "Bác à, cháu từng là bác sĩ điều trị của Vân Thâm, cháu hiểu rõ tình hình sức khỏe của em ấy, cháu cũng đã trao đổi cụ thể với bác sĩ Lý người đã làm phẫu thuật cho em ấy rồi, bác ấy nói tình trạng sức khỏe của Vân Thâm vẫn ổn. Bác à, mong bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em ấy."

Phó Vân Thâm chỉ cúi đầu kiểm tra giấy tờ và đồ đạc mang theo, Khương Thục Ninh thấy sắc mặt của anh, biết rằng bản thân không thể giữ anh lại.

Bà quay người rời đi.

Bỏ đi, cứ để nó đi.

Mới hai ngày trước, thấy tinh thần và sức khỏe của anh tốt lên, có đưa ra đề nghị anh quay lại công ty một lần nữa, nhưng anh từ chối.

Anh nói, mẹ, trước khi vào phòng mổ con đã sắp xếp mọi thứ rồi, con đã chuẩn bị tinh thần sẽ thật sự không bao giờ tỉnh lại nữa, con sống được là do may mắn, cũng là ân huệ của ông trời. Khoảnh khắc mở mắt ra và nhìn thấy ánh sáng, con đã tự nhủ rằng phần đời còn lại, con sẽ sống cho riêng mình, và chỉ làm theo trái tim của chính mình. Mẹ ơi, lần này con may mắn sống sót, không ai biết con còn có thể sống được bao lâu nữa. Cho nên, mong mẹ tôn trọng con, dù chỉ một lần này, mẹ hãy tôn trọng tâm nguyện của con, được không?

Khi lắng nghe anh nói, bà chợt nhớ đến sự thấp thỏm, lo lắng và chờ đợi ở trước phòng mổ vào một tháng trước, bà thở dài và lặng lẽ rời đi.

Phó Vân Thâm và Leo đã di chuyển đến Bắc Kinh vào đêm hôm đó và bay đến Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ.

Họ đến Istanbul vào lúc năm giờ sáng hôm sau, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Phó Vân Thâm, Leo hỏi anh: "Có cần về khách sạn nghỉ ngơi một chút không?"

Anh lắc đầu: "Em vẫn ổn, không cần đâu."

Tài xế đặt trước đã đợi ở bên ngoài sân bay và chở họ đến thẳng bệnh viện. Tháng 9 là mùa đẹp nhất ở Thổ Nhĩ Kỳ, người lái xe rất nhiệt tình và liên tục giới thiệu với họ về khung cảnh của thành phố bên ngoài cửa sổ.

Đây không phải lần đầu tiên Leo đến, cũng có chút hơi mệt nhưng vẫn lịch sự lắng nghe, lâu lâu đáp lại tài xế vài câu. Mà Phó Vân Thâm thì nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói câu nào.

Khi chiếc xe lướt qua các con phố vào buổi sáng, Leo nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có có chút sững sờ, dường như lại quay về mấy năm trước khi Chu Cựu biến mất trên sa mạc Sahara, anh và Phó Vân Thâm đã đi trong bãi cát dài, tìm kiếm cô một cách khó khăn.

Anh quay đầu lại và liếc nhìn Phó Vân Thâm vẫn đang nhắm mắt, sắc mặt anh hơi kém, nhưng sự lo lắng và bồn chồn trước đó đã giảm đi rất nhiều.

Anh thật sự hy vọng rằng sau nhiều năm trôi qua, em ấy và Chu Cựu có thể hạnh phúc ở bên nhau.

Bệnh viện sáng sớm rất yên tĩnh, khi đi đến ngoài cửa phòng bệnh của Chu Cựu, Leo dừng lại, anh nói: "Anh đi đến khu nghỉ ngơi trước, lát nữa sẽ đến thăm Mint."

Phó Vân Thâm gật đầu.

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, trong phòng không có đèn, trong ánh ban mai nhàn nhạt, anh nhìn thấy cô đang ngồi bên cửa sổ.

Cô mặc áo bệnh nhân và khoác áo len bên ngoài, ngồi quay lưng lại phía cửa và nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đang mở và một làn gió nhẹ thổi vào. Anh không biết cô dậy rất sớm hay là đã thức cả đêm.

Anh đoán, là vế sau.

Anh đứng bên cửa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô. Cô đã gầy đi rất nhiều. Một cảm giác chua xót trào lên từ đáy lòng, càng thêm xót xa.

Anh đi về phía cô, chiếc nạng gõ nhẹ xuống đất, nhưng dường như cô không nghe thấy, vẫn ngồi yên lặng, không quay đầu nhìn, cũng không có một chút phản ứng nào.

Anh đi đến bên cạnh cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù đã nghĩ đến tình trạng của cô lúc này rất không ổn, nhưng giờ phút này nhìn thấy cô như vậy, anh vẫn có chút kinh ngạc, sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt trũng sâu, ánh mắt vô hồn không còn chút ánh sáng nào, như thể cô không còn chút hứng thú nào với bất cứ điều gì ngoài kia.

Cô như này làm anh nhớ đến bản thân khi vừa tỉnh dậy từ vụ tai nạn xe hơi.

Trong một tháng bị bắt giữ, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những điều khủng khiếp như nào?

Tay phải của cô vừa được phẫu thuật, đang quấn một lớp băng dày và được cố định bằng một miếng thạch cao. Anh run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay không bị thương của cô rồi nắm thật chặt.

"Chu Cựu... ..."

Cô vẫn không có phản ứng.

"Chu Cựu." Anh gọi.

Mãi đến lần thứ năm anh gọi, cô mới có chút phản ứng, chậm rãi chớp mắt, sau đó mới từ từ ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt cô nhìn về một điểm, cuối cùng cũng rơi lên khuôn mặt anh. Cô nhìn anh, nhìn anh, trên khuôn mặt tái nhợt và bình lặng của cô cuối cùng cũng buông lỏng đôi chút. Khóe miệng của cô nhúc nhích, nhưng phát hiện bản thân không nói được, cô nhìn anh, trong mắt chầm chậm hiện lên một tầng sướng mù, sương mù tụ lại ngày càng nhiều và cuối cùng tụ thành giọt nước mắt rơi xuống.

"Vân Thâm... ..." Giọng nói của cô như bị chặn lại, vừa khóc vừa nói: "Tư Lãng, anh ấy... ...Tư Lãng, anh ấy... ..."

Cô khóc không thành tiếng.

Anh đưa tay ra ôm chặt lấy cô, nước mắt của cô như nước vỡ bờ, chịu đựng quá lâu, kìm nén quá lâu cuối cùng cũng tìm được lối ra. Cô đã khóc trong vòng tay anh rất lâu, đến khi chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi.

Anh cứ ngồi như vậy và ôm cô rất lâu, đến khi y tá đến rồi mới đỡ cô lên giường.

"Cuối cùng cô ấy cũng ngủ rồi." Cô y tá thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh cùng Leo đến gặp bác sĩ phụ trách cô, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, cô ấy có thể nói chuyện, có thể khóc, có thể ngủ rồi. Trước đó, bác sĩ tâm lí của chúng tôi đã dùng rất nhiều biện pháp, nhưng không có cách nào khiến cô ấy mở miệng."

Bác sĩ cũng nói về vết thương trên cơ thể của Chu Cựu: "Một số vết thương nhẹ không nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là cổ tay phải của cô ấy, bị thương ở dây thần kinh, lại được đưa đến quá muộn. Tôi biết, cô ấy cũng là một bác sĩ, rất đáng tiếc là từ nay về sau sợ rằng cô không thể cầm dao mổ được nữa, cũng không thể cầm được vật nặng."

Một bác sĩ phẫu thuật không bao giờ có thể cầm được dao mổ, đây thực sự là một điều tồi tệ.

Bác sĩ tiếp tục nói, nhưng đầu óc Phó Vân Thâm trống rỗng, và anh không nghe được gì cả.

Leo rời Istanbul hai ngày sau đó và bay trở lại Heidelberg. Công việc của anh vốn rất bận rộn, có thể ra ngoài vài ngày đã là không dễ dàng rồi.

Phó Vân Thâm ở khách sạn gần bệnh viện, đặt phòng có bếp, từ quầy lễ tân của khách sạn hỏi địa chỉ siêu thị Trung Quốc gần nhất, đi mua rất nhiều rau, còn mua gạo, táo tàu, nấm trắng, đậu xanh, lúa mạch về để nấu cháo, lại mua thêm cả bột mì.

Anh đem cháo đã nấu chín vào hộp giữ nhiệt và mang đến bệnh viện, Chu Cựu bị chán ăn, lần nào cũng thừa lại rất nhiều. Canh gà cũng không uống được mấy ngụm, bánh chẻo mà cô thích ăn nhất, hồi trước có thể ăn mười mấy cái, mà bây giờ chỉ có thể ăn hai ba cái.

Cơ thể của cô đang dần hồi phục, nhưng nỗi đau vẫn ở sâu thẳm trong lòng.

Mặc dù cô đã nói chuyện, nhưng anh thấy rằng khi cô nói, cứ nói rồi lại chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Giấc ngủ của cô cũng không tốt, đêm nào cũng gặp ác mộng, Phó Vân Thâm không ngủ trong khách sạn, anh bảo y tá kê thêm một cái giường nhỏ trong phòng bệnh, hầu như đêm nào cô cũng thức giấc vì ác mộng.

Cô không chủ động nói ra những gì đã xảy ra trong một tháng bị giam cầm, và anh cũng không hỏi.

Điều duy nhất anh có thể làm là ở bên cạnh cô. Khi cô cần nói chuyện, thì trò chuyện cùng cô. Khi cô muốn ăn gì đó thì làm cho cô món cô thích. Khi cô gặp ác mộng bật dậy thì ôm lấy cô thật chặt.

Một tháng sau, vết thương của Chu Cựu đã liền, và bác sĩ nói rằng cô ấy có thể xuất viện.

Cô thu dọn đồ đạc, đột nhiên nói với Phó Vân Thâm: "Chúng ta đến eo biển Bosphorus đi, đến thành phố này lâu như vậy, anh vẫn còn chưa đi chơi mà."

Eo biển Bosphorus có thể được coi là một địa danh chính của Istanbul, dài 30km và chia cắt Thổ Nhĩ Kỳ thành Châu Á và Châu Âu, có những cây cối tươi tốt ở hai bên eo biển, rải rác các ngôi làng, các điểm du lịch, dinh thự và biệt thự lộng lẫy.

Họ đi du thuyền và lướt qua biển, gió cuối thu mang theo hơi lạnh thổi bay mái tóc của cô. Anh quấn khăn trên đầu cô, chỉ để lộ đôi mắt, khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, và đã rất lâu không nhìn thấy cô cười rạng rỡ như vậy.

"Vân Thâm."

"Ừ."

"Hôm qua em mơ thấy Tư Lãng, anh ấy nói với em, Mint, Em quên đã hứa với anh điều gì sao? Xem bộ dạng của em bây giờ đi, chán nản, suy sụp, mất tinh thần đấu tranh, chìm đắm vào đau thương. Một Chu Cựu kiên cường, lạc quan, mạnh mẽ đi đâu rồi? Em thực sự khiến anh quá thất vọng."

Cô nhắm mắt, cúi đầu nói: "Vân Thâm, em nhìn rất rõ sắc mặt của anh ấy, thật sự rất rất rất thất vọng về em."

Vẻ mặt cô rất buồn, cô nói: "Vốn dĩ anh ấy đã không sao cả, chỉ vì em, chỉ vì bảo vệ em, để em được sống, anh ấy mới... ..."

"Cho nên, sao em có thể để anh ấy thất vọng chứ."

Cuối cùng cô cũng sẵn sàng kể cho anh nghe những gì cô đã gặp phải.

Bốn người họ đã bị chặn lại khi đang băng qua khu vực biên giới do các nhóm vũ trang kiểm soát, khi đó họ chuẩn bị đến doanh trại ở Aleppo. Mặc dù họ đã lặp đi lặp lại rằng, tổ chức y tế không biên giới độc lập với bất kỳ quan điểm chính trị, kinh tế, tôn giáo nào, cung cấp hỗ trợ y tế công bằng. Nhưng cuối cùng họ vẫn bị bắt, bởi vì hai người đi cùng Chu Cựu và Quý Tư Lãng là người bản địa.

Ban đầu họ bị giam giữ cùng nhau, đến ngày thứ ba, hai đồng nghiệp người bản địa Syria bị bắt đi và không bao giờ trở lại.

Không ai nói cho cô và Quý Tư Lãng biết chuyện gì đã xảy ra với hai người đó, nhưng họ hiểu rất rõ là hai người đã gặp nạn rồi.

Nỗi sợ hãi như cơn ác mộng trong đêm tối, khiến họ khổ sở từng ngày. Cô thậm chí không dám nghĩ đến cảnh bị tra tấn hết lần này đến lần khác.

Rồi một ngày nọ, một nhân vật rất quan trọng bị thương nặng và cần được phẫu thuật ngay lập tức, và bác sĩ của họ tình cờ đi vắng nên họ nghĩ đến việc hai người đang bị bắt.

Bác sĩ phẫu thuật chỉ cần một người, nhưng Quý Tư Lãng kiên quyết bày tỏ là cần phải hai người vào phòng mổ, anh cần sự giúp đỡ của Chu Cựu.

Bọn họ làm việc cùng nhau lâu như vậy, ngày đêm gặp nhau, không cần nói chuyện, từ trong mắt anh có thể hiểu được, anh muốn cô khi ca mổ kết thúc, hai người sẽ nghĩ cách trốn đi.

Có rất nhiều xe quân sự đậu bên ngoài doanh trại, bởi vì họ sẽ bị điều đi bất cứ lúc nào, cho nên thường xuyên không rút chìa khóa. Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, lợi dụng lúc mọi người dồn sự chú ý vào bệnh nhân, Quý Tư Lãng đã đánh gục người hộ tống, đưa Chu Cựu vào một chiếc ô tô rồi lái đi.

Đoạn đường cuối cùng đó, cô thật sự không muốn nghĩ đến lần nữa, họ bị rượt đuổi bởi súng đạn, cảnh tượng khủng khiếp đó quá mức chân thật, giống như trong phim, nhưng nó lại có thật, và đang ở ngay trước mắt cô.

Cô bị trúng một viên đạn ở cổ tay, và khi đợt tấn công dồn dập hơn ập đến, Quý Tư Lãng đang lái xe đã ôm cô vào lòng, dùng thân mình để chắn đạn cho cô.

Cô không biết Quý Tư Lãng đã phải dùng bao nhiêu sức lực và tâm trí, phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp thế nào để có thể tiếp tục liều lĩnh phóng xe về phía trước dù bị thương rất nặng.

Cuộc truy đuổi phía sau cô dừng lại ở khu vực do quân chính phủ kiểm soát, cả tháng trời cuối cùng cô cũng trốn thoát khỏi nơi khủng khiếp đó, cuối cùng cũng được tự do, thế nhưng, cô lại không thể vui vẻ được.

Quý Tư Lãng nói câu cuối cùng với cô là: "Mint, hứa với anh, đừng có tự trách, đừng có chìm đắm trong đau khổ, hãy mạnh mẽ lên."

Cô vươn tay che đi vết máu không ngừng tuôn ra trên người anh, nước mắt rơi như mưa, lòng đau như cắt, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể gật gật đầu.

Anh đã dùng máu của mình để cứu sống cô khi ở sa mạc Sahara, và lần này, anh dùng chính mạng sống của mình.

Tình nghĩa quá nặng, những gì cô nợ anh, cả đời này cũng không có cách nào trả.

Cô đứng dậy đi đến lan can phía đuôi tàu, lấy trong túi ra một chai rượu nhỏ, mở nắp rồi đổ hết rượu xuống biển.

Tư Lãng, đây là loại rượu mạnh nhất ở Istanbul, em kính anh ở đây, ân tình em nợ anh, kiếp sau sẽ trả cho anh. Anh yên tâm, em sẽ không chìm trong đau khổ, sẽ không tự trách nữa.

Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết rằng cuộc sống này không dễ dàng, được nhìn thấy trời xanh trên cao, được nhìn thấy ánh mặt trời, được ăn đồ nóng hổi, được ngủ trên chiếc giường ấm cả một đêm dài, và được sống thì em phải trân trọng và cảm ơn.

Tư Lãng, cảm ơn vì ân tình to lớn của anh, em sẽ đem theo phần tình thương của anh dành cho thế giới này, tiếp tục sống thật tốt.

Phó Vân Thâm đứng sau lưng cô không xa, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh biết rằng, một người kiên cường như cô cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối và đau khổ.

Anh cũng lấy trong túi ra một chai rượu nhỏ, một nửa đổ xuống biển và một nửa tự uống cạn.

Kính người đã khuất.

Cảm ơn anh, Quý Tư Lãng.

Bữa tối hôm đó, Chu Cựu cuối cùng cũng uống một bát canh nhỏ và ăn thêm một bát cơm.

Phó Vân Thâm vui vẻ hỏi cô: "Ngày mai muốn ăn gì? Ngày kia nữa?"

Cô ấy nói: "Vân Thâm, em nhận được email của Leo, anh ấy mời em trở về trường cũ." Cô giơ cổ tay phải lên, "Mặc dù em không thể sử dụng dao mổ trong tương lai nữa, nhưng cứu người, cũng không phải chỉ có mỗi việc phẫu thuật. Em quyết định quay về Heidelberg."

Anh nói: "Được, lúc nào đi, anh quay về cùng em."

Cô hơi ngạc nhiên nói: "Anh lo lắng cho em à? Anh yên tâm, em không sao đâu."

Phó Vân Thâm nhìn cô chằm chằm và nói: "Chu Cựu, anh không phải vì lo lắng mới muốn quay về Heidelberg cùng em, mà bởi vì anh muốn sống cùng em, không phải một ngày, một tháng mà là cả quãng đời còn lại."

Cô sững sờ, và chợt nghĩ đến những gì anh đã nói khi cầu hôn cô năm đó, muốn dành từng phút từng giây của quãng đời còn lại cho cô.

Anh ấy nói: "Xin lỗi em, câu trả lời em muốn, anh đến bây giờ mới nói cho em. Anh hy vọng là không quá muộn, anh cũng mong, em sẽ không từ chối anh."

Cô nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút lo lắng, cô đột nhiên cười, nhẹ nhàng nhưng bình tĩnh nói: "Được."

Anh đã từng kiên quyết từ chối cô như vậy, điều gì khiến anh đột nhiên thay đổi quyết định? Cô không muốn hỏi, và cũng cảm thấy không cần thiết phải hỏi. Những điều này đều không quan trọng, cô đã từng hai lần cận kề cái chết, hai năm nay cũng chứng kiến quá nhiều cái chết và ly biệt, cô không có thời gian để do dự, kiêu ngạo, mâu thuẫn, hay lãng phí.

Trong lòng cô chỉ có một câu hỏi, đó chính là, mình có yêu anh ấy không? Có, mình yêu anh ấy và muốn ở bên anh ấy. Như vậy là đủ.

Anh nghe thấy câu nói nhẹ nhàng "Được.", trái tim đã hết thấp thỏm, anh dường như lại quay về tình cảnh như khi cầu hôn cô năm đó, cũng như bây giờ. Chỉ là, năm tháng trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã mười năm. Thật may mắn biết bao, quanh đi quẩn lại, cô vẫn ở bên cạnh anh.

Anh bước tới, ôm lấy mặt cô và hôn cô thật sâu.

Ba ngày sau họ lên đường về Heidelberg. Leo lái xe đến sân bay đón, nhìn thấy Phó Vân Thâm và Chu Cựu đang đan tay vào nhau, trêu đùa: "Này này, đừng có thể hiện tình cảm trần trụi như thế chứ?" Nhưng những lời này lại thực sự vui mừng thay họ.

Khi xe dần lái đến khu biệt thự trên sườn đồi sông Neckar, cuối cùng dừng lại trước ngôi nhà quen thuộc, Chu Cựu ngạc nhiên nhìn Phó Vân Thâm.

Anh cười: "Sau đó anh nhờ Leo giúp anh mua lại."

Trong căn nhà này, chứa đựng biết bao kỉ niệm của bọn họ, anh không nỡ để nó thuộc về người khác.

"Em xin lỗi anh, Vân Thâm."

"Nói gì vậy, tính mạng của bà nội quý giá hơn căn nhà gấp trăm lần."

Cô đứng trong sân, đã rất lâu rồi cô không đến đây, mọi thứ dường như không hề thay đổi, cây cối hoa lá, đồ đạc trong nhà, bao gồm cả người đứng bên cạnh cô.

Ồ, không đúng, thiếu đi một thứ, Ngô Đồng.

Như thể anh biết cô đang nghĩ gì, anh cười và nói: "Ngô Đồng chắc sắp đến rồi, anh nhờ người vận chuyển nó đến."

"Thật nhớ nó, có phải lại già hơn chút rồi không?"

"Ừ, càng lười hơn rồi."

"Chắc chắn là vì anh không thích dắt nó đi dạo."

"Nó hình như chỉ thích em dắt đi dạo."

"Vân Thâm, ngày mai chúng ta đi thăm Dì nhé."

"Ừ."

Năm Khương Thục Tĩnh qua đời, Chu Cựu đang cứu hộ y tế ở Châu Phi, liên lạc không tiện, rất lâu sau mới nhận được email của Leo và biết được chuyện này.

Leo nói trong email rằng mẹ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô, trước khi mất bà vẫn luôn không quên được, bà hy vọng cô có thể được hạnh phúc.

Cô chưa bao giờ trách bà, đối với bà chỉ có lòng biết ơn và sự kính trọng. Năm đó trong thời gian cô bị thương nặng phải nằm viện, rõ ràng vẫn đang ốm, nhưng lại chăm sóc tỉ mỉ cho cô. Nếu không có sự đồng hành và vỗ về dịu dàng như một người mẹ của bà, cô không biết mình có thể vượt qua những tháng ngày đen tối đó hay không.

Cô mua hoa súng và đến nghĩa trang ở ngoại ô để thăm mộ Khương Thục Ninh, cô nhìn người phụ nữ đang cười trên bia mộ, nói trong lòng, dì, dì đừng cảm thấy tội lỗi nữa, cháu thật sự không trách dì, hơn nữa, cháu và Vân Thâm hiện tại đang ở bên nhau, bọn cháu sống rất tốt, dì có thể yên tâm rồi.

Qua vài ngày, đồ đạc được chuyển đến cùng với Ngô Đồng, ngoại trừ hành lý của Phó Vân Thâm, còn có một chậu cây cảnh.

Chu Cựu không nhịn nổi cười, nói: "Bạn học Vân Thâm, anh nói xem có phải anh là người đầu tiên trong lịch sử vận chuyển cây cảnh bằng máy bay không?"

Nhưng khi nhìn thấy chậu bạc hà màu xanh lá ấy, trong lòng cô rất cảm động. Đã 10 năm rồi, cần dùng bao nhiêu tình cảm để chăm sóc thì chậu cây này mới có thể sinh trưởng lâu đến thế.

Tình cảm giữa hai người họ, anh cũng giống như cô, chưa từng ngừng yêu đối phương.

Chu Cựu quay lại nhậm chức ở trường cũ tại khoa Y của Trường Đại học Heidelberg với vai trò giảng viên. Cô còn tham gia vào nhóm nghiên cứu các bệnh truyền nhiễm và nhiệt đới, và xem đây là hướng đi chính sau này.

Mùa đông lạnh lẽo nhất ở Heidelberg đến rồi, tuyết rơi nhiều, hai người ngồi bên lò sưởi uống rượu bạc hà do anh tự tay ủ lấy.

Anh nói: "Không ủ ra được mùi vị như của bà nội."

Cô mỉm cười lắc đầu: "Mùi vị ấy là độc nhất vô nhị mà." Cô chớp mắt: "Nhưng rượu này có mùi vị của Phó Vân Thâm, cũng là thứ độc nhất vô nhị."

"Chu Cựu, chúng ta quen nhau được bao nhiêu năm rồi?"

"Ô để em nhớ lại xem, nếu tính từ lần đầu gặp thì là 17 năm."

17 năm, họ đã tồn tại trong cuộc sống của nhau một khoảng thời gian dài như vậy.

Giáng sinh nọ, cô đang tìm một cuốn sách trong phòng đọc trên tầng gác mái, đột nhiên lại đào ra được một hộp giấy bị giấu trong ngăn dưới cùng của kệ sách, cô mở ra, bên trong chứa một vài phong thư, những phong thư được đóng dấu bưu kiện đều là thư cô viết cho anh hồi cô còn ở Syria, những phong thư chỉ dán tem thì chưa bao giờ được gửi, đó là thư anh viết cho cô. Cô cầm lên, chuẩn bị mở ra, ánh mắt bất chợt lướt qua đồ vật dưới đáy thùng giấy, là một vài tấm ảnh, cô cầm lên xem sau đó liền ngây người.

Tất cả đều là ảnh của cô, nhưng cô không hề hay biết về sự tồn tại của chúng. Năm 2004, 2005, 2006 ... đến năm 2011, từ lúc họ rời xa nhau, từ Heidelberg đến San Francisco.

Ảnh cô cúi đầu ăn cơm, lúc cô đi đường, khi cô trầm tư, hay khi cô đang vùi đầu trong thư viện đọc sách, ảnh cô làm thêm ở quán coffee, cô mặc áo khoác dài trắng...trên mỗi tấm ảnh đều có ghi ngày tháng, đa số là ngày sinh nhật cô hoặc là ngày kết hôn của hai người.

Anh chống nạng, chậm rãi theo sau cô, anh đã từng ở gần cô như thế nhưng chưa bao giờ nói cho cô biết.

Cô ngồi trên sàn, ôm lấy xấp ảnh kia, trong lòng chua xót muốn khóc. Thì ra những tháng ngày cô độc đó, cô không hề trải qua một mình.

Cô nhét bí mật nhỏ của anh vào lại trong hộp, cũng không nhắc gì với anh, kí ức ở nơi sâu thẳm thời gian, cứ để nó lưu lại với tháng năm là được rồi.

Sau tết dương lịch, Phó Vân Thâm bắt đầu bận rộn, anh tiếp quản một nhà hàng phương Tây nhỏ để bán bên ngoài trường cũ của Chu Cựu. Anh đã nhờ người sửa sang và tân trang lại, đầu tháng 4, nhà hàng Trung Quốc của anh chính thức khai trương.

Đó là một ngày cuối tuần, Chu Cựu không đi làm, sáng sớm cô đã đến cửa hàng hoa, mua một chậu bạc hà, làm quà khai trương tặng cho anh.

Cô đứng ở cửa, nhìn lên bảng hiệu của quán ăn nhỏ, trên cánh cửa nhỏ, trong tấm bảng đen có viết vài kí tự tiếng anh màu xanh lục: Mint.

- Em có biết ngôn ngữ của loài hoa bạc hà không?

- Gì đó, bạn học Vân Thâm, anh lại hứng thú với mấy thứ mà chỉ có các bạn gái nhỏ thích xem ư?

- Cô giáo Chu, anh chỉ hứng thú với bạc hà này thôi.

- Vậy ngôn ngữ hoa của bạc hà là gì?

- Nguyện cùng em tương phùng.

Quán ăn thực sự rất nhỏ, chỉ có sáu bàn, nhưng được trang trí ấm cúng như một phòng ăn ở nhà, có thể thấy bỏ nhiều công sức cho từng tiểu tiết, có rất nhiều sách và đồ trang trí, cả như mỗi một góc đều có thể nhìn thấy chậu bạc hà. Các cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà nên toàn bộ ánh sáng chiếu vào bên trong.

Chu Cựu sợ Vân Thâm sẽ quá mệt mỏi nên quy định mỗi ngày chỉ mở cửa một tiếng vào buổi trưa và một tiếng rưỡi vào buổi tối, dù sao thì cửa hàng nhỏ này cũng không phải để kiếm tiền, chỉ là sở thích của anh. Bởi vì hương vị thật sự ngon, lại giới hạn, nên rất nhanh Mint trở thành quán ăn đắt khách, điện thoại cố định bị gọi cháy cả máy.

Sau đó rất nhiều sinh viên biết đó là cửa hàng của gia đình Chu Cựu, nên muốn đi cửa sau, ở trên lớp cô rất dịu dàng và dễ chịu, rất nhanh kết bạn được với các sinh viên của mình, cho nên các bạn trẻ thích làm nũng với cô, con gái thì đã đành, có một lần ở trong quán, Phó Vân Thâm nhìn thấy một cậu sinh viên đẹp trai ôm lấy cánh tay cô làm nũng muốn đặt bàn, anh liền kéo Chu Cựu vào nhà bếp, làm mặt nghiêm túc nói ra tiếng lòng: "Cô giáo Chu, hòa đồng với sinh viên thì được, nhưng tình yêu cô trò thì tuyệt đối không được đâu nhé!"

Chu Cựu không phản ứng kịp ngay lập tức, khi cô hiểu ra thì cười thật to.

Cười xong, cô cũng nghiêm túc đáp lại anh: "Ồ, ông chủ Phó, hòa đồng với nhân viên thì được, nhưng mà, tình yêu công sở thì tuyệt đối không được đâu nhé!"

Có một cô gái người Tây Ban Nha làm thêm trong nhà hàng, cô ấy đam mê văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là ẩm thực, vì vậy cô rất ngưỡng mộ một người nấu ăn giỏi như Phó Vân Thâm, dùng giọng điệu của cô để nói thì là, anh là nam thần của em!

Ngày tháng bình đạm, giản đơn, ấm áp cứ thế trôi qua.


Khi mùa thu đến, Ngô Đồng lặng lẽ rời đi trong giấc ngủ, mặc dù Chu Cựu không nỡ nhưng cũng không quá đau buồn. Nó đã tới tuổi rồi, nhắm mắt xuôi tay âu cũng là quy luật tự nhiên của số mệnh.

Phó Vân Thâm đào một cái hố sâu dưới cây to sau nhà, Chu Cựu mặc cho Ngô Đồng bộ đồ mà nó thích, sau đó hai người nhẹ nhàng đặt nó vào trong.


Giữa người với người là duyên phận, giữa người với vật cũng là mối duyên khó cầu. Từ lần đầu gặp gỡ cho đến lúc chia xa, tròn 18 năm, bên nhau cả một đoạn đường dài.

Đây là mùa thu đẹp nhất ở Heidelberg, hai người vẫn thích cùng nhau tản bộ bên bờ sông Neckar dưới hoàng hôn như ngày cũ, cô dần không còn sợ hãi khi đứng bên bờ sông, những tổn thương và nỗi sợ từng gánh chịu trong tình yêu thì chỉ duy nhất tình yêu mới có thể chữa lành. Đôi lúc anh sẽ chống nạng, đôi lúc anh ngồi xe lăn do cô đẩy.

Thỉnh thoảng gặp phải những người chạy bộ lúc chiều tà, cái kiểu hứng khởi và đầy sức sống ấy, anh đã không còn thấy ganh tị nữa, cũng không còn kì thị khiếm khuyết của bản thân. Trên đời này, không có cuộc sống của ai là hoàn mỹ cả, mất rồi lại có được, màu sắc cơ bản của cuộc sống chính là như vậy.

Anh chỉ thấy có lỗi với cô, không nhịn được mà cảm thán:

"Chu Cựu, anh biết em thích thể thao, chạy bộ buổi sáng, leo núi, dã ngoại, thật tiếc, anh không có cách nào chạy bộ cùng em."

Cô nói: "Có sao đâu, thật ra em thích yên tĩnh một mình chạy bộ."

"Anh không thể cùng em leo núi."

"Anh có thể đi ngắm biển, ngắm trời sao, ngắm pháo hoa và ngắm đom đóm cùng em"

"Thậm chí lúc em mệt không đi nổi, anh không thể cõng em"

"Chỉ cần anh nắm lấy tay em, em liền có sức tiếp tục bước đi."

"Ngay cả việc ôm em lên anh còn không làm được."

"Có vấn đề gì đâu, chúng ta có thể ôm nhau mà"

"Anh...không biết có thể sống được bao lâu, có lẽ không thể bên em đến già..."

Cô nghiêng người, vòng tay qua cổ anh, đem những lời lải nhải của anh nhấn chìm vào nụ hôn sâu.

Có sao đâu, Vân Thâm, từ trước đến nay em chưa bao giờ để tâm, không để tâm bất cứ điều gì cả.

Trong cuộc đời của chúng ta, có thể gặp được người mình yêu thương và người ấy cũng yêu thương mình, thì dù cho bên nhau được bao lâu chăng nữa đó cũng đã là sự nhân từ của số phận rồi.

Nếu anh sống, em sẽ yêu anh cả đời.

Nếu anh chết, em sẽ nhớ anh cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro