Chương 8: Em muốn sống trong đôi mắt anh, đó là trời sao đẹp nhất em từng thấy


Chương 8: Em muốn sống trong đôi mắt anh, đó là trời sao đẹp nhất mà em từng thấy

Em không ở đây, anh cũng không ở đó, anh ở trong trái tim em.

Ngày hôm sau, Phó Vân Thâm và Chu Cựu đi đến bệnh viện để chúc tết Khương Thục Tĩnh.

Khi nhìn thấy hai người tay trong tay bước đi, mắt bà sáng ngời, mỉm cười đưa cho họ những phong bao lì xì.

"Khi nào thì kết hôn?" Khương Thục Tĩnh hỏi.

Chu Cựu đang ăn táo đột nhiên bị sặc.

Leo ở một bên kêu lên: "Mẹ, mẹ nóng vội quá rồi!"

Phó Vân Thâm lại mỉm cười nói: "Đợi cô ấy tròn hai mươi mốt tuổi sẽ kết hôn."

Lúc đó, cô đã học xong đại học.

Chu Cựu nhìn anh, "Này, bạn học Phó Vân Thâm, anh đang nói cái gì vậy!"

Tại sao cô không biết chuyện kết hôn vào năm 21 tuổi? Hơn nữa, họ chỉ vừa mới bắt đầu yêu nhau thôi mà!

Anh nhướng mày, "Ồ, vậy là em không muốn gả cho anh hả?"

"Tất nhiên không phải... ..."

"Ồ, vậy là em muốn gả cho anh rồi."

"... ..."

Chả có chút liên quan nào!

Leo chịu không nổi kêu lên: "Này, hai người đừng có thể hiện tình yêu trước mặt cẩu độc thân như thế chứ! Thật đáng ghét!" Anh lại nói: "Này, nếu như hai người kết hôn, phải cho anh một cái bao lì xì thật thật thật thật thật to. Ở Trung Quốc, đây gọi là gì... ...Cái gì ấy nhỉ... ...

Mẹ?" Anh nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, quay đầu hỏi mẹ.

Khương Thục Tĩnh cười nói: "Đây hả, đây gọi là hồng bao bà mối!"

"Đúng đúng đúng! Muốn một cái thật thật thật thật to." Anh đưa tay ra không trung vẽ một cái vòng thật to.

Chu Cựu bị dáng vẻ của anh chọc cho cười.

Phó Vân Thâm cũng khẽ mỉm cười, kết hôn... ...Cùng cô lập gia đình... ...Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến anh cảm thấy mềm mại trong lòng.

Khi anh mới bắt đầu mối quan hệ này, thì đã quyết định trong lòng, anh muốn kết hôn cùng cô.

Sau khi ở bên nhau, Chu Cựu đã chuyển mọi thứ trong ký túc xá đến biệt thự, nhưng cô vẫn ở trong căn phòng đối diện phòng của Phó Vân Thâm.

Việc học của cô ngày càng bận rộn hơn, nhưng dù bận đến đâu, mỗi ngày cô đều dành ra một chút thời gian để cùng Phó Vân Thâm đi dạo bên sông Neckar.

Vào một buổi tối mùa hè ở Heidelberg, khu phố cổ yên tĩnh và mát mẻ, anh tay trái chống gậy, tay phải ôm cô, còn tay phải của cô dắt theo Ngô Đồng, đi chậm rãi từ sườn núi đến bờ sông.

Khi trời tối, họ sẽ cùng nhau đi siêu thị Trung Quốc mua thức ăn, cô sợ anh mệt nên mỗi bữa cơm đều quy định anh chỉ được làm hai món đơn giản và một món canh. Cô rất thích nhìn dáng vẻ tập trung làm cơm của anh, cô cảm thấy rất mê người. Anh sẽ làm bánh chẻo mỗi tháng hai lần để cô bớt nhớ bánh chẻo của bà nội.

Chu Cựu nói đùa với bà nội qua điện thoại, bà ơi, cháu phải làm sao đây, kỹ năng làm bánh chẻo của bạn trai cháu sắp vượt qua bà rồi, cháu sắp không nhớ đến bánh chẻo bà làm mất rồi!

Bà nội vừa cười vừa nói, vậy khi nào cháu đưa nó về, thì hai bà cháu so tài thử xem!

Bà nội biết tình trạng sức khỏe của Phó Vân Thâm, nhưng bà không nói một lời phản đối nào. Thậm chí khi biết rằng chân của Phó Vân Thâm khó chịu vào mùa lạnh, sau khi hỏi rõ cô về chi tiết tình trạng bệnh tình thì đã kê hai đơn thuốc bắc và gửi từ trong nước sang.

Với sự chăm sóc cẩn thận của Chu Cựu, và bởi vì anh đã dần bước ra khỏi thế giới đen tối đó, tâm trạng của anh trở nên vui vẻ hơn nên tình trạng sức khỏe của anh cũng được cải thiện rất nhiều.

Có một lần, thời tiết quá lạnh, lúc anh ra ngoài một mình bị trúng gió, khi quay về thì anh bị sốt cao và vết thương cũ ở chân bị nhiễm trùng nhẹ. Nửa đêm, anh sốt đến mê man, nhưng anh lại nhất quyết không chịu đến bệnh viện.

Ban đầu, anh họ của anh ấy là Leo, bác sĩ cá nhân của anh vẫn luôn phụ trách sức khỏe của anh, thật không may lần đó Leo lại đi xa. Cô không có cách nào với anh, cũng không cõng được anh, cô gọi điện cho Leo trong sự bất lực, bảo anh ấy dạy cô phải làm như nào.

Cô làm theo chỉ dẫn của Leo, tiêm cho anh, xử lý vết thương. Cô ở bên giường trông anh cả đêm không dám chợp mắt, trời rạng sáng anh bớt sốt, người cũng dần tỉnh táo lại. Thần kinh căng thẳng hồi lâu đột nhiên thả lỏng, cô khóc không kìm được.

Cô chăm sóc anh lâu như thế, vẫn chưa từng thấy anh đổ bệnh nặng đến như vậy. Lo lắng cả một đêm, khi nhìn thấy anh tỉnh lại, thật ra cô đang khóc vì sung sướng, nhưng anh lại hiểu lầm cô khóc vì sợ hãi.

Anh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thấp giọng nói, nếu có một ngày anh phải chết, nhất định sẽ đuổi em đi thật xa, Chu Cựu, anh sợ nhất là thấy em buồn. Nghe thấy anh nói như vậy, cô đã giận anh cả một ngày.

Sau đó, cô giao ước với anh rằng trời mưa, tuyết rơi và khi quá lạnh không được ra ngoài! Nếu thật sự muốn đi ra ngoài thì nhất định phải có cô đi cùng!

Anh ngừng cười, Chu Cựu, em coi anh là trẻ con đấy à!

Cô hung dữ nói, em chính là coi anh như con nít đấy, ai bảo anh tùy tiện đổ bệnh!

Anh liền nói, ồ, vậy thì em mau đi làm đồ ăn ngon cho đứa bé này đi.

Cô giơ tay lên đầu hàng ngay lập tức,cô đúng là không có tài nấu nướng.

Khi gặp tai nạn, anh ấy còn một năm là hoàn thành việc học ở Berlin, sau đó thì đã xin nghỉ học, bằng tốt nghiệp cũng không lấy. Chu Cựu hỏi anh, hay là quay lại trường học? Anh lắc đầu, vốn anh cũng không có hứng thú gì với kinh tế.

Cô thấy anh không quan tâm gì khi tiêu tiền, thỉnh thoảng còn nói đùa và giả vờ buồn bã: "Làm sao đây, anh không có công viêc, em lại ăn giỏi như thế, liệu chúng ta có sớm phá sản không?

Anh gõ vào trán cô và mỉm cười nói, đừng lo lắng, mặc dù anh không thích chuyên ngành của mình, nhưng nếu đã học rồi thì vẫn sẽ học được chút gì đó. Hơn nữa, tầm nhìn đầu tư của anh cũng rất tốt đấy.

Anh dọn sạch một phòng ngủ trên tầng hai, dọn một bộ bàn ghế gỗ lớn vào, và không có thêm thứ gì khác. Anh ngồi đó vẽ vời, Chu Cựu cứ nghĩ anh chỉ vẽ chơi chơi lúc rảnh rỗi, nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi phát hiện những kiểu dáng đồng hồ trên các bức vẽ rất sang trọng và đẹp, ngay cả cô, người không thích đeo đồ trang sức cũng thấy nó rất đẹp và muốn sở hữu nó.

Từ hồi đại học anh đã hợp tác với vài thương hiệu đồng hồ hạng hai và hạng ba, vẽ bản thảo thiết kế cho họ. Vì không phải chuyên ngành, lại là người có sở thích vẽ nên không phải lo ra sản phẩm mới của mỗi mùa, thỉnh thoảng cảm hứng lóe sáng thì sẽ vẽ, nhưng kết quả lại bất ngờ.

Anh cũng sẽ tự tay làm vài cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản, trải những bộ phận nhỏ ra bàn sau đó lắp ráp lại từng chiếc một. Cần rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, anh rất thích thú, nhưng Chu Cựu nhìn vào thì thấy đau hết cả đầu, cô thà ghi nhớ sơ đồ kinh mạch của cơ thể người còn hơn.

Ngày tháng trôi qua, đông qua xuân lại về, nhưng vì có người mình yêu bên cạnh, cho dù có không tiện di chuyển, anh cũng cảm thấy trong lòng thanh thản. Mà cô, cho dù áp lực học tập có nặng nề thì nỗi cô đơn khi học tập ở nước ngoài một mình bởi vì có có anh và Ngô Đồng mà trở nên ấm áp hơn.

Sau này nghĩ lại, họ ở bên nhau hai năm này, đúng là quãng thời gian tươi đẹp, ấm áp nhất trong cuộc đời.

Vào sinh nhật thứ 21 của Chu Cựu, Phó Vân Thâm cầu hôn cô.

Vốn dĩ cô nghĩ anh nói sẽ kết hôn vào năm cô tròn 21 tuổi chỉ là nói qua vậy thôi, dù sao anh cũng biết cô muốn học lên tiến sĩ, còn cô cũng chưa từng nghĩ đến việc bước vào cuộc sống hôn nhân sớm như vậy.

Đó là một mùa đông lạnh giá khác, và Heidelberg đang có tuyết, như mọi khi, anh làm bữa tối sinh nhật thịnh soạn cho cô và tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật. Khi cô thổi tắt ngọn nến, anh bảo cô nhắm mắt lại và đặt một cái gì đó vào tai cô. Cô nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy "tích tắc tích tắc", và thứ anh đang cầm trên tay là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và nói với cô: "Anh muốn dành từng phút từng giây của quãng đời còn lại cho em. Chu Cựu, em đồng ý gả cho anh nhé?"

Lời cầu hôn này đến quá đột ngột, cô sững sờ một hồi, trong đầu nhớ tới lời anh nói ở phòng bệnh của cô anh, cô nói: "Lúc đó ra là anh nói thật... ..."

"Đương nhiên." Anh gật đầu, nhìn thấy cô ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút lo lắng.

Cô nhìn chiếc đồng hồ đang nằm trong lòng bàn tay anh, dây da màu đen và mặt đồng hồ màu bạc, trong đó ẩn chứa một bầu trời đầy sao xanh thẫm. Trong bóng tối, bầu trời đầy sao này đang tỏa sáng rực rỡ.

Cô nhớ cô đã vô tình nói khi anh đang làm đồng hồ rằng cô thích đồng hồ bầu trời sao.

Mỗi một lời cô nói, anh luôn giữ trong lòng.

"Đây là anh tự tay làm." Anh nói.

"Trước đó anh đi Thụy Sĩ, hóa ra là vì cái này." Cô ngộ ra.

Cách đây ít lâu, anh ấy đi Thụy Sĩ nửa tháng và nói là đi gặp một người bạn. Khi đó, cô đang rất bận rộn để chuẩn bị tốt nghiệp ở trường, và dành phần lớn thời gian ở trường nên không hỏi chi tiết.

Cô ngước mắt lên, có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt anh. Ở bên nhau hai năm, tình cảm của họ rất tốt và chưa bao giờ cãi vã, nhưng cô biết rằng anh ấy hơi thiếu tự tin khi đối mặt với mối quan hệ này, và luôn lo được lo mất. Lần đó anh ốm sốt rất nặng, thậm chí còn bảo cô rời xa anh.

Cô nghiêng đầu nhìn anh nói: "Nếu lấy anh, em có thể ăn mãi món anh nấu hả?"

Anh giật mình, mỉm cười gật đầu: "Ừ."

"Nếu lấy anh, em có thể bảo anh làm bánh ngọt cho em ăn cả đời đúng không?"

"Ừ."

"Nếu lấy anh, Ngô Đồng sẽ là của em đấy?"

"Ừ."

"Nếu lấy anh, phòng sách lớn trên gác xép sẽ là của em đấy?"

"Ừ."

"Nếu lấy anh, anh sẽ là của em đấy?"

"Ừ."

Anh không thể nhịn được cười.

"Xem ra, như vậy cũng không tệ!" Cô duỗi cổ tay về phía anh, chớp mắt: "Em đồng ý, Vân Thâm, em đồng ý."

Dù chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy nhưng nếu người đó là anh, cô rất sẵn lòng. Ngay từ lần đầu tiên hôn anh, cô đã biết trong lòng mình muốn ở bên anh, không phải một quãng thời gian mà là cả đời.

Nỗi lo lắng trong lòng anh vơi dần, rồi đôi mắt anh trở nên nóng bỏng, nước mắt gần như trào ra. Người ta nói vào lúc như này, thường con gái sẽ là người rơi lệ, bọn họ thì ngược lại. Cô có lẽ không biết câu nói "Em đồng ý" của cô quan trọng như thế nào đối với anh. Đây là lời nói đẹp đẽ nhất mà anh từng được nghe trong cuộc đời ngắn ngủi này.

Anh đeo đồng hồ cho cô và hôn cô thật sâu.

Nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến, kéo dài rất lâu. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, cùng chung sống dưới một mái nhà, ngày đêm hòa thuận, khó tránh khỏi tiếp xúc thân mật, nhưng lần nào cũng vậy, dù trong lòng có khao khát bao nhiêu cũng sẽ dừng lại ở bước cuối cùng.

Vậy nhưng đêm nay, vì trong lòng kích động nên anh không thể làm chủ được bản thân, khi áo len của Chu Cựu bị anh cởi ra, cái lạnh đến đột ngột khiến cô run người, anh nhạy cảm cảm nhận được, lập tức dừng động tác không tiếp tục tiến xa hơn.

Cô biết anh đã hiểu lầm, cô cúi đầu cười, đưa tay ra tháo chân giả của anh, anh biết cô muốn làm gì nên vô thức đưa tay ra ngăn cản.

Cô gạt tay anh ra và khéo léo tháo chân giả.

Cô ngẩng đầu lên, ánh lửa trong lò sưởi phản chiếu đôi má hơi ửng hồng vì uống rượu, cô vươn tay ôm mặt anh, hôn lên môi anh, sau đó ôm lấy anh, nói bên tai anh: "Em lạnh, ôm em."

Giọng cô đầy mê hoặc, anh ôm cô vào lòng như thể nghe một mệnh lệnh không thể cưỡng lại.

Cô đột nhiên rời khỏi vòng tay anh một lần nữa, và khi khuôn mặt cô đến gần phần còn lại của cái chân khiếm khuyết, anh mở to mắt ra, sau đó, anh cảm nhận được làn da của mình được chạm vào bởi một thứ gì đó ấm áp và đặc biệt mềm mại.

Cô đang hôn anh.

Anh nhất thời cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng anh cảm nhận rõ ràng rằng cô đang hôn lên vết thương của anh, như thể đang hôn thứ quý giá và đẹp đẽ nhất trên đời, thật dịu dàng, thật nâng niu và trân trọng.

Cơ thể anh không khỏi khẽ rùng mình, anh ôm cô chặt hơn, nụ hôn nóng bỏng kéo dài rơi trên từng tấc da thịt của cô... ...

Khi Khương Thục Tĩnh biết tin, bà đã bật khóc vì sung sướng.

"Vân Thâm, dì sợ là không có cách nào về nước tham dự đám cưới của cháu." Khương Thục Tĩnh tiếc nuối nói, sức khỏe bà càng ngày càng yếu, nhiều lần phải vào bệnh viện.

"Dì à, chúng cháu sẽ kết hôn ở Đức, dì làm chứng cho bọn cháu nhé." Anh dừng lại, nói: "Còn nữa, tạm thời dì đừng nói cho mẹ cháu, tết bọn cháu về nước một chuyến, lúc đó sẽ nói sau."

"Cái gì?" Khương Thục Tĩnh ngạc nhiên nói: "Vân Thâm, chuyện hôn nhân đại sự sao có thể không cho mẹ cháu biết chứ."

"Dì à, tình hình trong nhà cháu dì hiểu hơn bất cứ ai mà." Anh cười tự giễu, "Hôn nhân của cháu, không chỉ là chuyện của mỗi mình cháu, trong mắt của mẹ, cháu thích ai, ai thích cháu đều không quan trọng. Quan trọng là, người kết hôn với cháu, đằng sau liệu có thể trao đổi được lợi ích gì không."

Khương Thục Tĩnh im lặng. Đúng vậy, bà hiểu rõ hơn ai hết, vì bà cũng sinh ra trong một gia đình kinh doanh kiểu này. Nếu không phải vì bà kiên trì ở lại nước ngoài, chọn làm giáo viên ở một trường đại học và không dựa vào một xu nào từ gia đình, e rằng cuối cùng bà cũng sẽ trở thành nạn nhân của cuộc hôn nhân kinh doanh. Cho nên trong lòng bà biết rất rõ rằng cho dù Chu Cựu có tốt thế nào thì Khương Thục Ninh cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Phó Vân Thâm nói: "Dì à, Chu Cựu có ý nghĩa như nào với cháu, dì rõ hơn ai hết."

Bà tất nhiên biết, anh từng nói với bà rằng, cô gái đó chính là ánh sáng, không khí và nước của anh.

Khương Thục Tĩnh thở dài: "Chu Cựu đâu? Nó có đồng ý không nói cho mẹ cháu biết không?"

Anh nói: "Cô ấy tôn trọng cháu."

Khương Thục Tĩnh nói: "Thiệt thòi cho con bé rồi."

Chu Cựu không cảm thấy thiệt thòi, vốn dĩ cô cũng không quan tâm đến nghi thức hôn lễ, thậm chí cảm thấy các thủ tục đó rườm rà và rắc rối. Đám cưới lý tưởng của cô là tìm một nhà thờ đẹp, tổ chức nghi lễ đơn giản, có người thân và bạn bè thân thiết ở đó là được.

Muốn nói Chu Cựu có hối tiếc gì, thì chính là, cô kết hôn mà bà nội lại không ở bên cạnh.

Khi nói chuyện qua điện thoại với bà nội về chuyện đám cưới, bà nội rất sốc nhưng cũng không trách cô, bà chỉ hỏi cô có hạnh phúc không, và khi nghe câu trả lời khẳng định từ cô thì bà mới nói, vây bà chúc phúc cho cháu.

Cuối cùng thở dài nói, cái con bé này, đúng là con ruột của bố mẹ cháu! Năm đó chúng nó kết hôn cũng như vậy, mua một đôi nhẫn, tìm một nhà thờ trao đổi cho nhau là xong!

Chu Cựu không nhịn được cười, hóa ra thái độ thờ ơ này cũng là di truyền!

Phó Vân Thâm muốn tự mình làm nhẫn đôi của họ, vì vậy anh đã không mua. Chu Cựu lắc chiếc đồng hồ, em không cần nhẫn, nó độc nhất vô nhị như thế mà.

Tín vật kết hôn mà cô đưa cho anh là một chậu bạc hà, cô nói, đừng nhìn nó như một chậu bạc hà bình thường, Mint, em đã đem bản thân mình tặng cho anh rồi đấy.

Họ đi đặt váy cưới, Chu Cựu vốn nói không cần, váy trắng là được rồi! Cô lớn như này mà chưa từng mặc váy. Nhưng ở vấn đề này, Phó Vân Thâm lại rất cố chấp, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của cô. Nếu đây đã là nguyện vọng của anh vậy thì cô sẵn sàng đáp ứng.

Nhà thiết kế váy cưới là bạn tốt của Leo, anh ấy tăng ca một tuần để làm xong chiếc váy cưới, phong cách giản dị và phóng khoáng, rất phù hợp với Chu Cựu.

Vào đêm giáng sinh năm 2003, họ tổ chức một hôn lễ đơn giản tại nhà thờ Holy Spirit ở Heidelberg. Bốn người trong gia đình Leo là những người thân và bạn bè duy nhất có mặt.

Đám cưới diễn ra đơn giản và giản dị, thậm chí có chút vắng vẻ, nhưng đối với Chu Cựu, khi đứng trước mặt linh cữu và nghe thấy câu nói "Tôi đồng ý" một cách kiên định và tự tin của anh nói với mình, cô cảm thấy đây là khoảnh khắc trọng đại nhất trong cuộc đời cô.

Ngày hôm sau, họ bay đến New Zealand để hưởng tuần trăng mật, địa điểm do Chu Cựu chọn, mùa đông lạnh giá ở Heidelberg là mùa hè ở Nam bán cầu, khí hậu ở New Zealand ấm áp và dễ chịu, rất thích hợp cho Phó Vân Thâm. Ngoài ra, cô còn nghe nói rằng hồ Tekapo ở New Zealand có bầu trời đầy sao đẹp nhất thế giới.

Đây cũng là lần đầu tiên họ đi du lịch cùng nhau, cô rất hạnh phúc và liên tục nắm tay anh trên máy bay không buông.

Bữa ăn trên máy bay rất tệ, Chu Cựu đặt nó xuống sau khi cắn hai miếng, Phó Vân Thâm thấy cô ăn quá ít mà hành trình còn dài nên anh muốn dỗ cô ăn thêm vài miếng nữa. Đôi uyên ương vừa mới kết hôn, hiếm có dịp cho cô làm nũng, nói muốn nôn, không ăn. Anh móc móc túi áo, rồi lấy ra vài gói đồ cay. Mắt cô sáng lên, bởi vì đi vội nên cô không nghĩ tới. Cô hạnh phúc ôm chầm lấy anh và hôn anh vài cái.

Người bên cạnh là một bà cô trung niên, nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của họ, cười nói: "Quan hệ của hai cháu thật tốt."

Chu Cựu ngọt ngào nói: "Chúng cháu mới kết hôn và đang đi hưởng tuần trăng mật."

"Thật sao, chúc mừng hai cháu!"

"Cháu cảm ơn."

Vì Chu Cựu phải chuẩn bị cho kì thi cuối kì nên chuyến đi hưởng tuần trăng mật của họ chỉ được thu xếp trong một tuần ngắn ngủi. Họ không đi đâu mà ở lại Tekapo trong bảy ngày. Họ thật may mắn, đêm ngày thứ ba đã nhìn thấy dải ngân hà.

Bên hồ Tekapo yên tĩnh, màn đêm buông xuống, bầu trời đêm giống như một chiếc hộp nhung xanh thẫm, những vì sao như những viên kim cương chói lọi, và dải ngân hà sáng chói chảy trên đầu. Bầu trời thật gần, như thể bạn có thể đưa tay ra là hái được những vì sao. Vẻ đẹp kinh diễm đó không có từ ngữ nào có thể miêu tả.

Bình thường cô giống như một cậu con trai, nhưng sâu trong đáy lòng cô cũng có đôi chút mộng mơ của một cô gái nhỏ, giống như cô yêu thích những chùm pháo hoa tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, và cũng mơ một ngày được cùng người mình yêu dựng một căn lều ở một nơi hoang vu, ngồi cạnh nhau vai kề vai ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao và dải ngân hà vào ngày hè.

Hai việc này anh đều đã thực hiện cho cô.

Trên bãi cỏ, cô nằm trên đùi anh, chỉ tay về những vì sao trên bầu trời đêm.

"Khi em còn nhỏ, vào những đêm hè, em thường nằm trong lòng bà nội như thế này. Em và bà cùng ngắm sao trên sân thượng. Bà em biết hầu hết các vì sao và chòm sao. Bà đã dạy em nhận biết chòm sao Bắc Đẩu, Hổ Cáp, Tiểu Hùng... ...Bà nói với em, người thân đã mất đi, đều sẽ biến thành ngôi sao trên trời, bố mẹ em là hai ngôi sao sáng nhất kia." Cô cười cười, "Cho nên, em thích những đêm có sao."

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô và lắng nghe cô kể về rất nhiều điều liên quan đến bà.

Anh ghen tị nhưng lại càng cảm thấy may mắn và biết ơn, may cô mặc dù mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng lại có một người bà hết mục yêu thương, nuôi nấng cô thật tốt, vui vẻ và nhân hậu, còn có một ngọn lửa yêu thương không bao giờ bị dập tắt trong trái tim cô.

Cô đột nhiên thu hồi ánh mắt khỏi bầu trời đầy sao, cô nhìn anh chằm chằm hồi lâu.

Anh nhìn xuống cô, cười và nói: "Không phải kêu gào muốn ngắm sao cả một đêm để mở mang tầm mắt sao?"

Cô vươn tay vòng qua cổ anh, kéo mặt anh lại gần mình, áp trán vào trán anh, cười nói: "Anh còn đẹp hơn cả những vì sao."

Cô luôn nói những lời yêu thương mà không để tâm, nhưng cô không biết rằng như này lại khiến người khác động lòng hơn.

Anh cúi đầu hôn cô thật sâu.

Chu Cựu, chắc em không biết rằng em mới là ngôi sao rực rỡ nhất chiếu sáng thế giới tăm tối và cô độc của anh.

Sau khi trở về Heidelberg, đợi Chu Cựu thi cuối kì xong thì họ cũng chuẩn bị về nước.

Họ đến trung tâm mua sắm để mua quà cho bà. Quà cho người lớn tuổi không có nhiều, lần này cô vẫn chọn những bộ quần áo len thiết thực nhất trong mùa đông. Anh biết rằng bà của cô thích đồ ngọt nên đã đưa cô đến siêu thị để mua đồ ngọt đặc sản địa phương.

Trùng hợp vào dịp cuối tuần nên siêu thị rất đông người, khu ẩm thực đang khuyến mãi sản phẩm mới, nhân viên bán hàng đang giới thiệu sản phẩm, khách hàng chen lấn xô đẩy.

"Vân Thâm, để hôm khác lại đến đi." Chu Cựu nhíu mày, bọn ho đi mua sắm đã được một lúc lâu, cô lo lắng cho chân anh không thoải mái, ngoài tiếng ồn ào trong siêu thị còn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm dùng xe đẩy như những chiếc xe đồ chơi đẩy đi va chạm lung tung.

Anh nói: "Không sao. Chu Cựu, em xem, không khí tấp nập này thật giống như siêu thị của Trung Quốc chúng ta vào dịp trước tết."

"Ừ, đúng nhỉ!"

Cô để anh đẩy xe hàng, cô đi bên cạnh anh, luôn chú ý đến động tĩnh của anh.

Sau khi mua xong đồ ngọt, lại quay về khu ẩm thực quen thuộc, siêu thị này có món thịt xông khói rất ngon, Phó Vân Thâm thường mua chúng để làm bánh mì.

Vừa bước tới, Chu Cựu liền nhìn thấy Carlino đang cúi đầu gói đồ ăn.

"Carlino!" Chu Cựu kinh ngạc kêu lên.

Carlino đang mặc đồng phục siêu thị, cũng hét lên sung sướng: "Ôi, Mint, Phó Tiên Sinh, đã lâu không gặp!"

Phó Vân Thâm khẽ gật đầu.

Chu Cựu hỏi: "Cô bắt đầu làm việc ở đây từ khi nào?"

"Mới nửa tháng trước." Carlino mỉm cười nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của Phó Vân Thâm và Chu Cựu, Bà nháy mắt với Chu Cựu: "Ồ, bé cưng, hai cháu ở bên nhau rồi à?"

Chu Cựu dựa đầu vào Phó Vân Thâm, cười nói: "Carlino, chúng cháu kết hôn rồi."

"Ôi trời! Tôi đã bỏ lỡ điều gì!" Carlino ngạc nhiên hét lên, "Hai cháu thực sự đã kết hôn rồi! Chúc mừng, chúc mừng!"

Giọng của bà vốn đã to, như này thì những người xung quanh đều nhìn họ.

Bởi vì Carlino vẫn đang làm việc, Chu Cựu nói vài câu với bà, mua thịt xông khói xong rồi rời đi.

Ngay khi cô và Phó Vân Thâm rời đi, một người nào đó chậm rãi bước ra từ giá sách bên cạnh họ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ rời đi, và đi theo sau. Người đàn ông rất cao, có đường nét sắc của chủng tộc Europa điển hình, trên tay cầm theo chai rượu, vừa đi vừa uống rượu, đôi mắt xanh biếc đang say, trong màn sương lộ ra vẻ tàn nhẫn ngay lúc này.

Cô gái đó, cô gái đã từ chối anh nhiều lần và còn đâm anh ta một nhát, cô đã kết hôn? Cô ấy kết hôn với một người khuyết tật phải đi bằng nạng?

Anh ta bước ra cửa và gặp người bạn đồng hành đang bước ra từ nhà vệ sinh, người đàn ông nhìn thấy anh liền nói: "Này, Maksim, không phải mày đi mua rượu à? Rượu đâu? Có còn định uống không?"

Maksim liếc nhìn Chu Cựu đang đi phía trước không xa, quay đầu lại nói với người đàn ông kia: "Kim, lát nữa đưa mày đến Fantasy Bar uống rượu được không? Bây giờ đi cùng tao."

Chu Cựu và Phó Vân Thâm đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, giờ cô đã lấy được bằng lái xe, ngày thường ra ngoài đều là cô lái.

Lúc này là vào giờ cao điểm mua sắm của siêu thị, bãi đỗ xe chật ních chỗ đậu, nhà xe rất yên tĩnh. Chu Cựu đỗ xe ở góc trong cùng, cách thang máy một quãng đường dài. Đi được vài bước, bọn họ đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng đẩy cửa cầu thang, sau đó có người đi ra, tiếng bước chân đó rất nhanh tiến về phía hai người.

"Mint." Khi giọng nói quen thuộc này vang lên, toàn thân Chu Cựu trở nên cứng đờ, da đầu tê dại.

Cô không nhìn lại, nắm lấy cánh tay của Phó Vân Thâm bên cạnh, nói nhỏ: "Mau đi thôi."

Nhưng làm sao mà họ "đi nhanh" được, ngay sau đó, Maksim và Kim đã ở ngay trước mặt họ. Maksim mỉm cười nhìn Chu Cựu: "Mint thân mến của anh, đã lâu không gặp, sao vậy, thấy bạn cũ mà không chào hả?"

Nói xong anh ta hơi nghiêng người, chồm tới trước mặt cô, thổi một hơi vào cô rồi đưa tay vuốt má cô. Anh ta trông có vẻ ngả ngớn, không thèm liếc nhìn Phó Vân Thâm bên cạnh Chu Cựu một cái.

Cùng lúc Chu Cựu quay mặt lại, "bốp" một tiếng lớn, chiếc nạng trên tay của Phó Vân Thâm đã đập vào lưng Maksim.

Maksim khịt mũi đau đớn, anh ta đứng thẳng dậy, cuối cùng nhìn thẳng vào Phó Vân Thâm. Mắt anh ta nhìn vào chân và nạng của Phó Vân Thâm, và ánh mắt mang theo sự chế nhạo.

Phó Vân Thâm kéo Chu Cựu ra sau và lạnh lùng nói: "Làm ơn tránh ra."

Maksim bước tới và đẩy Phó Vân Thâm một cái thật mạnh, anh loạng choạng lùi lại vài bước, chiếc nạng lướt nhanh trên sàn bê tông và phát ra tiếng "khục khục", cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi cơ thể của anh, anh ngã xuống mặt đất rất mạnh.

"Vân Thâm" Chu Cựu kêu lên, muốn chạy đến nhưng bị Maksim kéo lại, đẩy cô đến chỗ Kim đang đứng uống rượu và xem kịch hay, "Trông chừng cô ta."

"Maksim, anh làm cái gì vậy!" Chu Cựu, người đang bị Kim giữ chặt, tức giận hét lên khi nhìn thấy anh ta đang từ từ tiến về phía Phó Vân Thâm, nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt cô. Cô biết quá rõ ràng người đàn ông này sau khi uống rượu chính là một thằng điên!

Phó Vân Thâm lật người ngồi dậy, anh muốn đứng dậy nhưng không có người đỡ, đành phải quỳ ở một bên, từ từ đứng dậy bằng chân phải.

Maksim đứng trước mặt anh, anh ta vừa uống rượu vừa nhìn xuống, nhìn anh đứng dậy một cách khó khăn.

Tuy nhiên, vào lúc Phó Vân Thâm gần đứng dậy được, anh ta giơ chân và đạp nhẹ vào chân trái của anh, một tiếng kêu rất rõ ràng, Phó Vân Thâm lại lần nữa ngã xuống đất.

"Ôi chao, là giả à!" Maksim cười chế nhạo, lại quay đầu nhìn Chu Cựu, "Ồ, Mint, khẩu vị của em đúng là độc đáo, hóa ra em thích loại tàn tật này à!"

Chu Cựu rơi nước mắt, cô không nhìn Maksim mà nhìn về phía Phó Vân Thâm, anh cúi đầu, cô nhìn không thấy mặt anh, nhưng cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của anh lúc này ra sao, tức giận, đau đớn, và cảm thấy bị sỉ nhục...

"Vân Thâm... ..." Cô vùng vẫy nhưng không thoát khỏi sự kiềm chế của Kim, thấy cô hét lên, Kim ném chai rượu ra và đưa tay bịt miệng cô lại.

"Maksim, nhanh lên, không lại có người tới bây giờ. Còn nữa, xong việc thì còn đi uống rượu!" Kim nhìn thấy Maksim vẫn đang trêu trọc Phó Vân Thâm nên sốt ruột lên tiếng.

Sau khi Maksim uống hết ngụm rượu cuối cùng trong chai, anh ta ném chai rượu đi, nhìn về phía Chu Cựu: "Mint, nếu em đã thích đồ tàn tật, vậy thì tôi sẽ cho em thứ em muốn, vậy thì làm cho hắn ta tàn hơn nữa."

Vẻ mặt điên cuồng và tàn nhẫn, anh ta quay lại và dùng chân đá vào Phó Vân Thâm một cách dữ dội, anh ta đá vào cái chân trái bị thương của anh, vào người và khuôn mặt từng cái từng cái một để trút cơn tức giận khi nghĩ về thứ mà anh ta không thể có được.

Vân Thâm... ...Vân Thâm... ...

Chu Cựu khóc dữ dội, cô bị bịt chặt miệng, cơ thể bị khống chế, nhìn anh phải chịu đựng tất cả những điều này, nỗi tuyệt vọng bất lực dâng lên, cô cầu nguyện mau có ai đó đến đi, xin ông đấy ông trời, mau có ai đó đến đi!

Vân Thâm... ...Vân Thâm... ...

Phó Vân Thâm, người đang nằm trên mặt đất chịu đựng đau đớn, từ đầu đến cuối không rên rỉ, một vũng máu lớn từ trán, khóe miệng và hốc mũi của anh chảy ra, và rất nhanh chảy khắp khuôn mặt anh. Anh cắn chặt môi đến rách da thịt, ôm đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, không được để cô ấy nhìn thấy, không được để cô ấy nhìn thấy... ...

Thời gian dường như dừng lại, ánh đèn mờ của nhà xe phản chiếu khuôn mặt nhuộm máu của Phó Vân Thâm, những động tác điên cuồng và tàn bạo của Maksim, những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Chu Cựu cùng với nỗi đau đớn tuyệt vọng, giống như một vở kịch câm.

"Được rồi, Maksim, đủ rồi đó, đừng có làm nó mất mạng!" Cảnh tượng kì quái này đột nhiên khiến Kim cảm thấy kinh hãi, nhìn người đàn ông bị đánh mà không kêu lên một tiếng đau đớn, anh ta cảm nhận được những giọt nước mắt lăn dài trên những ngón tay mình của người phụ nữ này. Anh ta bỏ Chu Cựu ra, bước tới kéo Maksim đang trong cơn điên loạn.

Chu Cựu chạy như điên qua đó: "Vân Thâm... ..." Cô nắm lấy tay anh, khuôn mặt bê bết máu của anh thu hết vào trong mắt cô, thân thể cô run rẩy kịch liệt, nước mắt chảy như thác. Cô lấy điện thoại trong túi ra, nhưng ngón tay run đến mức không cầm được đồ.

Maksim tách khỏi Kim, cúi xuống và bất ngờ siết chặt cằm Chu Cựu. Mọi suy nghĩ của Chu Cựu đều để trên người Phó Vân Thâm, trong chốc lát không kịp phản ứng, Maksim đã cúi xuống hôn cô. Động tác của anh ta rất thô lỗ đem theo sự khiêu khích và trừng phạt.

Chu Cựu cảm thấy buồn nôn và nhục nhã, cắn anh ta một cách tàn nhẫn, máu chảy rất nhiều, Maksim đau đớn buông cô ra, anh ta không tức giận mà mỉm cười nhìn Phó Vân Thâm đang hấp hối lúc này mở mắt trừng trừng.

Anh mở mắt nên có thể nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi. Mắt anh nhìn mà trong lòng tức giận đến mức muốn giết anh ta, nhưng đến sức giơ tay đẩy anh ta ra anh còn chẳng có.

"Thằng đàn ông vô dụng, mày xem đi, đến người vợ của mày cũng không bảo vệ được." Maksim đứng dậy, nhìn anh một cách trịnh thượng và nói giọng đầy chế giễu.

"Bốp!" Chu Cựu tát vào mặt Maksim một cách dữ dội, đá anh ta một lần nữa, túm tóc, cào cấu vào mặt anh ta và ném mình vào người anh ta một cách điên cuồng. Cô lớn chừng này chưa từng hận một ai đến thế, hận đến mức muốn anh ta chết đi, hận không thể dùng tất cả những lời độc ác nhất nguyền rủa anh ta!

Maksim phải mất rất nhiều sức lực mới có thể đẩy Chu Cựu, người đang tức giận đến điên cuồng ngã xuống đất, trán cô bị cọ vào một mảnh vỡ của chai rượu trên mặt đất.

"Chu... ...Cựu... ..." Một giọng nói yếu ớt phát ra từ miệng Phó Vân Thâm. Anh thấy máu chảy ra từ trán cô, nó nhanh chóng nhòe đi, anh cố gắng động đậy cơ thể, muốn bò đến bên cạnh cô nhưng chỉ di chuyển được một chút sau đó không thể cử động được nữa.

Bất lực, buồn bã, đau lòng, tuyệt vọng... ...Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong tâm thức ngày càng mờ nhạt của anh.

Lúc này, có tiếng "tinh" từ phía thang máy truyền đến.

Kim kéo Maksim rời đi, "Có người đến rồi, mau đi thôi!"

Khi những lời này phát ra, thì tiếng nói chuyện và tiếng bước chân truyền đến.

"Help... ..." Chu Cựu ôm Phó Vân Thâm run rẩy kêu lên, nước mắt của cô hòa cùng máu trên trán anh, rơi xuống trên khuôn mặt anh, nóng bỏng đâm vào tim.

Anh cố gắng giữ mắt mình mở, và muốn nói với cô rằng đừng khóc, Chu Cựu. Muốn nói với cô, xin lỗi, Chu Cựu. Nhưng ý thức của anh dần dần tiêu tan, và cuối cùng chìm vào bóng tối khổng lồ vô bờ... ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro