Lặp

Sáng hôm sau, nhà ông Lý lại xôn xao. Một người hầu đã biến mất.

Đó là Hoa, cô hầu gái trẻ vẫn thường giúp việc trong bếp. Không ai biết cô đi đâu. Cô biến mất không một dấu vết, giống như bà vú Vân.

Bà cả không tỏ ra bất ngờ. Bà chỉ lạnh lùng ra lệnh cho gia nhân tiếp tục công việc như bình thường. Nhưng Quang Hồ nhận ra sự cảnh giác ẩn trong đôi mắt bà. Cậu càng chắc chắn rằng phủ Quang đang che giấu một điều gì đó khủng khiếp.

Cậu quyết định đi tìm manh mối. Lần này, cậu không đi một mình.

Linh – em họ cậu, một cô gái thông minh và sắc sảo – đã nhận ra sự khác lạ trong những ngày qua. Khi Quang Hồ nói với cô về chiếc khăn lụa và chiếc giếng cũ, cô chỉ trầm ngâm, rồi nhẹ giọng hỏi:

- Anh có dám quay lại đó không?

Ánh mắt cô lóe lên sự quyết đoán. Quang Hồ gật đầu.

Hai người hẹn nhau lúc nửa đêm.

Đêm xuống, bầu trời đen kịt, không một ánh sao. Quang Hồ và Linh lặng lẽ rời khỏi phòng, cẩn thận tránh những kẻ hầu trong nhà . Họ đi về phía giếng cũ.

Không khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Càng đến gần, tim Quang Hồ càng đập mạnh. Linh siết chặt ngọn đèn dầu trong tay, ánh sáng nhỏ bé rung rinh trong màn đêm dày đặc.

Họ dừng lại bên miệng giếng. Lần này, cả hai đều nghe thấy âm thanh khe khẽ vọng lên từ bên dưới.

Tiếng thì thầm.

Nhưng lần này, nó rõ ràng hơn.

- ... Cứu... tôi...

Quang Hồ và Linh nhìn nhau, rồi không chần chừ, họ cùng nhau soi đèn xuống giếng.

Dưới đáy giếng, một bóng người lờ mờ hiện ra...

Bỗng, bóng đen ấy cử động.

Một gương mặt trắng bệch ngước lên, đôi mắt vô hồn mở to đầy đau đớn. Mái tóc dài bết nước phủ xuống khuôn mặt, từng lọn bám chặt vào làn da nhợt nhạt. Một nụ cười méo mó, quái dị chậm rãi hiện ra trên môi bóng đen.

Linh hét lên, lùi lại, suýt đánh rơi ngọn đèn dầu. Quang Hồ cũng cứng người, tim đập loạn xạ. Bóng đen trong giếng chậm rãi vươn tay lên, những ngón tay gầy guộc, xương xẩu bấu chặt vào thành giếng, rồi bất thình lình vươn ra như muốn tóm lấy họ.

Cơn gió lạnh buốt thổi mạnh, khiến đèn dầu trong tay Linh rung lắc dữ dội. Tiếng cười khanh khách vang lên từ dưới giếng, lạnh lẽo đến mức khiến cả hai không rét mà run.

- Chạy thôi! - Quang Hồ nắm tay Linh kéo chạy thục mạng khỏi giếng cũ, tim đập loạn nhịp.

Đằng sau họ, một tiếng hét sắc lạnh vang lên, rồi tất cả chìm vào im lặng tuyệt đối.

Linh run rẩy, nhìn cậu với ánh mắt kinh hãi.

- Chúng ta... chúng ta vừa thấy... ma sao?

Quang Hồ nuốt khan, bàn tay vẫn siết chặt chiếc khăn lụa của bà vú Vân. Cậu không biết nữa, nhưng một điều chắc chắn – cái giếng này không đơn thuần chỉ là một nơi bỏ hoang.

Hoàn hồn lại cậu sợ Linh bị liên lụy tiếp nếu dấn sâu vào việc này, mấy chuyện kinh dị này cậu sợ sẽ ảnh hưởng tới người em họ tốt bụng này mất.

- Thôi em về đi Linh, nhớ về nhà thì lên chùa xin bùa bình an nghe em, anh sợ có điều gì đó không ổn sẽ sảy ra với em mất.

Nói rồi cậu dẫn Linh quay về nhà của em trong im lặng, mấy chuyện kì dị này không biết còn tiếp diễn đến bao giờ.

----------

Trong gian phòng rộng, từng cái bình sứ nhỏ lập lòe ánh lửa xanh kì dị như những con đom đóm trong đêm tối. Vinh Trịnh ngồi bó gối vẽ một chiếc vòng tròn nhỏ, vẩy vài gọt nước màu đỏ quạch lên trên những chiếc bình sứ kia, rồi cột chúng lại bằng một sợ thừng dài. Một đống những đồ đạc được xếp la liệt lên cái chiếu cói, nào đèn cầy, nào vàng mã, nào hương, nào vải xếp đầy trên đó. Thầy Trịnh ta còn cẩn trọng cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép đếm từng sấp vải, từng bó nhang một, chắc thầy ta chuẩn bị cho cái lễ gì quan trọng lắm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro