Chương 1: Trở Về

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua những khung cửa sổ cao của biệt thự Thẩm gia, vẽ nên những hoa văn vàng óng trên nền đá cẩm thạch sáng bóng. Thẩm Hà Nhiên ngồi bên cây đàn piano lớn ở giữa phòng, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, dệt nên khúc Nocturne của Chopin đầy u sầu và mê hoặc.

Cô nhắm mắt lại, để âm nhạc cuốn mình đi, trốn khỏi những kỳ vọng nặng nề đi kèm với danh xưng cháu gái yêu quý của Thẩm Chấn – vị gia trưởng quyền lực của một trong những gia tộc lâu đời và danh giá nhất Trung Quốc. Qua nhiều thế hệ, gia tộc Thẩm đã nắm giữ ảnh hưởng sâu rộng trong giới kinh doanh và chính trị, tên tuổi của họ đồng nghĩa với quyền lực và truyền thống.

Hà Nhiên không nghe thấy cánh cửa lớn mở ra, cũng không nhận ra bóng dáng cao lớn dừng lại nơi ngưỡng cửa. Thẩm Hạo Thần lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt xám lạnh thường ngày trở nên dịu dàng hơn. Ở tuổi hai mươi tám, anh đã là một nhân vật lẫy lừng trong giới kinh doanh—CEO tập đoàn Reed, người đàn ông được ca tụng là "kẻ thống trị thương trường," vừa tàn nhẫn vừa thiên tài.

Nhưng với Hà Nhiên, anh đơn giản là Hạo Thần—cậu thiếu niên mà ông nội cô đã mang về nhà mười sáu năm trước, người từng kéo tóc cô lúc nhỏ và sau này kiên nhẫn dạy cô đi xe đạp trong khu vườn rộng lớn của biệt thự.

Nốt nhạc cuối cùng ngân vang, Hà Nhiên mở mắt và giật mình khi thấy anh.

"Hạo Thần!" Đôi mắt cô sáng lên rạng rỡ. "Anh về từ khi nào thế? Ông nội bảo anh đến tháng sau mới về cơ mà!"

Khóe môi Thẩm Hạo Thần khẽ cong, nụ cười hiếm hoi mà chỉ số ít người từng được thấy. "Anh kết thúc đàm phán ở Thượng Hải sớm hơn dự kiến. Sao có thể bỏ lỡ sinh nhật em được chứ?"

Hà Nhiên đứng dậy, tà váy xanh nhạt khẽ xoay theo từng bước chân. Không chút do dự, cô bước đến ôm lấy anh. Hạo Thần nhẹ nhàng đáp lại, hương nhài phảng phất từ mái tóc cô khiến anh vô thức siết chặt vòng tay.

"Ba tháng rồi," cô thì thầm.

"Chính xác là bảy mươi tám ngày," anh sửa lại, giọng trầm thấp đầy từ tính. Anh buông cô ra một chút, ánh mắt quan sát tỉ mỉ. "Em trông hơi mệt. Lại thức khuya tập đàn à?"

Hà Nhiên bĩu môi. "Mẹ sắp xếp một buổi hòa nhạc từ thiện vào tháng sau. Em bị ép phải biểu diễn."

"À, gánh nặng của con gái Tô Uyển," anh trêu chọc. Mẹ cô, Tô Uyển, từng là một nghệ sĩ piano tài hoa, sau khi kết hôn với cha Hà Nhiên liền dồn hết đam mê vào các sự kiện nghệ thuật xa hoa của giới thượng lưu.

Hà Nhiên thở dài. "Anh không tưởng tượng nổi đâu. Mẹ mời cả nửa giới tinh hoa Bắc Kinh! Mà nhắc mới nhớ, chẳng phải tối nay anh phải đến tiệc nhà họ Phó sao?"

Thoáng chốc, sắc mặt Thẩm Hạo Thần trầm xuống. Anh quay lưng về phía cô, hướng ánh nhìn ra khu vườn được cắt tỉa hoàn mỹ. "Anh đã đến, ký kết xong mọi thứ cần thiết. Không có lý do gì để ở lại lâu hơn."

Hà Nhiên quan sát dáng vẻ cứng rắn của anh, nhận ra tấm khiên vô hình mà anh luôn khoác lên khi đối diện với xã hội. "Lại bị ông Phó gạ gẫm gả con gái cho anh à à?"

Anh nhếch môi, nhưng không hề có ý cười. "Không chỉ ông ta, mà thêm ba gia đình khác, ai cũng nghĩ con gái họ là lựa chọn hoàn hảo để làm bà Thẩm tương lai."

Một cảm giác lạ lẫm thoáng qua lòng Hà Nhiên, nhưng cô nhanh chóng bỏ qua không suy nghĩ nhiều. "Anh đúng là đối tượng trong mơ của giới danh môn. Ông nội tự tay bồi dưỡng anh, tự tay anh gây dựng đế chế riêng, lại còn lên báo với danh xưng 'người đàn ông độc thân hoàng kim'."

"Báo chí toàn viết vớ vẩn," anh nói lạnh nhạt. Nhìn đồng hồ—một chiếc Patek Philippe cổ điển mà Thẩm Chấn đã tặng khi anh đạt doanh thu tỉ đô đầu tiên—anh chuyển chủ đề. "Ông nội muốn gặp anh trong thư phòng. Chắc là chuyện công việc."

"Ngay cả thứ bảy cũng không tha?" Hà Nhiên nhíu mày. "Ông đã hứa với mẹ là không bàn chuyện kinh doanh cuối tuần rồi mà."

Thẩm Hạo Thần cười nhạt. "Ông nội em phá vỡ lời hứa đó suốt mười năm nay rồi."

Hà Nhiên bật cười. "Đúng vậy thật. Thôi, anh đừng để ông đợi lâu, ông mà cáu thì mệt lắm."

Thẩm Hạo Thần gật đầu, quay người đi nhưng rồi dừng lại nơi cửa. "Tối nay ăn tối cùng anh nhé? Chỉ hai chúng ta. Anh có mang quà từ Thượng Hải về cho em."

Đôi mắt Hạ Nhiên lập tức sáng bừng. "Tiệm dimsum lần trước chứ?"

"Anh đã đặt bàn lúc bảy giờ." Ngập ngừng một chút, anh thấp giọng, "Anh nhớ em, Hà Nhiên."

Trước khi cô kịp đáp lại, anh đã rời đi, cánh cửa khẽ khép lại sau lưng.

Hà Nhiên quay lại piano, nhưng những giai điệu của Chopin bỗng trở nên quá nặng nề. Thay vào đó, cô bắt đầu chơi một bản Debussy—nhẹ nhàng như mùa xuân đang chớm nở.

Cô hoàn toàn không hay biết về ánh mắt của Hạo Thần đã dừng lại trên mình thật lâu, cũng như ý nghĩa sâu xa đằng sau những lời anh vừa nói. Trong tâm trí non nớt của cô, anh vẫn chỉ là Thần—người anh trai nuôi, người bảo vệ, người bạn thân thiết của cô.

---------------

Thư phòng của Thẩm Chấn là biểu tượng của quyền lực và truyền thống: những kệ sách gỗ đàn hương chứa đầy tài liệu kinh điển, những chiến lợi phẩm săn bắn treo trên tường, và chiếc bàn gỗ lim đồ sộ từng thuộc về tổ tiên ông. Ở tuổi bảy mươi tám, Thẩm Chấn vẫn uy nghiêm như thuở nào, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên sự sắc sảo không lẫn vào đâu được.

"Hạo Thần," ông cất giọng, chỉ vào chiếc ghế đối diện. "Uống chén trà đi?"

"Không cần đâu, ông nội," Thẩm Hạo Thần đáp, ngồi xuống, ánh mắt lướt qua tập tài liệu mở sẵn trên bàn. "Ông muốn gặp con có chuyện gì ạ?"

Dù không có quan hệ máu mủ, anh đã gọi Thẩm Chấn là "ông nội" từ khi được nhận nuôi vào gia đình này.

Thẩm Chấn trầm ngâm quan sát chàng trai trẻ trước mặt. Mười sáu năm trước, ông đã tìm thấy Hạo Thần trong một trại trẻ mồ côi của nhà nước—một cậu bé mười hai tuổi cau có, giận dữ nhưng sở hữu trí tuệ thiên tài mà không biết định hướng vào đâu. Trong một khoảnh khắc ngẫu hứng, xuất phát một phần từ nỗi cô đơn sau cái chết của con trai và một phần từ sự nhận ra điều đặc biệt ở đứa trẻ ấy, ông đã quyết định đưa Hạo Thần về nhà.

Đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời ông.

"Ta sẽ rời ghế Chủ tịch Thẩm thị."

Thẩm Hạo Thần không tỏ vẻ bất ngờ, nhưng tâm trí anh đã tính toán những nước cờ tiếp theo. "Ông từng nhắc đến việc nghỉ hưu."

"Nhưng lần này là thật. Mọi giấy tờ đã chuẩn bị xong." Ông đẩy tập hồ sơ qua bàn. "Ta muốn con kế nhiệm."

Anh không với tay lấy nó. "Thẩm thị phải do người nhà họ Thẩm điều hành."

Thẩm Chấn cười nhạt. "Con còn quan trọng cái danh ấy sao? Con là người phù hợp nhất."

"Nhưng còn Hạ Nhiên—"

"Nó không hợp với thương trường," ông cắt ngang. "Hà Nhiên giống mẹ nó, mang tâm hồn nghệ sĩ."

Ánh mắt ông dịu lại. "Hơn nữa, cả hai ta đều biết rằng suốt năm năm qua, cháu mới là người đưa ra hầu hết các quyết định quan trọng cho Thẩm Thị."

Hạo Thần không thể phủ nhận điều đó. Trong khi xây dựng Reed Enterprises, anh cũng đồng thời dẫn dắt Thẩm Thị qua một quá trình hiện đại hóa, giúp giá trị của tập đoàn tăng gấp đôi.

"Còn một chuyện nữa," Thẩm Chấn tiếp tục, giọng điệu có chút thay đổi. "Vụ sáp nhập với nhà họ Lưu."

Hàm Hạo Thần siết lại gần như không thể nhận ra. "Chuyện đó thì sao?"

"Bà Lưu đã bày tỏ rõ rằng quá trình sáp nhập sẽ thuận lợi hơn rất nhiều nếu giữa hai gia đình ta có... mối quan hệ cá nhân."

Giọng Hạo Thần trở nên lạnh lẽo. "Nếu ông đang ám chỉ điều cháu nghĩ, thì câu trả lời là không."

Thẩm Chấn thở dài. "Con gái bà ấy, Mễ Lệ, là một cô gái tuyệt vời. Học thức cao, xuất thân từ một gia đình danh giá—"

"Không." Chỉ một từ nhưng mang theo sự dứt khoát khiến Thẩm Chấn chững lại.

Ông quan sát Hạo Thần thật kỹ. "Cháu không thể sống cô độc cả đời. Điều đó không tốt cho cháu đâu."

"Cháu không cô độc," Hạo Thần đáp lại một cách bình thản. "Cháu có công việc. Và cháu có gia đình này."

Thẩm Chấn nheo mắt suy tư khi nhìn anh. Có điều gì đó trong biểu cảm của Hạo Thần khi anh nói từ "gia đình"—một sự dịu dàng mà ông chỉ từng thấy khi anh nhắc đến một số thành viên nhất định trong nhà. "Đúng vậy, cháu có gia đình này." Sau một thoáng ngập ngừng, ông chuyển hướng câu chuyện. "Cuộc họp hội đồng vào thứ ba. Ta sẽ thông báo về việc nghỉ hưu và đề cử cháu làm người kế nhiệm."

Hạo Thần gật đầu, hiểu rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc. Anh đứng dậy, nhưng giọng của Thẩm Chấn gọi anh lại khi anh vừa bước đến cửa.

"Hạo Thần?"

Anh quay lại. "Vâng, ông nội?"

"Buổi biểu diễn của Hà Nhiên. Cháu sẽ đến chứ?"

Đôi mắt Hạo Thần dịu đi thấy rõ. "Cháu chưa từng bỏ lỡ lần nào."

Khi cánh cửa khép lại sau lưng Hạo Thần, Thẩm Chấn tựa lưng vào ghế, một nụ cười đầy suy tính hiện trên môi. Có lẽ đã đến lúc ông cần xem xét lại chiến lược của mình. Vụ sáp nhập với nhà họ Lưu rất quan trọng, đúng vậy—nhưng có lẽ vẫn còn một cách khác để đảm bảo tương lai của cả gia đình và tập đoàn.

Rốt cuộc, ông đâu thể xây dựng đế chế của mình nếu không tinh ý quan sát. Và ông cũng không thể nào bỏ lỡ ánh mắt mà đứa cháu nuôi của mình dành cho Hà Nhiên—một ánh nhìn mang nhiều ý nghĩa hơn hẳn tình thân. Hoàn toàn không phải tình anh em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #3s#ngọt